Editor: Cá

Beta: Kẹo

Kỳ thi tuyển sinh đại học trước sự mong đợi của nhiều người cuối cùng cũng đã đến. Cả hai ngày thi, trời sáng trong xanh và nắng ấm, Lâm Nguyệt cùng Trần Nhạc Nhạc sau khi chào tạm biệt mẹ Trần – người đang khoác trên mình bộ sườn xám, cả hai lại bước vào cổng trường.

“Mẹ tớ nói rằng bà ấy mặc sườn xám thì có thể giúp tụi mình đạt thắng lợi tuyệt đối đó” Mặc dù Trần Nhạc Nhạc đang mỉm cười, nhưng có thể thấy cô nàng đang rất lo lắng, nên mới cố tình nói lời này để dời hướng chú ý đi.

“Nhạc Nhạc,” Lâm Nguyệt đứng lại, mạnh mẽ ôm lấy Trần Nhạc Nhạc, “Chúng ta ôm nhau lấy may mắn nào, kỳ thi nhất định sẽ diễn ra tốt đẹp, đừng sợ nhé.”

“Oaaa Nguyệt Nguyệt, cậu thật là tốt.” Trần Nhạc Nhạc hít thở sâu vài cái rồi ôm lại Lâm Nguyệt, “Cố lên, cố lên.”

Vì kì thi này, cô thấy mình đã chuẩn bị đủ lâu rồi, nên khi ngồi trong phòng thi, cô cảm giác nó không khác mấy so với những kỳ thi thử thông thường. Nghe nói, kết quả của kỳ thi thử lần đầu tiên sẽ gần với kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học nhất. Phong độ của Lâm Nguyệt trước giờ luôn ổn định, dù là lần này cô cũng không quá căng thẳng.

Hai ngày trôi qua trong chớp mắt, sau khi Lâm Nguyệt nộp phiếu trả lời cho môn thi cuối cùng, cô đi ra ngoài, tìm Trần Nhạc Nhạc thì thấy cô nàng đang ngồi khóc một mình ở phòng học thể dục. Chợt cô bỗng thấy lo lắng, vội vàng chạy lại gần nhưng cứ mãi chần chừ không dám nói: ” Nhạc Nhạc, cậu …… “

“Nguyệt Nguyện, tớ có phải đang nằm mơ không? Thế mà lại cảm thấy đề thi tuyển sinh đại học không khó chút nào cả.” Trần Nhạc Nhạc vẫn không thể tin nổi, cô nàng ngồi bên cạnh khu vườn nhỏ, hơi há miệng để  thở, “Mẹ tớ còn đang đứng đợi ở bên ngoài, hai ngày nay bà ấy cũng luôn thấp thỏm không yên, nhưng không hề hỏi tớ về kết quả, cậu nghĩ tớ có nên đem chuyện này báo với bà ấy không?”

Tảng đá lớn trong lòng Lâm Nguyệt cuối cùng cũng được đặt xuống, cô cười rộ lên: “Nhanh đi thôi, dì ấy mà không thấy cậu hẳn sẽ rất sốt ruột.”

“Ừm!” Trần Nhạc Nhạc đứng dậy, “Vậy tối nay cậu nhớ thu dọn đồ đạc trước, sáng mai bố tớ sẽ lái xe đến đón cậu. Thế nhé, lần này bất kể ra sao cậu cũng phải đến nhà tớ ở đó”

Lời chào đón nhiệt tình đến vậy làm cô cảm thấy thật khó để từ chối, huống chi kì nghỉ còn kéo dài đến vậy. Lâm Nguyệt thực sự vẫn chưa tìm được nơi thích hợp để đi, vậy cô đồng ý ở tạm nhà Trần Nhạc Nhạc trước.

Chờ đến khi Trần Nhạc Nhạc đã rời đi hẳn, Lâm Nguyệt chỉ ở có một mình, cô cũng bắt chước động tác mà Nhạc Nhạc vừa làm, ngồi xuống cạnh khu vườn nhỏ. Những bông hoa nhỏ màu đỏ trong vườn hoa đang bung nở một cách rực rỡ, thảm cỏ xanh bên cạnh đung đưa trong gió, thật dễ chịu làm sao. Lâm Nguyệt vươn tay, nhẹ nhàng lướt qua thảm cỏ xanh mượt. Bỗng, lực chú ý của cô đã rơi vào một thứ, đến khi mở ra xem, hóa ra chính là cỏ bốn lá.

Cô muốn để cỏ bốn lá có thể tiếp tục lớn lên, vì vậy cô không hái nó đi, chỉ nhìn say sưa vào nó.

Có tiếng bước chân vừa dừng lại phía sau lưng cô, lúc đầu Lâm Nguyệt còn tưởng là có người đi ngang qua, nhưng đợi đến mấy phút sau vẫn không nghe thấy âm thanh người đó rời đi, cô liền quay đầu lại, vừa nhìn thì đã thấy ấy là Chu Văn Chử.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo phông đen, quần jean cùng một đôi giày thể thao chỉnh chu. Chu Văn Chử đi tới, cùng Lâm Nguyệt nhìn chiếc cỏ bốn lá, ho nhẹ một tiếng, hỏi cô: “Thế nào rồi?”

Mi mắt Lâm Nguyệt hơi cong lên “Tôi đang cân nhắc sẽ ứng tuyển vào chuyên ngành nào.”

Khóe môi anh hơi vươn lên, đáp: “Ừ.”

*

Sau đó là đủ thứ chuyện gà bay chó sủa của báo chí về nguyện vọng, về vấn đề nhập học và cả việc Lâm Nguyệt cùng với Chu Văn Chử trở thành bạn cùng trường… Năm nay, trường trung học cơ sở số 1 Đồng Thành đã giành được hai vị trí cao nhất trong khoa khoa học tự nhiên của thành phố. Lâm Nguyệt và Chu Văn Chử, chàng trai và cô gái vàng nổi tiếng một thời. Thời điểm họ quay lại trường nhận giấy báo nhập học, lại vô tình gặp chủ nhiệm Vương ở ngoài hành lang.

Chủ nhiệm Vương vừa gửi lời mời đến tất cả các giáo viên trong văn phòng. Đám cưới của con gái ông dự kiến ​​vào cuối tháng 6, sau khi viên mãn tiễn những đứa học trò của mình đi, cuối cùng ông cũng có thể dành ra thời gian để lo liệu việc nhà mình.

Nghĩ đến chuyện hai người từng có tin đồn về việc yêu sớm, chủ nhiệm Vương chậm rãi hồi tưởng lại, nhìn Chu Văn Chử hỏi: “Lúc trước cậu nói với tôi rằng cậu không yêu Lâm Nguyệt, là thật à?”

Lâm Nguyệt đã được cô Tần gọi vào để nói chuyện, bọn họ đứng ở hành lang, vừa hay có thể nhìn thấy dáng vẻ trầm lặng của cô.

Chu Văn Chử ánh mắt nhìn ra cửa sổ hồi lâu, lần nữa quay lại đối mặt với chủ nhiệm Vương vẫn tỏ vẻ hết sức bình tĩnh: “Thưa thầy, lúc đó em có nói, nhưng lời nói còn chưa đủ, nửa câu sau em không nói với thầy là, — chỉ có thể mơ ước. “

Chủ nhiệm Vương nhấp một ngụm trà nóng, chậm rãi cười rộ lên, thầm nghĩ sau này hai người vào cùng đại học với nhau, sẽ còn có thể là kiểu duyên phận như thê nào, nên nói bông đùa: “Tương lai nếu có tin tốt, nhớ phải báo với thầy đấy”.

Chu Văn Chử chợt trở nên đắc ý: “Nhất định thầy sẽ có một gói kẹo mừng.”

Sau khi Lâm Nguyệt từ chỗ thầy giáo Tần đi ra, cô nhất thời không thể tiếp thu nổi những sự thật mà mình vừa nghe được. Mạnh Hi Uyển bất ngờ mang thai và bị tổn thương thân thể sau khi phá bỏ đứa bé. Cô ta không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay được, hiện đang dưỡng thương tại nhà. Trường trung học Đồng Thành vô cùng chú trọng đến thái độ học tập. Chỉ mới tốt nghiệp cấp ba đã xảy ra chuyện như thế, toàn bộ giáo viên đều không khỏi bị sốc, sau mới biết được là cô ta đã ở với cái người gọi là “bạn trai” đó được vài năm. Cô Tần hỏi Lâm Nguyệt rằng liệu cô có biết gì về những việc đó không.

Lâm Nguyệt lắc đầu, kiên quyết nói: “Em cùng với những người trong nhà kia đã sớm không còn quan hệ gì nữa cả”

Cô không có ý định tìm hiểu những vướng mắc của cuộc sống kiếp trước hay kiếp này. Không biết và cũng không muốn biết làm thế nào mà mọi thứ đến được như ngày hôm nay, nhưng Lâm Nguyệt tin chắc rằng, miễn là cô ấy có một trái tim tốt, cô ấy sẽ luôn có thể đi đến một tương lai tốt đẹp hơn. Mạnh Hi Uyển đã đi sai đường, không thể quay đầu lại, chỉ hy vọng rằng cô ta có thể thay đổi được trong tương lai.

*

Giấy chứng nhận tốt nghiệp trung học và thư nhập học đại học đã đem những mối quan hệ tưởng chừng gắn bó giữa các cá thể vào mỗi quỹ đạo cuộc sống khác biệt nhau. Trần Càn Khôn đã đến một trường dạy nghề nổi tiếng với tỷ lệ việc làm cao để học kỹ thuật; qua một khoảng thời gian nữa Hướng Tần và Lưu Thành Dịch cũng sẽ đi nước ngoài, nhưng lại một người bên nam, một người bên bắc, sau này nếu muốn gặp mặt, e là rất khó khăn.

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, người đắc ý nhất chính là Tưởng Phong, vì cậu ta và Trần Nhạc Nhạc đều được nhận vào cùng một trường đại học. Mấy ngày nay, cậu ta cứ quấy rầy Trần Nhạc Nhạc mãi, Tưởng Phong tiến lên trước cầu hòa, nhưng Trần Nhạc Nhạc thì lại chìm đắm trong cảm giác của việc tốt nghiệp cấp ba, nên chẳng màng để ý đến cậu.

Lâm Nguyệt nhìn mọi người đều có hướng đi rõ ràng trong tương lai, cảm thấy vô cùng hạnh phúc cảm thấy hạnh phúc.

Đêm nay là một bữa tiệc chia tay và mọi người đều chơi hết mình, ngay cả Trần Nhạc Nhạc, người vốn không uống rượu, cũng không thể không cầm lấy chai bia rót đầy một nửa của mình, sau đó leo lên ghế sô pha và chộp lấy micro để hát bài “Cậu Bé Bọt Biển “.

Sau khi hát xong, lại đổi qua chơi trò chơi. Một trò đã quá quen thuộc, sự thật hay đại mạo hiểm. Đến lượt Lâm Nguyệt, cô rút ra được một tấm át chủ bài, nhưng là trương hoa tam mai, vì thế nên thua triệt để.

So với những người khác, Trần Nhạc Nhạc ngồi bên cạnh vô cùng phấn khởi: “Nguyệt Nguyệt, chọn đi nào, sự thật hay đại mạo hiểm?”

Vừa rồi đã qua vài lượt, cô thấy câu hỏi nào cũng đều rất sắc bén, Lâm Nguyệt lại không phải kiểu người thích chia sẻ chuyện đời sống mình, nên đành cắn môi chọn mạo hiểm. Tưởng Phong lập tức lấy ra một xấp bài poker, để Lâm Nguyệt rút ngẫu nhiên một thẻ.

“Úi giời, thật là nhàm chán. Nắm tay người khác phái trong mười phút.” Tưởng Phong bĩu môi đọc hết nội dung, sau đó lắc đầu, đột nhiên mất hứng, “Lâm Nguyệt, cậu chọn một người đi.”

Lâm Nguyệt nhìn một vòng những người trong nhóm, những người đã đi cùng cô ấy theo nhiều cách khác nhau trong suốt một năm này để vượt qua rào cản của thời gian và khoảng cách. Không có họ, e rằng sẽ chẳng dễ dàng như thế.

Thấy ánh mắt cô vẫn còn đang tìm kiếm, chợt Hướng Tần huýt sáo một tiếng thật kêu, liếc mắt nhìn sang Chu Văn Chử đang ngồi bên cạnh: “Người nào đó cũng không được chọn sao?”

Khuôn mặt Lâm Nguyệt có chút đỏ lên, còn chưa kịp đáp ứng, Chu Văn Chử đã nắm tay của cô giơ lên ngang với bả vai, cười đắc ý: “Được rồi đúng không?”

Mọi người ngay lập tức cười hahaha. Bọn họ đều biết anh là một tên ranh mãnh, từ sớm đã luôn nhớ thương Lâm Nguyệt rồi. Nhưng thể hiện thẳng thừng chẳng chút che dấu như vậy, có phải da mặt hơi dày rồi không

Chu Văn Chử vừa rồi bị rót rất nhiều rượu, ý thức đã hơi mơ hồ, cũng không có động tác gì thêm nữa, chỉ thành thật ôm lấy Lâm Nguyệt, đá cái ghế đẩu nhỏ đến gần mình, nói lời trêu chọc với người bên cạnh: ” Này là tiếng kêu đau của con dâu đấy, cậu biết không”

Mãi cho đến lúc tiệc tàn, Chu Văn Chử vẫn chưa chịu buông tha.

Sau khi những người khác rời đi, anh đưa Lâm Nguyệt đến chỗ ghế dài để trò chuyện. Âm nhạc trên sân khấu đêm nay thật êm dịu, toàn bộ quán bar tràn ngập bầu không khí nhẹ nhàng, có lẽ là do rượu truyền cho sự tự tin, Chu Văn Chử và Lâm Nguyệt cùng đan ngón tay vào nhau, anh ghé sát vào tai cô hỏi nhỏ: “Quý cô, muốn yêu đương không?”

Lúc đầu, anh ngạc nhiên với cảnh tượng trên sân chơi khiến anh không kịp phản ứng, trong những năm tháng đẹp nhất, anh đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, giờ thì cuối cùng người con gái ấy cũng cùng anh lên đại học, Chu Văn Chử ​​cuối cùng cũng đã nói ra câu hỏi này, điều mà trước kia vẫn luôn ấp ủ muốn bày tỏ cùng với cô

Ánh mắt Lâm Nguyệt rơi vào ly nước dưa hấu trước mặt. Nước dưa hấu rất ngọt, lại có thêm mật ong nhẹ nhàng, càng lưu lại hương vị lâu hơn. Cô chuyển động ngón tay, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, cuối cùng trao cho anh nụ hôn đầu hương dưa hấu: “Ừm.”

*

Chuyện về tình yêu giữa hai người lan nhanh như lửa đốt. Khi đại học Tĩnh Hoa đưa tin, Chu Văn Chử ​​đã thể hiện một cách hoàn hảo hai mươi bốn đức tính tốt của người bạn trai. Anh sẵn lòng đưa Lâm Nguyệt đến chỗ báo danh, xử lý công việc đang dang dở, và cả đánh dấu chủ quyền.

Lâm Nguyệt thời trung học đã tốt bụng, dịu dàng và xinh đẹp rồi, nhưng bây giờ lên đại học, cô càng thêm tươi tắn, rạng rỡ, có vô số người đã phải kinh ngạc vì cô ấy. Một cô gái đã tiến bộ vượt bậc trên mọi nẻo đường, đẩy lùi mọi kẻ thù.

Buổi tối hai người ăn cơm xong, Lâm Nguyệt mệt mỏi ôm anh hồi lâu, xong sau đó nhẹ nhàng đẩy ngực anh ra: “Này, được rồi, em phải về.”

“Không, không đủ.” Chu Văn Chử cười xoa đầu cô mãi một lúc, “Sáu giờ sáng mai anh sẽ đợi dưới lầu ký túc xá của em, nói cho anh biết em muốn ăn gì nào.”

Lâm Nguyệt thở dài, thấy anh nghiêm túc: “Anh hôm nay cùng em bận rộn lâu như vậy, ngày mai nên nghỉ ngơi thật tốt, không cần phải dậy sớm như vậy.”

Chu Văn Chử ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời đầy sao sáng ngời, giống như tâm trạng hiện tại của anh: “Mỗi giây nhìn thấy em, anh đều cảm thấy thư thái và vui vẻ.”

Lâm Nguyệt không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ôm chặt anh chàng to lớn nhưng tính tình thì trẻ con kia của mình lâu hơn một chút. Không thể ngờ tới, cái người lúc đầu học cấp ba vẫn luôn tỏ vẻ lạnh lùng bây giờ lại trẻ con và đáng yêu làm sao, Lâm Nguyệt ngửi được mùi thơm nhẹ quen thuộc trên người anh liền hít sâu một hơi: “Tốt rồi, sáng mai gặp lại.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play