Editor: Bìm Bìm

Beta: Bơ Alaka

Proofreader: Từ Thanh Ninh

Thẻ mua cơm của Lâm Nguyệt bị Tưởng Phong mượn đi mất, nhưng người trả thẻ cơm cho cô lại không phải Tưởng Phong mà là Chu Văn Chử – bạn cùng lớp với cô, buổi sáng hai người đều đến sớm, trong phòng học lúc này không còn ai khác, Chu Văn Chử đến gần, đem thẻ cơm tinh xảo đáng yêu đặt ở một góc trên bàn của Lâm Nguyệt.

Bởi vì thân hình Chu Văn Chử quả thật có chút cao, nên anh từ trên cao nhìn xuống cô, giọng nói có chút lơ đãng, từ tốn nói: “Lâm Nguyệt, thẻ cơm của cậu.”

“Ừ.” Lâm Nguyệt trả lời, đầu còn không thèm nâng lên, xung quanh chỉ có tiếng lật sách tiếng anh và giọng đọc từng từ vựng của cô.

Chu Văn Chử tựa như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại bị cái đầu vô cảm của cô chặn lại, nuốt hết trở về, đứng im lặng trong vài giây, mới bắt đầu lên tiếng: “Ngày hôm qua, tiền mua cơm làm thế nào để trả lại cho cậu?”

Lâm Nguyệt cuối cùng cũng ngẩng đầu lên liếc hắn một cái: “Tiền mặt đi, mình không dùng Wechat”.

Chu Văn Chử vốn nghĩ rằng cô sẽ có rất nhiều lời để nói, nghĩ ra các loại khả năng lại không nghĩ đến trường hợp này.

Bên ngoài hành lang đã bắt đầu có tiếng bước chân và tiếng chào hỏi của học sinh cùng với giáo viên, đại khái là có người đến. Anh cũng không muốn tốn thêm thời gian của cả hai, nhanh chóng lấy 100 tệ từ trong ví ra đặt bên cạnh cô:  “Ngày hôm qua, thật sự cảm ơn cậu.”

Lâm Nguyệt nhận lấy tiền, cũng không nói gì nữa.

Lúc có người tiến vào, Chu Văn Chử quay trở về vị trí của mình, trước mặt anh có để sẵn một cuốn từ vựng cùng kiểu với Lâm Nguyệt, tầm mắt lại lâu lâu nhìn về hướng cô, dừng lại tầm vài phút, sau đó cũng không nén nổi cơn buồn ngủ, khó khăn nhắm mắt lại.

Anh ngày thường không có thói quen dậy sớm, nhưng hôm nay vì để bắt kịp đồng hồ sinh học của cô, anh không ngại cố ý đặt đồng hồ báo thức để tới trường học chung giờ, thậm chí vì để bồi thường cho cháu trai Tưởng Phong, lại cùng chơi game đến hơn nửa đêm. Trong tiếng đọc sách hiện tại chỉ khiến anh càng đau đầu, choáng váng càng khiến anh muốn ngủ hơn, anh cảm thấy thế gian này đến cả nhà thôi miên tốt nhất cũng chỉ đến thế.

Trong tiết học thứ hai, Chu Văn Chử cuối cùng cũng lấy lại được chút tỉnh táo, anh lấy ra một quyển ôn thi đại học môn toán dày cộm bắt đầu tập trung giải đề không ngừng, Trần Nhạc Nhạc tò mò đi lại dòm. Chu Văn Chử theo bản năng nhìn qua phía Lâm Nguyệt một cái, cô vẫn như cũ chỉ ngồi nghiêm túc tập trung làm bài.

“Cái này trả cậu”. Trần Nhạc Nhạc đưa một quyển sách qua, Chu Văn Chử sờ một lần, liền biết có gì đó không đúng, vừa mở ra thì thấy, quả nhiên là kẹp một chút tờ tiền giấy, đếm sơ qua tầm 80 tệ.

Trần Nhạc Nhạc thấy vậy cũng yên tâm “Đây là tiền mà Nguyệt Nguyệt trả cho cậu, cậu đã nhận được thì tớ đi trước đây.”

*

Qua mấy ngày, Lâm Khang Thành bắt đầu ở nhà tìm sổ hộ khẩu, trước kia những việc như thế này đều do mẹ của Lâm Nguyệt làm, nhưng hiện tại bà đã qua đời nên tới lượt Lâm Khang Thành làm, thế nhưng sổ hộ khẩu cho dù có tìm cỡ nào cũng đều không thấy.

Đến khi Lâm Nguyệt trở về, thấy cả nhà đều bị bới tung lên rối loạn, trên bàn cà phê là những cái ngăn kéo chen nhau, cô không nói lời nào, thay dép lê, im lặng đi về hướng phòng mình.

“Nguyệt Nguyệt”, Lâm Khang Thành nghe được động tĩnh liền đi ra gọi cô, sau lưng ông là cửa phòng ngủ chính, vì không được đóng chặt nên có thể nhìn vào bên trong đã sớm bị lật lên tứ tung, “Trong nhà, con có thấy sổ hộ khẩu ở đâu không?”.

Lâm Nguyệt lắc đầu: “Ba, ba tìm cái đó làm gì vậy ạ?”

Lâm Khang Thành rốt cuộc vẫn thấy ngượng miệng khi nói chuyện này trước mặt con gái, chỉ lắc đầu: “Không có gì, không được hôm nay thì hôm khác ba làm, dì của con nói với ba, nếu bị mất giấy tờ thì đến đồn công an báo, một tuần là có thể nhận được”.

Ba của cô lo lắng sốt ruột đến cỡ vậy sao? Lâm Nguyệt sụt sịt mũi, thanh âm nghẹn ngào nhỏ nhẹ: “Ba ơi, mẹ con còn chưa mất được 1 tháng, con thật sự rất nhớ mẹ.”

Nói xong, cô cũng không nán lại xem biểu tình trên mặt của Lâm Khang Thành, ông cũng không khống chế được, nhanh chóng trở về phòng đóng cửa lại.

Ngoài phòng, người đàn ông trầm mặc dựa vào bức tường lạnh băng, trong lòng cảm giác kì lạ, phức tạp không ngừng trỗi dậy, nhưng ông nén lại, vì có một số chuyện, quả thật không thể kéo dài thêm được.

*

Vào ngày Nhà giáo, giám thị của lớp 6 đã tổ chức một bữa tiệc cho mọi người viết thiệp chúc phúc gửi cho các giáo viên trong trường. Lâm Nguyệt cùng với Trần Nhạc Nhạc chung một tổ, cô nàng phụ trách viết chữ, Trần Nhạc Nhạc phụ trách vẽ tranh trang trí, đang làm được một nửa thì có người tới.

 Sự tồn tại của Mạnh Hi Uyển ở lớp 6 có cảm giác rất yếu, thành tích thấp, tính cách lại cũng có phần chất phác, ngày thường ít nói và khá kín tiếng. Ở lớp cũng không có bạn, nay cô ta lại chủ động đi tới chỗ Lâm Nguyệt, Trần Nhạc Nhạc kinh ngạc nói lớn: “Nè, cậu muốn nói cái gì?”.

Chuyện này quả thật không thể trách Trần Nhạc Nhạc giọng nói to, có trách thì cũng trách Mạnh Hi Uyển nói chuyện nhỏ nhẹ, giọng lại bé như tiếng muỗi kêu, cả lớp lại ồn ào, nhốn nháo. Huống chi Hi Uyển đã tới nói chuyện còn cố ý đứng cách xa bọn cô hai bước. Nếu như không phải vô tình nhìn thấy một góc quần áo của Hi Uyển, Trần Nhạc Nhạc thật sự sẽ không nhận ra rằng cô nàng này đang ở gần.

Mạnh Hi Uyển bị Trần Nhạc Nhạc làm cho sửng sốt, lời nói khi nãy “Tớ có thể làm tấm thiệp cùng với hai cậu được không?” bị kẹt cứng ở cổ họng, vẫn là không thể nói ra được. Cô véo góc áo đồng phục, đầu hơi rũ xuống, sau đó lắc đầu rồi quay lại vị trí ban đầu của mình.

Vẻ mặt Trần Nhạc Nhạc khó hiểu: “Nguyệt Nguyệt, khi nãy cậu ấy nói gì vậy? Cậu có nghe được không?”.

Lâm Nguyệt lắc đầu, đem tấm thiệp đã viết xong đưa qua: “Nhạc Nhạc, chỗ này cậu có thể vẽ một cái mặt trời nho nhỏ được không?”.

Trần Nhạc Nhạc thu hồi dòng suy nghĩ ngổn ngang, lập tức phản ứng lại: “Không thành vấn đề, để mình làm cho”.

Lâm Nguyệt liếc mắt nhìn sang vị trí của Mạnh Hi Uyển, một mình cô ta cầm mấy cây bút màu, dáng vẻ như bị người ta bắt nạt. Đời trước Lâm Nguyệt quá mức hiền lành, bị Mạnh Hi Uyển lợi dụng, hai người thế mà vẫn làm bạn với nhau, bây giờ nhìn thấy gương mặt kia, trong lòng Lâm Nguyệt  có một chút điểm gợn sóng.

Thu lại tầm mắt, Lâm Nguyệt hiện tại không muốn quan tâm đến cô ta.

Kiếp trước, việc Lâm Nguyệt chết, không thể không kể đến cái tên Mạnh Hi Uyển, một nhân vật chủ chốt đưa cô vào con đường chết, nếu như không phải tự mình thật sự trải qua tất cả, Lâm Nguyệt còn sợ bản thân cô có lẽ cũng không thể ngờ được, cô gái nhỏ nhắn vô hại đó lại mang một tâm tư không hề đơn giản, tâm địa vô cùng độc ác.

Bầu không khí trong ngày Nhà giáo đặc biệt sôi động. Tiết tự học đầu tiên ở buổi tối được đổi thành một bữa tiệc liên hoan, chi phí do một tay chủ nhiệm Tần trả hết, cô Tần đã mua hạt dưa và trái cây cho mọi người. 

Lớp trưởng nhanh nhẹn, lãnh đạo đám học sinh nam, đem bàn ghế xếp thành một vòng tròn lớn, mọi người ngồi xuống, lớp trưởng bắt đầu đứng lên, chủ trì buổi liên hoan lớp.

Tiết mục tuy chưa được thông báo trước, nhưng mọi người đều rất vui vẻ, hưởng thụ buổi tiệc, lớp trưởng vừa mới bắt đầu trò chơi, liền có không ít học sinh giơ tay hào hứng muốn tham gia, tỏ ý muốn thử một chút.

“Tốt, các bạn học trong lớp mau mau đăng ký, từng người từng người một nhé”.

Bầu không khí vô cùng náo nhiệt, mọi người đều chơi đến điên cuồng. Trần Nhạc Nhạc xung phong muốn khiêu vũ một đoạn, sau khi xem xong tiết mục vừa rồi, Lâm Nguyệt Nguyệt có chút không hứng thú, vừa hay nhìn thấy có người đi ra từ WC, cô cũng tiện lấy lý do đó chuồn mất.

Thời điểm này đang là lúc tất cả các lớp đều liên hoan, đứng ở trước khu nhà dạy học Lâm Nguyệt Nguyệt có thể nghe thấy được tiếng âm thanh vô cùng náo nhiệt, sống động đan xen vào nhau, cô ngồi xuống ghế đá bên cạnh, ngửa đầu lên nhìn bầu trời đầy những ngôi sao sáng lấp lánh.

Khi còn nhỏ, cô thường nghe nói rằng con người sau khi chết đi sẽ hóa thành ngôi sao sáng lấp lánh ở trên trời, luôn dõi theo và giúp đỡ người mà mình yêu thương nhất, quan tâm nhất trong cuộc đời họ. Mặc dù bây giờ cũng đã trưởng thành, mặc dù cô cũng hiểu rằng câu chuyện đó chỉ là câu chuyện truyền tai nhau, không có thật và không thể nào, nhưng khi Lâm Nguyệt ngước nhìn lên bầu trời hoa lệ đầy những ngôi sao sáng kia, trong lòng vẫn có chút mơ màng, nói không chừng, có lẽ mẹ của cô, hiện tại cũng là một ngôi sao sáng trên bầu trời đêm nay.

Ghế đá có chút lạnh, Lâm Nguyệt ngồi thêm một lát, định bụng chuẩn bị đứng dậy, thì lại đụng phải một nhóm người đang đi tới, người cầm đầu nhóm này có lẽ là Tưởng Phong từ lớp 16. Học sinh lớp 16 được biết đến là những cô cậu học sinh sẽ không ngoan ngoãn mà tổ chức buổi tiệc cho các thầy cô vào ngày Nhà giáo, hiện tại bọn họ có tham gia buổi liên hoan, cũng coi như là cho trường học một chút mặt mũi. Tưởng Phong vốn đang muốn dẫn đám đàn em đi ra ngoài quán bar chơi, lại không hề nghĩ tới sẽ gặp mặt người đẹp Lâm Nguyệt.

“Ái chà, Lâm Nguyệt”, Tưởng Phong cười hì hì tiến lại gần chào hỏi, bộ dáng bất lương, cho dù vẫn còn nhớ rõ Lâm Nguyệt và chuyện mượn cô thẻ cơm cùng với tiền cơm nhưng lại tự nhiên đùa giỡn cô “ Bạn học này, tại sao cậu lại không ở trong lớp học vậy? Có phải cậu cũng cảm thấy nhàm chán có phải không? Vậy thì ra ngoài quán bar chơi cùng bọn tôi đi, có được không?”

Một bạn học họ Tần đưa tay đập lên cánh tay bên cạnh của Tưởng Phong: “Chuyện này là như thế nào? Tớ mới chỉ đi chơi có mấy ngày, sao cậu lại để ý đến Lâm Nguyệt rồi?”

Nhóm người bọn họ ngày thường ở trường học rất thu hút, khiến cho biết bao cô gái ngượng ngùng và cũng đã theo đuổi vô số các nữ sinh, nhưng họ vẫn có những nguyên tắc cơ bản, bản thân là học tra, nói thô ra là cặn bã của trường học, nhưng những con người lớp 16 này vẫn là tương đối  lịch sự đối với các học bá, chỉ riêng Lâm Nguyệt là ngoại lệ, tại vì cô vừa là học bá đồng thời còn là hoa khôi của trường nữa.

Thấy Lâm Nguyệt không lưu lại cho anh chút mặt mũi nào, nhanh chóng lắc đầu, bạn học họ Tần cười ranh mãnh: “Lâm Nguyệt à, cậu đừng nghe tên kia nói, chúng ta có thể đi ra ngoài chơi một chút, có uống rượu hay không là do cậu quyết định, vậy cậu có đi không?”

Lâm Nguyệt lắc đầu, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng bất chợt đằng xa có ánh sáng từ đèn pin chiếu tới, giọng điệu chủ nhiệm Vương gắt gỏng, có thể thấy tính tình vô cùng táo bạo, từ đằng xa hét lớn:“ Lớp nào? Ở đây là đang muốn làm gì?  Đám con nít các cô các cậu chạy ra đây làm cái gì, đứng lại hết cho tôi.”

Trừ Lâm Nguyệt ra, những người khác nghe thấy tiếng chủ nhiệm Vương liền ba chân bốn cẳng chạy đi hết.

Chủ nhiệm Vương trong mấy năm nay, công việc quản lý tác phong cho các học sinh đều vô cùng cẩn trọng, một đầu tóc đen sớm đã bị năm tháng làm cho rụng hết, chỉ còn độc lại cái đầu trọc lóc. Nhưng khi nhìn thấy Lâm Nguyệt, giọng điệu liền ôn hòa hơn mấy phần: “Lâm Nguyệt, sao em lại ở đây? Vừa rồi còn có những ai em có biết không?”

Lâm Nguyệt lắc đầu: “Thưa thầy, khi nãy em ra ngoài đi WC, những người khi nãy em đều không biết ạ.”

Trong lòng Chủ nhiệm Vương sớm đã có phán đoán: “Có lẽ không chừng chính là đám học sinh lớp 16 kia gây sự, thầy sẽ tìm giáo viên chủ nhiệm lớp của bọn họ. À mà, sao em lại ra phòng WC ở bên ngoài này, thời điểm hiện tại đã tối còn ít người, vô cùng nguy hiểm, lần sau hãy rút kinh nghiệm dùng phòng WC ở bên trong, em đã nhớ chưa?”

Lâm Nguyệt gật đầu: “Dạ em biết, vừa rồi là do bên trong đông người nên em mới…”.

Chủ nhiệm Vương tới đây cũng không tiện hỏi nhiều, vẫy vẫy tay ngỏ ý kêu cô mau chóng trở về, còn ông thì một bụng tức giận nhanh chóng đi tìm chủ nhiệm lớp 16 nói chuyện.

Ngày Nhà giáo mà vẫn phải làm việc, thật là khó chịu mà, chủ nhiệm Vương bước đi trong sự bực tức.

Sau khi trở lại phòng học, các tiết mục vẫn đang được tiếp tục trình diễn, Trần Nhạc Nhạc thấy Lâm Nguyệt trở về, liền đưa cho cô mấy quả quýt nhỏ như bảo bối, nói: “Nguyệt Nguyệt, cậu ăn đi, mấy quả quýt này rất ngọt, là mình may mắn lấy được, để lại cho cậu mấy quả.”

Quả quýt nhỏ thực sự rất ngọt, như được rót đầy mật vậy, Lâm Nguyệt nhịn không được cầm lên, hạ khẩu trang xuống, cho vào miệng ăn một miếng, ăn xong thì liền híp mắt mãn nguyện.

Ở phía đối diện, Chu Văn Chử đang ngồi nhìn cái điện thoại không ngừng vang lên tiếng thông báo có tin nhắn tới, Tưởng Phong cùng với bạn học họ Tần đều nhắn kêu anh mau mau ra ngoài tập hợp, anh hơi ngước đôi mắt lên, lại vô tình thấy hình ảnh Lâm Nguyệt hạ khẩu trang xuống, gương mặt bởi vì có miếng quýt trong miệng nên hai má không khỏi phồng lên, giống như một chú hamster nhỏ, không khỏi nhìn có chút đáng yêu.

Chu Văn Chử nhập tin nhắn, gửi: “Không đi.”

Tưởng Phong nhanh chóng hồi âm lại: “Tại sao chứ? Anh Chử tới đi mà, em sẽ làm ảo thuật gửi tặng anh mấy bông hoa hồng nha.”

Chu Văn Chử: “Cậu tặng tôi hoa hồng, không cảm thấy có chút ghê tởm sao?”

Lúc Tưởng Phong đọc được những lời này, lập tức gọi cho Chu Văn Chử, gào thét: “Khốn kiếp, em chưa từng nói sẽ tặng hoa cho anh, em chỉ là muốn tìm anh để đón vị học muội, anh cái tên khốn này, aaaa….”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play