Editor: Bắp

Beta: Bơ Alaka

Proofreader: Từ Thanh Ninh

Chu Văn Chử thật đúng là tới đây thảo luận về đề thi, đề thi toán cuối cùng, cách giải của Lâm Nguyệt và anh có sự khác nhau rất lớn, nhưng kết quả đều là chính xác. 

Vừa rồi cọ xát hai ba phút, giữa giờ học vốn ngắn ngủi đã nhanh kết thúc, thảo luận xong cách giải, tay trái Chu Văn Chử vô ý thức xoay bút, bỗng nhiên nói: “Lâm Nguyệt.”

Lâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt ẩm ướt cất giấu vài phần đơn giản chân thành.

Chu Văn Chử bỗng nhiên nói không nên lời, anh nhếch môi cười, quay đầu: “Không có việc gì, nghe Tưởng Phong nói muốn mời Trần Nhạc Nhạc ăn cơm, cậu đi cùng không?”

Lâm Nguyệt còn chưa trả lời, Trần Nhạc Nhạc bên cạnh đã bị tin tức đột nhiên này làm cho mơ hồ.

Sau môn Ngữ văn chính là môn toán, Chu Văn Chử cực kì không nể mặt mà trốn tiết.

Vốn dĩ giáo viên toán cầm bài thi tiến vào lúc giảng đề cơ bản cũng không nhịn được kêu bạn học đứng lên trả lời, trùng hợp là gọi tên Chu Văn Chử, ý đồ cũng vô cùng rõ ràng.

Lúc trước Chu Văn Chử ở trong lớp cũng nổi bật, nhưng trong mắt giáo viên lại chỉ là loại thiếu gia bình thường, lần này thành tích anh đột nhiên vươn lên vạn người, các giáo viên tự nhiên sẽ muốn quen biết một chút.

Nhưng giáo viên gọi ba lần trong lớp cũng không có tiếng đáp lại.

Gọi một tiếng Chu Văn Chử cuối cùng, sắc mặt giáo viên Toán có chút không tốt, vẫn là lớp trưởng kịp thời đứng ra giảm bớt bầu không khí xấu hổ, nói cơ thể Chu Văn Chử không thoải mái tạm thời xin nghỉ, không có viết giấy, cậu quên báo với giáo viên.

Giờ phút này, trong quán cà phê ngoài trường, Tưởng Phong với Hướng Tần không học hành không nghề nghiệp mới biết được chuyện Chu Văn Chử thi được hạng nhất lớp, hơn nữa Lưu Thành Dịch vạn năm luôn đứng cuối càng buồn bực nói: “Tại sao? Không phải chúng ta chơi cùng nhau sao?”

Chu Văn Chử không buồn giải thích, chỉ lười biếng chỉ vào vị trí huyệt thái dương: “Đầu óc không giống nhau, hiểu không, người anh em.”

Lưu Thành Dịch bị câu này đả kích không nhẹ, nằm sấp bên cạnh hữu khí vô lực* than thở, mấy người khác đối với thành tích học tập không mấy để ý, ai cũng chỉ kinh ngạc qua. 

*Hữu khí vô lực: bất lực

Ngược lại Tưởng Phong, bất ngờ đem chuyện Chu Văn Chử bảo cậu ta cách Lâm Nguyệt xa một chút liên hệ một chỗ với nhau, cái đầu nhỏ của cậu ta chưa nghĩ được chuyện gì đàng hoàng, cuối cùng lại đưa ra kết luận không mấy đáng tin cậy: ” Anh Chử, cậu không phải vì muốn hấp dẫn hoa khôi trường để cậu ta chú ý chứ?”

Chu Văn Chử đang cầm ly cà phê bỗng dừng lại, giương mắt nhìn Tưởng Phong, không nói gì.

Tưởng Phong rất nhanh tự mình phủ nhận ý nghĩ này: “Không thể không thể, anh Chử của chúng ta không thể ngây thơ như vậy được, đây không phải là chuyện ngu xuẩn mà chỉ bọn gà bông tiểu học mới làm sao.”

Chu Văn Chử từ chối cho ý kiến, chỉ mắng cậu ta một câu: “Cậu đã từng thấy qua học sinh tiểu học nào chỉ biết làm mấy chuyện ngu xuẩn chưa?”

Thời gian học trốn đi chơi thật thoải mái, mấy người chơi vài ván game, lại cảm thấy không thú vị nữa, Hướng Tần dẫn đầu rời khỏi giao diện trò chơi hỏi Tưởng Phong: “À đúng rồi, Trần Nhạc Nhạc đổ cậu chưa?”

Mắt thấy Chu Văn Chử nhìn qua, Hướng Tần cười giải thích: ” Anh Chử, không phải cậu để Tưởng Phong cách Lâm Nguyệt một mét sao, cậu ta vì muốn quán triệt thực hiện lời này của cậu, quyết định theo đuổi Trần Nhạc Nhạc bên cạnh Lâm Nguyệt. Bọn tôi đánh cược một đồng, cậu cảm thấy Tưởng Phong có theo đuổi được không?”

Lúc trước Tưởng Phong bảo Chu Văn Chử nói mời Trần Nhạc Nhạc ăn cơm, không nghĩ tới còn có tầng quan hệ này, có điều anh trước sau như một không thích xen vào việc của người khác, cũng không phát biểu ý kiến gì.

“Chỉ là thấy cô ấy đi theo bên cạnh Lâm Nguyệt, ngẫu nhiên nhìn cũng có chút thuận mắt.” Tưởng Phong cuối cùng thua trò chơi, trong lòng có chút khó chịu: “Nhưng cũng chỉ chơi đùa thôi, không nghiêm túc.”

*

Thời gian họp phụ huynh được ấn định vào thứ hai sẽ công bố thành tích, Lâm Khang Thành tham dự với tư cách bố Lâm Nguyệt còn Mạnh Hi Uyển, người tham dự là Mạnh Tú Văn.

Hội phụ huynh lớp 6 luôn không cho học sinh tham gia, cho nên tất cả mọi người đều được giáo viên thể dục đưa đến sân thể dục rèn luyện thân thể.

Giáo viên thể dục dạo gần đây vô cùng hòa ái dễ gần, đại khái là thông cảm cho học sinh lớp 12 vô cùng vất vả, đối với học sinh dường như có cầu tất ứng*, sau khi tập hợp điểm danh, có nam sinh ôm bóng rổ làm nũng, nói muốn tự do hoạt động, giáo viên thể dục nhìn đồng hồ đeo tay, yêu cầu lớp trưởng dẫn mọi người chạy hai vòng rồi tự mình chơi.

*Có cầu tất ứng: mọi yêu cầu đều được chấp nhận.

Lớp trưởng dẫn theo mấy học sinh chạy ở phía trước, trong tiếng cười mắng của giáo viên thể dục dẫn mọi người chọn vòng nhỏ nhất sân thể dục, vừa chạy xong không chờ đứng vững, mọi người liền như chim gãy cánh ngồi la liệt.

Lâm Nguyệt bị Trần Nhạc Nhạc kéo đến bên cạnh chỗ mát nói chuyện phiếm.

“Nguyệt Nguyệt, Tưởng Phong thật sự tới tìm tớ, nói là tối nay tan học cùng nhau ăn cơm, cậu đi cùng tớ được không?” Trần Nhạc Nhạc đại khái là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, ngay cả thương lượng trước cũng có sự khẩn trương.

“Được rồi.” Lâm Nguyệt đồng ý.

Hôm nay sau khi kết thúc họp phụ huynh, nhà trường trực tiếp cho học sinh  lớp 12 nghỉ, ngày mai là bắt đầu kỳ nghỉ dài 11 ngày, nói là nghỉ dài ngày, thật ra học sinh 10, 11 đích thực có thể vui vẻ bảy ngày, còn lớp 12 lại chỉ có ba ngày.

Cụ thể mà nói, hẳn là chỉ còn hai ngày rưỡi, dù sao đêm thứ ba sẽ bắt đầu tự học.

Cuộc họp phụ huynh lớp 6 kéo dài hơn hai giờ, sau khi kết thúc, lớp trưởng gọi tất cả mọi người trở lại.

Lâm Nguyệt nhìn thấy Lâm Khang Thành ở bên cạnh tòa nhà giảng dạy, giữa hai cha con có khoảng cách, không dễ dàng hòa giải như vậy, bên cạnh tòa nhà người đến người đi, Lâm Nguyệt có vẻ ngoan ngoãn nghe lời: “Ba, Mạnh Hi Uyển và mẹ cô ta đâu?”

Lâm Khang Thành không có cảm xúc gì, nhưng dường như không muốn trả lời câu hỏi này, cũng không biết có phải vì thành tích của Mạnh Hi Uyển mà cảm thấy xấu hổ hay không: “Đi nói chuyện riêng với giáo viên Tần các con rồi.”

“À.” Lâm Nguyệt vốn là cố ý, hiện tại nhìn thấy được hiệu quả mà cô cố ý, tâm trạng thoải mái lên không ít: “Đúng rồi ba, lát nữa ba không phải chờ con, buổi tối Trần Nhạc Nhạc bảo con ăn cơm cùng với cậu ấy.”

Thành tích học tập của Lâm Nguyệt rất tốt, ở phương diện này cho tới bây giờ cũng không cần người nhà quan tâm nhiều, cô vừa đạt được thành tích không tệ, Lâm Khang Thành cũng không tiện nói cái gì, chỉ đơn giản dặn dò hai câu.

Tình cảm một khi có vết nứt thì sẽ không còn như xưa, hai cha con căn bản không muốn nói, dứt khoát tách ra mỗi người một việc.

Lúc này, trước cửa phòng làm việc của giáo viên Tần có mấy học sinh đứng, phụ huynh đi vào bên trong nói chuyện với giáo viên, học sinh bên ngoài chờ, ngoại trừ Chu Văn Chử, bọn họ đều là vì thành tích không tốt mới bị gọi phụ huynh.

Duy chỉ có anh là đặc thù, Chu Văn Chử đang ở lớp 6, thành tích cũng không tệ, lại chạy khắp nơi không tuân thủ kỷ luật trường học, còn cùng đám người lớp 16 kia lăn lộn cùng một chỗ mới bị xách một mình tới.

Mạnh Hi Uyển đứng bên cạnh anh, nhỏ giọng nói: “Thành tích của cậu tốt như vậy, vì sao còn thường xuyên trốn học?”

Chu Văn Chử liếc cô ta một cái, không trả lời.

Mạnh Hi Uyển cho rằng giọng của mình nhỏ quá nên Chu Văn Chử không nghe thấy, đang muốn hỏi lại, cửa phòng làm việc của giáo viên Tần từ bên trong mở ra, lần này đi ra là phụ huynh Chu Văn Chử.

Nhìn hai người nói chuyện coi như không tệ, giáo viên Tần tự mình đưa người đến cửa xong dặn dò Chu Văn Chử đi theo ba về nhà sớm một chút, mới trở về tiếp tục nói chuyện với các phụ huynh khác.

Từ tầng lầu trong phòng làm việc của giáo viên đi xuống, Chu Văn Chử nghiêng nghiêng vào lan can cầu thang, nhìn ‘phụ huynh’ trước mặt, vươn ngón tay cái: “Chú Đỗ, biểu hiện không tệ, sau này tăng lương cho chú.”

Đỗ Vĩnh An lau mồ hôi trên trán, không nhịn được trừng mắt nhìn anh:” Chu đại thiếu gia à, cậu trốn học như vậy, tôi còn có thể đợi đến ngày cậu tăng lương cho tôi sao. Đến lúc đó tập đoàn không chừng đều bị cậu làm cho phá sản.”

Đỗ Vĩnh An là thư ký đắc lực của ba Chu Văn Chử, ở tập đoàn biết bao năm, cho nên mới thong dong đóng vai ‘ba’ của Chu Văn Chử.

“Sẽ không đâu, cơ thể ba tôi cường tráng, khẳng định đến lúc đó vẫn còn sống.” Chu Văn Chử không muốn lãng phí nhiều thời gian nữa, liền tiến tới vỗ vỗ bả vai Đỗ Vĩnh An: “Chú Đỗ, việc tăng lương chú yên tâm, nhưng trước hết chú phải giảm cân trước, chậc chậc, nói với giáo viên mấy câu đã mệt thành thế này?”

Nói xong, Chu Văn Chử xoay người bước nhanh xuống lầu chạy ra ngoài.

“Thằng nhóc thối.” Đỗ Vĩnh An mắng anh một câu, không nhịn được thở dài một hơi, anh cho rằng giả vờ ông chủ lớn để đến họp phụ huynh cho con trai ông chủ trốn học là chuyện gì dễ dàng sao.

*

Bữa tối được đặt sẵn ở sơn trang hoàn cảnh thanh u, Lâm Nguyệt với  Trần Nhạc Nhạc chưa từng tới nơi này, ngay cả tài xế taxi đưa các cô tới đây cũng phải đi lòng vòng một lúc mới tới nơi.

Trong sơn trang không có người ngoài, các cô vừa đến, Tưởng Phong liền hoan nghênh đón, cậu ta cười hì hì đi bên cạnh Trần Nhạc Nhạc, giải thích: “Thật ngại quá, vừa rồi họp phụ huynh xong bị mẹ tôi giáo huấn một phen, nên quên sắp xếp cho các cậu lái xe, sau này cam đoan nhớ kỹ.”

Dẫn hai người bọn họ đi đến cửa phòng, Tưởng Phong chỉ chỗ xa xa: “Tôi có việc một chút, các cậu tự chơi trước nhé.”

Những người khác đến đều rất sớm, khi 2 người đi vào Chu Văn Chử đang cùng Hướng Tần, Trần Càn Khôn, Lưu Thành Dịch mở một trận mạt chược, bốn người không chơi tiền, thắng thua sẽ là mấy miếng đậu phụ thối, thua phải ăn.

Tuy thành tích học tập của Lưu Thành Dịch không đến mức không thể cứu chữa, đại khái là  lớn lên trong gia đình kinh doanh nên mưa dầm thấm lâu, đối với mấy thứ này thì  đặc biệt mẫn cảm, hắn tính bài ngược tuyệt đối tốt, Lâm Nguyệt đứng ở bên cạnh nhìn hai ván, Lưu Thành Dịch một lần cũng chưa từng thua.

Ngược lại Chu Văn Chử hai lần đều thua, Hướng Tần nhìn anh ăn gần hết đậu phụ thối trong hộp, mới bịt mũi tiến lại gần ngửi ngửi.

Tiếp theo Hướng Tần bỗng nhiên buông tay ra sức ngửi ngửi, phản ứng lại: “Đù má, Chu Văn Chử, đậu phụ thối thì ra ngon như vậy sao?”

Lưu Thành Dịch bất tri bất giác hiểu được mình bị đùa giỡn, chút vui sướng vừa rồi nhất thời tan thành mây khói.

Trần Càn Khôn luôn là người trầm mặc ít nói, chỉ ở bên cạnh cười cười, sau đó nói cho Lâm Nguyệt với Trần Nhạc Nhạc biết đồ ăn đồ uống trên bàn bên cạnh là cố ý chuẩn bị cho hai người.

Hiếm khi được nghỉ, lại đến sơn trang chơi, hoạt động buổi tối tự nhiên không thể bỏ qua tục lệ. Tưởng Phong cho người chuẩn bị BBQ cỏ, thành phần nguyên liệu nấu ăn vô cùng phong phú, Trần Nhạc Nhạc bị cậu ta đưa đến bên cạnh, hai người vừa nướng vừa nói chuyện.

Lâm Nguyệt nướng cho mọi người không ít, nhưng cô lại không động miếng nào, Chu Văn Chử nhìn thấy cô từ đầu đến cuối đều không tháo khẩu trang xuống

Hiện giờ hình tượng của Lâm Nguyệt trong đầu anh, trước sau như một trùng khớp với tờ giấy tùy thân trên diễn đàn mua, nhưng đó đã là ảnh chụp hơn hai năm trước, con gái tuổi dậy thì biến hóa đặc biệt rõ ràng, anh quả thật có chút tò mò dung mạo hiện tại của cô.

“Sợ tôi nhìn cậu, nên cố ý không ăn?” Chu Văn Chử cầm xiên tôm nướng xong đưa tới, tự cho là thoải mái bắt chuyện một câu.

Lâm Nguyệt không nhận, lắc đầu.

Gần đây cô đã quen đeo khẩu trang, quên cởi mà thôi, không ăn gì chỉ là bởi vì kỳ sinh lý hôm nay, mỗi lần kỳ sinh lý của cô đến, Lâm Nguyệt đều không có khẩu vị ăn.

Sự xa cách lạnh nhạt của cô khiến Chu Văn Chử trong nháy mắt sững sờ, thật sự không muốn phản ứng với anh như vậy sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play