– Anh có còn nhớ lời từng nói với tôi trước khi bị bắt không? – Hà Nguy khoanh tay, nhìn tên tội phạm bị còng hai tay từ trên xuống.
Hà Nguy im lặng một hồi lâu, lắc đầu không chịu khuất phục:
Hà Nguy ôm Stephen, xoa xoa cái tai nó:
– Tại sao không có 404?
Lý Thành Quý ngồi trên ghế thẩm vấn, nghĩ một lát rồi lắc đầu:
Trái tim trống rỗng của Trình Trạch Sinh như có một luồng sáng chiếu rọi, chỉ trong khoảnh khắc thôi cái tên này đã lấp đầy những khoảng trống ấy.
– Đồng chí cảnh sát, tôi đã nói gì? Có thể gợi ý cho tôi được không?
Rời khỏi phòng thẩm vấn, Hà Nguy bị Trịnh Phúc Duệ gọi tới, nhận được chiếc chìa khóa ký túc của mình.
Cuối cùng cũng tìm được rồi.
– Chắc chắn là phải khen rồi, chú Trịnh nói do em chọn hết, mắt thẩm mỹ không tệ đâu.
Hà Nguy ngả người về phía trước, gằn giọng nói:
Trình Trạch Sinh hoang mang lắc đầu, chắc chắn hắn không nhớ rõ. Hồi ấy hắn ngố lắm, căn bản chẳng quan tâm gì tới bạn nào xinh xinh hay hotgirl trường, có thể nhớ đại khái gương mặt của cô đã tốt lắm rồi.
Hà Nguy hỏi tiếp:
– Anh đã nói… tôi từng giúp anh.
– Tôi đâu có nói vậy, tôi không quen người nào ở đây, làm sao mà tìm được người giúp đỡ. – Lý Thành Quý tưởng rằng Hà Nguy lại tới lừa mình nói gì – Cảnh sát Hà, tôi thực sự đã khai hết những gì mình có thể khai rồi, đến từng dấu chấm câu trong bản lời khai cũng là sự thực.
Anh nhắm mắt, hồi tưởng cảnh tượng quấn lấy Trình Trạch Sinh trên sofa, mỗi chiếc hôn và vuốt ve đều chân thực đến thế, nồng cháy đến thế nhưng chỉ còn ở trong hồi ức, phần da trên cổ dường như vẫn còn nhớ cái hôn nóng bỏng kia.
Trịnh Phúc Duệ nâng tách trà gốm lên, xoa xoa cái bụng bia:
– Tôi đâu có nói vậy, tôi không quen người nào ở đây, làm sao mà tìm được người giúp đỡ. – Lý Thành Quý tưởng rằng Hà Nguy lại tới lừa mình nói gì – Cảnh sát Hà, tôi thực sự đã khai hết những gì mình có thể khai rồi, đến từng dấu chấm câu trong bản lời khai cũng là sự thực.
Hà Nguy lắc đầu, hiện tại anh cũng không xử lý vụ án nào, vừa hay có thể tới căn hộ mới xem thử.
– Đồng chí cảnh sát, tôi đã nói gì? Có thể gợi ý cho tôi được không?
– Sao chú biết được chuyện này, phải hỏi kiến trúc sư thiết kế chung cư, có lẽ người ta kiêng, hai số 4 thật chẳng may mắn chút nào.
Hà Nguy hỏi tiếp:
Lâm Uyển về rồi, hai người vừa mới nồng nặc mùi thuốc súng thoáng cái làm như chưa từng có chuyện gì. Hai cô gái nói chuyện vui vẻ, Trình Trạch Sinh ở bên cạnh cảm thấy nhàm chán. Hắn chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chán tới độ đếm đèn đường dưới tầng.
Hình bóng người kia chồng lên hình bóng người trong mơ, dáng người và hình thể đều như cùng một khuôn đúc ra.
– Chính anh là người đã nghĩ ra cách gây án đấy hả? Không nghe lời đồn ở đâu sao?
Trình Trạch Sinh cũng theo ra ban công, ngồi xuống chống má nhìn người đàn ông. Mặc dù không nhìn rõ tướng mạo, song chẳng biết tại sao, Trình Trạch Sinh luôn cảm thấy tướng mạo người đàn ông này sẽ không xấu xí, thậm chí còn khá thanh tú, bây giờ người đàn ông đang cười khanh khách với chú mèo Ragdoll.
Lý Thành Quý ngồi trên ghế thẩm vấn, nghĩ một lát rồi lắc đầu:
– Thực sự không hề có, lúc nghĩ ra những cách kia tôi còn cảm thấy đắc ý một hồi, ngỡ mình còn đỉnh hơn cả Conan, ha ha.
Tâm trạng Hà Nguy rất phức tạp, cảm thấy đồ hộp và đồ ăn vặt mình mang tới không còn chỗ dùng nữa rồi. Chẳng ngờ hiện thực tàn khốc đến vậy, ngay cả chú mèo Ragdoll ấm áp cùng ảnh trải qua vô số đêm dài lạnh lẽo cũng biến mất, sợi dây liên kết thứ hai anh gửi gắm tình cảm đã hoàn toàn đứt đoạn.
Hà Nguy cạn lời, không hiểu chuyện này có gì mà tự hào. Phạm tội đều sẽ gặp phải báo ứng, chờ tới khi vào trong ngục giam rồi tha hồ mà đắc chí.
Trình Trạch Sinh gần như chen qua dòng người, nắm lấy cánh tay người đàn ông kia.
Rời khỏi phòng thẩm vấn, Hà Nguy bị Trịnh Phúc Duệ gọi tới, nhận được chiếc chìa khóa ký túc của mình.
– Anh muốn dùng máy tính à? Tôi có cài mật mã mở máy…
– Đây, căn hộ mới đã bắt đầu được phân phối, cũng đã có người chuyển vào ký túc mới rồi, cháu cũng xem thời gian mà vào đi.
– … Bà tự giải quyết chuyện của bản thân trước đi. – Trình Trạch Sinh ra vẻ muốn đứng dậy – Tôi về Cục trước, còn chưa phá xong án, lấy đâu ra thời gian ngồi đây lãng phí với bà.
Hà Nguy cầm chiếc chìa khóa lên nhìn, bên trên viết 405. Đối diện với căn 404 trước đây. Anh không vui vẻ như trong tưởng tượng của Cục trưởng mà nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa đến ngây người, lẩm bẩm:
Hà Nguy cười khổ:
– Nếu như tao có thể cứu được cậu ấy. Tới lúc đó tao cũng sẽ nuôi một chú Ragdoll xinh đẹp, sẽ thường xuyên mang tới làm bạn với mày, có được không?
– Tại sao không có 404?
– Bao gồm cả thú cưng. Tôi và Stephen ở cạnh nhau lâu như vậy, sao có thể giả được.
– Gọi nó là gì được đây… – Trình Trạch Sinh xoa xoa đôi tai dài của Ragdoll – Hay tao cũng gọi mày là Stephen nhé.
Trịnh Phúc Duệ nâng tách trà gốm lên, xoa xoa cái bụng bia:
– Sao chú biết được chuyện này, phải hỏi kiến trúc sư thiết kế chung cư, có lẽ người ta kiêng, hai số 4 thật chẳng may mắn chút nào.
Hà Nguy cạn lời, không hiểu chuyện này có gì mà tự hào. Phạm tội đều sẽ gặp phải báo ứng, chờ tới khi vào trong ngục giam rồi tha hồ mà đắc chí.
– Đồ gia dụng đã chuyển xong rồi chứ ạ? – Hà Nguy ngập ngừng – Nếu như em trai cháu giúp đỡ thì chú cứ nói, cháu sẽ không kể ra đâu.
– Stephen là ai? Ở đây chỉ có Schrödinger thôi, tên ở nhà là Tuyết Tuyết. – Liên Cảnh Uyên cầm chân chú chó đong đưa – Tuyết Tuyết, chào hỏi đi.
Ngồi trên chiếc sofa lạ lẫm, Hà Nguy vô cùng mệt mỏi ngả người xuống.
– Haiz, tại sao còn kéo cả em trai cháu vào đây? Đồ gia dụng đều do chú và Ấu Thanh đi chọn đấy! – Trịnh Phúc Duệ gõ gõ bàn – Mắt thẩm mỹ của con nhóc nhà chú rất tốt, đảm bảo cháu dọn vào sẽ hài lòng.
***
Trình Trạch Sinh âm thầm đi theo người đàn ông kia trong giấc mơ đã được một khoảng thời gian khá dài. Hắn không biết thời gian cụ thể đã qua đi bao lâu, nhưng tính ra cũng được hơn một tháng. Mỗi lần ra ngoài là người đàn ông kia lại mặc cả cây đen, đội mũ đeo khẩu trang, vũ trang kín mít, vừa giản dị vừa cẩn thận.
Trình Trạch Sinh bừng tỉnh từ giấc mộng, ngồi trên giường suy tư hồi lâu, chợt muốn mua một chú mèo Ragdoll.
Hà Nguy mỉm cười, không nói gì, nhét chìa khóa vào túi rồi xoay người rời khỏi. Trịnh Phúc Duệ vẫn luôn cảm thấy trạng thái của anh có gì đó rất kỳ quái, nhưng không biết kỳ quái ở chỗ nào.
***
Trong văn phòng, Hà Nguy nghịch chiếc chìa khóa trên tay, một gương mặt xinh đẹp xuất hiện bên cửa, mỉm cười cong mi:
– Không phải đấy chứ, ông muốn nuôi mèo thật hả? Còn là Ragdoll nữa. Tôi đề nghị người mới như ông nên nuôi mèo lông ngắn Anh thôi, Ragdoll cao quý khó hầu hạ, ông bận như vậy lấy đâu ra thời gian mà chăm nó.
Trong văn phòng, Hà Nguy nghịch chiếc chìa khóa trên tay, một gương mặt xinh đẹp xuất hiện bên cửa, mỉm cười cong mi:
– Hôm nay anh có tăng ca không?
Liên Cảnh Uyên rót cho anh một tách trà, nói với anh có chuyện gì thì ngồi xuống từ từ nói. Hà Nguy không tìm được ai trút bầu tâm sự, nói với người khác có lẽ sẽ bị coi thành kẻ điên, nói với Liên Cảnh Uyên biết đâu lại đỡ hơn một chút. Cùng lắm chỉ bị cho rằng “phá án quá áp lực, cần nghỉ ngơi” mà thôi.
Hà Nguy lắc đầu, hiện tại anh cũng không xử lý vụ án nào, vừa hay có thể tới căn hộ mới xem thử.
– Tôi không điên, trạng thái tâm lý cũng rất bình thường. Tôi nói với cậu tất cả những chuyện đã từng xảy ra, chẳng qua tất cả mọi chuyện đã thay đổi rồi.
Nghe anh nói chuẩn bị tới căn hộ mới, Trịnh Ấu Thanh ấn ngón tay lên cằm, núm đồng tiền xinh như hoa:
Hà Nguy ngả người về phía trước, gằn giọng nói:
– Tại sao anh lại mua đồ hộp cho mèo? – Liên Cảnh Uyên mở hộp ra dở khóc dở cười – Nghe ai nói tôi nuôi mèo hả? Tôi còn không nói với người khác chuyện mình nuôi chó đâu.
– Anh đi ngắm thử xem, ngày mai nhớ khen em đấy nhé.
– Vậy được…
– Chắc chắn là phải khen rồi, chú Trịnh nói do em chọn hết, mắt thẩm mỹ không tệ đâu.
Trình Trạch Sinh nhìn chằm chằm người đàn ông kia, anh ta đứng bên đường đợi đèn xanh, nhìn cách ăn mặc từ đầu tới chân đều thuộc kiểu dân văn phòng bình thường, giống với đa số người ở đây. Anh cúi đầu nhìn điện thoại, chẳng có điểm gì đặc biệt.
– Đương nhiên, mắt em chọn gì cũng tốt. – Trịnh Ấu Thanh ám chỉ.
– Nếu như tôi nói trước đây cậu nuôi một chú mèo Ragdoll tên Stephen, cậu có tin không? – Hà Nguy đỡ trán, nở nụ cười khổ – Loạn rồi, loạn rồi, tôi đã hoàn toàn loạn rồi.
Hà Nguy cười khổ:
Lời Liên Cảnh Uyên nói không phải vô lý, vòng tuần hoàn nhỏ đầu tiên không tồn tại. “Sự thực” mà anh biết không còn phù hợp với hiện tại, không có chứng cứ hữu dụng nào, làm thế nào anh mới có thể khiến người ta tin rằng chuyện này không phải là nói dối đây?
Tôi thích. Trình Trạch Sinh lập tức trả lời, đáng tiếc không thể phát ra âm thanh, người đàn ông không thể nghe được.
– Anh đã không thể chọn nữa rồi.
– Anh là ai?
Thông qua chuyện Lý Thành Quý và căn hộ mới, đủ để chứng minh vòng tuần hoàn đầu tiên đã không còn tồn tại. Hiện tại tất cả mọi chuyện xảy ra đều tiếp diễn và phát triển theo hướng vòng tuần hoàn thứ hai.
Truyện Trọng SinhĐừng sợ, có tôi ở bên cạnh anh mà.
Chỉ một chút nữa thôi, anh ấy ở ngay trước mắt.
Bao gồm cả chuyện Trình Quyến Thanh không tồn tại, hai thế giới song song bị đứt liên hệ. Anh có thể xác nhận thế giới này sẽ không còn Hà Nguy dư thừa, cũng sẽ không còn một Trình Trạch Sinh đến từ thế giới khác.
Thông qua chuyện Lý Thành Quý và căn hộ mới, đủ để chứng minh vòng tuần hoàn đầu tiên đã không còn tồn tại. Hiện tại tất cả mọi chuyện xảy ra đều tiếp diễn và phát triển theo hướng vòng tuần hoàn thứ hai.
Anh bế Stephen lên, mèo ta kêu meo một tiếng. Đáng tiếc anh không thể hiểu được tiếng mèo nên bế nó ra ngoài ban công chải lông.
Sau khi tan làm, Hà Nguy lái xe tới khu Tương Lai, lại một lần nữa đứng trước bức tường phía cuối hành lang, lần này anh không dừng chân quá lâu mà xoay người mở cánh cửa phòng 405.
– Anh có còn nhớ lời từng nói với tôi trước khi bị bắt không? – Hà Nguy khoanh tay, nhìn tên tội phạm bị còng hai tay từ trên xuống.
Cánh cửa chống trộm chậm rãi mở ra, đồ đạc và rèm cửa màu sắc tươi sáng mang tới cho người ta cảm giác mới mẻ. Màu xanh lục nhạt rơi vào trong tầm mắt, lan tỏa sức sống khắp không gian. Bố cục căn hộ này hoàn toàn khác với phòng 404, đã không còn là căn hộ anh vô cùng quen thuộc nữa rồi. Ngay cả chiếc đồng hồ trên tường cũng không phải chiếc đồng hồ thạch anh với con lắc đồng thau, mà đã trở thành chiếc đồng hồ hoa quả với mặt đồng hồ khắc hình quả Kiwi cùng một bộ với gia cụ.
Trình Trạch Sinh nhìn chằm chằm vào người đàn ông, sương mù mơ hồ trong đầu tan đi phân nửa, lộ ra gương mặt của người đàn ông trong mơ vô cùng giống với người trước mắt.
Ngồi trên chiếc sofa lạ lẫm, Hà Nguy vô cùng mệt mỏi ngả người xuống.
Liên Cảnh Uyên ngồi xuống, vươn tay bám vai Hà Nguy, nhìn anh lo lắng:
Sau khi đến nhà hàng, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, nhã nhặn với mái tóc dài bồng bềnh ngồi nơi đó, nở nụ cười bẽn lẽn với Trình Trạch Sinh. Trình Trạch Sinh cảm thấy cô gái rất quen mắt, đầu óc hồi tưởng lại đã gặp cô gái khi nào, Tạ Văn Hề ra vẻ thần bí nói với hắn:
Trình Trạch Sinh cũng chen vào trong, hắn xuyên qua những nhân viên trước mặt, cho dù có nhận được những ánh mắt bất thường hắn cũng chẳng quan tâm. Từ đầu tới cuối ánh mắt của hắn đều nhìn chằm chằm vào bóng lưng người kia cùng với chiếc gáy và máu tóc đen ngắn mềm mại.
Anh nhắm mắt, hồi tưởng cảnh tượng quấn lấy Trình Trạch Sinh trên sofa, mỗi chiếc hôn và vuốt ve đều chân thực đến thế, nồng cháy đến thế nhưng chỉ còn ở trong hồi ức, phần da trên cổ dường như vẫn còn nhớ cái hôn nóng bỏng kia.
Sao có thể dễ dàng xóa bỏ đến vậy?
Hết chương 88
Chờ khi ngồi xuống, Trình Trạch Sinh mới phát hiện ra ý đồ bữa cơm này của Tạ Văn Hề. Không phải vì chuyện mua mèo mà là để nối tơ hồng cho hắn. Lâm Uyển là một cô gái nhà gia giáo, chỉ dám lén lút ngắm Trình Trạch Sinh, còn Tạ Văn Hề thiếu điều dán thêm cái nốt ruồi trên môi thì chẳng khác nào bà mối. Cô nàng không ngừng tâng bốc Lâm Uyển tới tận trời. Dường như Trình Trạch Sinh mà không xiêu lòng vì cô thì đúng dạng loại mù dở.
Hà Nguy mở mắt ra, cầm theo áo vội bước rời khỏi. Vừa đi vừa gọi điện thoại cho Liên Cảnh Uyên:
Sao có thể dễ dàng xóa bỏ đến vậy?
“Ở nhà đợi tôi, một tiếng sau tôi sẽ có mặt.”
***
Trước khi đi, Hà Nguy tới cửa hàng thú cưng mua đồ hộp và đồ ăn vặt cho mèo như một thói quen, kết quả khi Liên Cảnh Uyên mở cửa ra, một chú Teacup Poodles trắng muốt nhảy tưng tưng ra đón khách, nó ngồi ở huyền quan nghiêng đầu nhìn anh.
Hà Nguy sững người, giọng Liên Cảnh Uyên vang lên:
– Này, cái con người này thật là, có thêm một người nuôi mèo với ông chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Người ta mở cửa hàng thú cưng, hiểu biết hơn ông nhiều. – Tạ Văn Hề vội kéo Trình Trạch Sinh lại – Ít nhất thì cũng phải trao đổi số điện thoại mới đi chứ, bằng không tôi biết phải giao nhiệm vụ thế nào đây.
Hà Nguy sững người, giọng Liên Cảnh Uyên vang lên:
– Thoáng cái mà đã không thấy đâu rồi? Chân ngắn mà chạy nhanh thật.
Hà Nguy mở mắt ra, cầm theo áo vội bước rời khỏi. Vừa đi vừa gọi điện thoại cho Liên Cảnh Uyên:
Anh ta bước ra, phát hiện chú cún và Hà Nguy đang bốn mắt nhìn nhau bèn bế nó lên:
Nghe anh nói chuẩn bị tới căn hộ mới, Trịnh Ấu Thanh ấn ngón tay lên cằm, núm đồng tiền xinh như hoa:
“Ở nhà đợi tôi, một tiếng sau tôi sẽ có mặt.”
– Tới rồi đấy à? Anh mang theo gì vậy?
Hà Nguy nhìn chằm chằm chú cún, lại nhìn vào trong nhà:
– Stephen đâu?
– Thoáng cái mà đã không thấy đâu rồi? Chân ngắn mà chạy nhanh thật.
– Stephen là ai? Ở đây chỉ có Schrödinger thôi, tên ở nhà là Tuyết Tuyết. – Liên Cảnh Uyên cầm chân chú chó đong đưa – Tuyết Tuyết, chào hỏi đi.
– Stephen, mày đang tìm gì đấy? – Giọng người đàn ông trầm thấp dịu dàng.
Tâm trạng Hà Nguy rất phức tạp, cảm thấy đồ hộp và đồ ăn vặt mình mang tới không còn chỗ dùng nữa rồi. Chẳng ngờ hiện thực tàn khốc đến vậy, ngay cả chú mèo Ragdoll ấm áp cùng ảnh trải qua vô số đêm dài lạnh lẽo cũng biến mất, sợi dây liên kết thứ hai anh gửi gắm tình cảm đã hoàn toàn đứt đoạn.
Bỗng, một bóng người cao ráo mặc sơ mi trắng quần u thu hút sự chú ý của hắn. Bây giờ đang là giờ cao điểm tan tầm, một đám nhân viên ùa ra từ tòa văn phòng đối diện nhưng chỉ có mình người đàn ông kia nắm bắt tầm mắt của Trình Trạch Sinh.
– Tại sao anh lại mua đồ hộp cho mèo? – Liên Cảnh Uyên mở hộp ra dở khóc dở cười – Nghe ai nói tôi nuôi mèo hả? Tôi còn không nói với người khác chuyện mình nuôi chó đâu.
Không biết mèo có phải là loại động vật có tồn tại cảm ứng tâm linh hay không. Người đàn ông không nhìn thấy Trình Trạch Sinh, nhưng mèo ta có thể đánh hơi chính xác vị trí của hắn, còn ngửi lung tung quanh đó.
– Nếu như tôi nói trước đây cậu nuôi một chú mèo Ragdoll tên Stephen, cậu có tin không? – Hà Nguy đỡ trán, nở nụ cười khổ – Loạn rồi, loạn rồi, tôi đã hoàn toàn loạn rồi.
Hà Nguy ngồi trên ghế, ký ức trong đầu lại một lần nữa bị phủ định, khiến anh sắp nghi ngờ cả bản thân mình đến nơi rồi.
Liên Cảnh Uyên rót cho anh một tách trà, nói với anh có chuyện gì thì ngồi xuống từ từ nói. Hà Nguy không tìm được ai trút bầu tâm sự, nói với người khác có lẽ sẽ bị coi thành kẻ điên, nói với Liên Cảnh Uyên biết đâu lại đỡ hơn một chút. Cùng lắm chỉ bị cho rằng “phá án quá áp lực, cần nghỉ ngơi” mà thôi.
– Anh đi ngắm thử xem, ngày mai nhớ khen em đấy nhé.
Hà Nguy nói được một nửa, biểu cảm của Liên Cảnh Uyên đã từ bình tĩnh chuyển sang kinh ngạc. Quả nhiên hỏi anh phải chăng gần đây áp lực nhiều quá đúng không, cho nên mới sinh ra ảo giác thế này. Hà Nguy nói rất chắc chắn:
– Tôi không điên, trạng thái tâm lý cũng rất bình thường. Tôi nói với cậu tất cả những chuyện đã từng xảy ra, chẳng qua tất cả mọi chuyện đã thay đổi rồi.
– Đương nhiên, mắt em chọn gì cũng tốt. – Trịnh Ấu Thanh ám chỉ.
Anh cúi đầu, nhìn Schrödinger đang nằm bên chân mình:
– Thấy mày ngoan như vậy, tự dưng tao lại muốn nuôi thú cưng. – Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của Stephen – Nhưng không biết bạn cùng phòng của tao có thích mèo hay không, trước nay chưa từng nghe thấy cậu ấy nhắc tới.
– Bao gồm cả thú cưng. Tôi và Stephen ở cạnh nhau lâu như vậy, sao có thể giả được.
– Nhưng… – Liên Cảnh Uyên cười khổ – A Nguy này, anh cũng đâu có chứng cứ chứng minh rằng anh đã trải qua vòng tuần hoàn chứ?
Lời Liên Cảnh Uyên nói không phải vô lý, vòng tuần hoàn nhỏ đầu tiên không tồn tại. “Sự thực” mà anh biết không còn phù hợp với hiện tại, không có chứng cứ hữu dụng nào, làm thế nào anh mới có thể khiến người ta tin rằng chuyện này không phải là nói dối đây?
Hà Nguy đứng dậy, đi tới phòng làm việc của Liên Cảnh Uyên, mở máy tính lên. Liên Cảnh Uyên đi theo vào trong:
– Anh muốn dùng máy tính à? Tôi có cài mật mã mở máy…
– Stephen đâu?
Hết chương 88
Hà Nguy liếc mắt nhìn bàn phím, giật mình nhận ra không cần phải chứng minh điều gì nữa rồi.
– Tớ thấy hay là thế này đi, hai người add Wechat của nhau, sau này có mua chó mua mèo gì nữa cũng không cần tớ làm trung gian, phải không Uyển Uyển?
Trước khi đi, Hà Nguy tới cửa hàng thú cưng mua đồ hộp và đồ ăn vặt cho mèo như một thói quen, kết quả khi Liên Cảnh Uyên mở cửa ra, một chú Teacup Poodles trắng muốt nhảy tưng tưng ra đón khách, nó ngồi ở huyền quan nghiêng đầu nhìn anh.
Những con số bị mòn ở bàn phím số đã không còn giống như ban đầu mà tập trung ở bốn chữ số “5, 3, 1, 0”. Liên Cảnh Uyên bước tới, nhập vào số 0315, đăng nhập tài khoản.
– Sinh nhật mẹ cậu hả?
– Hôm nay anh có tăng ca không?
– Hả? Mẹ tôi sinh vào tháng một, đây là sinh nhật âm lịch của tôi.
– Hả? Mẹ tôi sinh vào tháng một, đây là sinh nhật âm lịch của tôi.
Hà Nguy ngồi trên ghế, ký ức trong đầu lại một lần nữa bị phủ định, khiến anh sắp nghi ngờ cả bản thân mình đến nơi rồi.
***
Hà Nguy liếc mắt nhìn bàn phím, giật mình nhận ra không cần phải chứng minh điều gì nữa rồi.
Liên Cảnh Uyên ngồi xuống, vươn tay bám vai Hà Nguy, nhìn anh lo lắng:
– Sinh nhật mẹ cậu hả?
– A Nguy, tôi có quen bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, với tình trạng của anh hiện tại tốt nhất nên đi gặp nói chuyện một lát.
Rõ ràng Trình Trạch Sinh chủ động đuổi theo vậy mà lại còn đi chất vấn đối phương là ai.
Hà Nguy im lặng một hồi lâu, lắc đầu không chịu khuất phục:
– Đệt, còn yêu cầu chi tiết như vậy nữa hả. Được rồi, được rồi, ông có nói với tôi tôi cũng không hiểu, tôi sẽ tìm bạn chọn một con theo yêu cầu của ông, tìm được sẽ liên lạc sau.
– Không cần, những chuyện tôi trải qua đều là sự thật, tôi rất rõ.
– Tới rồi đấy à? Anh mang theo gì vậy?
***
Hà Nguy mỉm cười, không nói gì, nhét chìa khóa vào túi rồi xoay người rời khỏi. Trịnh Phúc Duệ vẫn luôn cảm thấy trạng thái của anh có gì đó rất kỳ quái, nhưng không biết kỳ quái ở chỗ nào.
Trình Trạch Sinh âm thầm đi theo người đàn ông kia trong giấc mơ đã được một khoảng thời gian khá dài. Hắn không biết thời gian cụ thể đã qua đi bao lâu, nhưng tính ra cũng được hơn một tháng. Mỗi lần ra ngoài là người đàn ông kia lại mặc cả cây đen, đội mũ đeo khẩu trang, vũ trang kín mít, vừa giản dị vừa cẩn thận.
Trình Trạch Sinh đứng phắt dậy, bỏ lại một câu “có việc” rồi đi thẳng ra ngoài nhà hàng không quay đầu lấy một lần. Hắn đi rất nhanh, không kịp đợi thang máy nên xuống thẳng từ cầu thang thoát hiểm rồi chạy như điên ra khỏi khu thương mại. Đèn ở ngã tư chuyển sang màu xanh, đoàn người ồn ào băng qua đường, bóng dáng người đàn ông như ẩn như hiện trong đám người dường chẳng thể phân rõ.
Chẳng qua phần lớn thời gian anh đều ở trong nhà Liên Cảnh Uyên, chọc một chú mèo tên là Stephen. Tình cảm của một người một mèo rất tốt, tốt tới mức khi người đàn ông ôm chú mèo, Trình Trạch Sinh còn cảm thấy ghen tị.
Không biết mèo có phải là loại động vật có tồn tại cảm ứng tâm linh hay không. Người đàn ông không nhìn thấy Trình Trạch Sinh, nhưng mèo ta có thể đánh hơi chính xác vị trí của hắn, còn ngửi lung tung quanh đó.
– Haiz, tại sao còn kéo cả em trai cháu vào đây? Đồ gia dụng đều do chú và Ấu Thanh đi chọn đấy! – Trịnh Phúc Duệ gõ gõ bàn – Mắt thẩm mỹ của con nhóc nhà chú rất tốt, đảm bảo cháu dọn vào sẽ hài lòng.
– Stephen, mày đang tìm gì đấy? – Giọng người đàn ông trầm thấp dịu dàng.
Anh bế Stephen lên, mèo ta kêu meo một tiếng. Đáng tiếc anh không thể hiểu được tiếng mèo nên bế nó ra ngoài ban công chải lông.
Trình Trạch Sinh cũng theo ra ban công, ngồi xuống chống má nhìn người đàn ông. Mặc dù không nhìn rõ tướng mạo, song chẳng biết tại sao, Trình Trạch Sinh luôn cảm thấy tướng mạo người đàn ông này sẽ không xấu xí, thậm chí còn khá thanh tú, bây giờ người đàn ông đang cười khanh khách với chú mèo Ragdoll.
– Thấy mày ngoan như vậy, tự dưng tao lại muốn nuôi thú cưng. – Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của Stephen – Nhưng không biết bạn cùng phòng của tao có thích mèo hay không, trước nay chưa từng nghe thấy cậu ấy nhắc tới.
– Không thích, tôi chỉ muốn Ragdoll thôi, nuôi loại khác không thú vị. – Đầu óc Trình Trạch Sinh lúc này chỉ toàn là chú Ragdoll nằm mơ thấy ngày hôm qua – Tôi thích loại mặt lông đen trắng hình chữ bát, tai màu nâu đậm, lưng cũng màu nâu, bốn chân màu trắng, măng cụt và mũi màu hồng…
Tôi thích. Trình Trạch Sinh lập tức trả lời, đáng tiếc không thể phát ra âm thanh, người đàn ông không thể nghe được.
Hà Nguy ôm Stephen, xoa xoa cái tai nó:
– Nếu như tao có thể cứu được cậu ấy. Tới lúc đó tao cũng sẽ nuôi một chú Ragdoll xinh đẹp, sẽ thường xuyên mang tới làm bạn với mày, có được không?
Trình Trạch Sinh bừng tỉnh từ giấc mộng, ngồi trên giường suy tư hồi lâu, chợt muốn mua một chú mèo Ragdoll.
Tạ Văn Hề nghe hắn nói muốn nuôi thú cưng thì ngạc nhiên lắm:
Sau khi tan làm, Hà Nguy lái xe tới khu Tương Lai, lại một lần nữa đứng trước bức tường phía cuối hành lang, lần này anh không dừng chân quá lâu mà xoay người mở cánh cửa phòng 405.
– Không phải đấy chứ, ông muốn nuôi mèo thật hả? Còn là Ragdoll nữa. Tôi đề nghị người mới như ông nên nuôi mèo lông ngắn Anh thôi, Ragdoll cao quý khó hầu hạ, ông bận như vậy lấy đâu ra thời gian mà chăm nó.
– Anh đã không thể chọn nữa rồi.
– Không thích, tôi chỉ muốn Ragdoll thôi, nuôi loại khác không thú vị. – Đầu óc Trình Trạch Sinh lúc này chỉ toàn là chú Ragdoll nằm mơ thấy ngày hôm qua – Tôi thích loại mặt lông đen trắng hình chữ bát, tai màu nâu đậm, lưng cũng màu nâu, bốn chân màu trắng, măng cụt và mũi màu hồng…
– Đệt, còn yêu cầu chi tiết như vậy nữa hả. Được rồi, được rồi, ông có nói với tôi tôi cũng không hiểu, tôi sẽ tìm bạn chọn một con theo yêu cầu của ông, tìm được sẽ liên lạc sau.
Chuyện mua mèo cũng loằng ngoằng mất một tuần, bạn của Tạ Văn Hề khá trách nhiệm, giúp Trình Trạch Sinh chạy tận mấy trại mèo, cuối cùng cũng tìm được một chú Ragdoll khiến Trình Trạch Sinh vừa lòng, mang nó thẳng tới căn hộ luôn.
Chú mèo này chừng bốn tháng tuổi, hình thể và diện mạo vô cùng giống với Stephen, tiếng kêu cực kỳ mềm mại, tính cách cũng dịu dàng dính người như vậy. Ngày đầu tiên đến nhà, nó không chịu ngủ trong ổ mà nằng nặc đòi ngủ chung giường với Trình Trạch Sinh.
– Thực sự không hề có, lúc nghĩ ra những cách kia tôi còn cảm thấy đắc ý một hồi, ngỡ mình còn đỉnh hơn cả Conan, ha ha.
– Gọi nó là gì được đây… – Trình Trạch Sinh xoa xoa đôi tai dài của Ragdoll – Hay tao cũng gọi mày là Stephen nhé.
Trình Trạch Sinh ôm Stephen của hắn cùng chìm vào giấc ngủ. Bước vào cảnh mơ, hắn xuất hiện bên cạnh người đàn ông kia, đầu tiên theo anh ăn tối ở một căn phòng xa hoa tráng lệ, sau đó về tới nhà Liên Cảnh Uyên, lại nhìn thấy anh bừng tỉnh từ cơn ác mộng và thở hồng hộc, dường như đã rất sợ hãi.
Trình Trạch Sinh ngồi xuống bên giường, vươn đôi tay trắng ởn của mình đặt lên tay người đàn ông.
Người đàn ông dè dặt đáp lời:
Đừng sợ, có tôi ở bên cạnh anh mà.
Hắn im lặng nói với người đàn ông như vậy.
***
– Nhưng… – Liên Cảnh Uyên cười khổ – A Nguy này, anh cũng đâu có chứng cứ chứng minh rằng anh đã trải qua vòng tuần hoàn chứ?
Tạ Văn Hề hẹn Trình Trạch Sinh cùng ra ngoài ăn bữa tối, nói với hắn rằng người bạn hỗ trợ mua mèo cũng tới. Đúng lúc Trình Trạch Sinh cũng muốn cảm ơn người ta bèn đồng ý.
– Đồ gia dụng đã chuyển xong rồi chứ ạ? – Hà Nguy ngập ngừng – Nếu như em trai cháu giúp đỡ thì chú cứ nói, cháu sẽ không kể ra đâu.
Sau khi đến nhà hàng, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, nhã nhặn với mái tóc dài bồng bềnh ngồi nơi đó, nở nụ cười bẽn lẽn với Trình Trạch Sinh. Trình Trạch Sinh cảm thấy cô gái rất quen mắt, đầu óc hồi tưởng lại đã gặp cô gái khi nào, Tạ Văn Hề ra vẻ thần bí nói với hắn:
– Ông không nhớ ra hả? Lâm Uyển đấy, trước đây học chung trường cấp ba với chúng ta, còn là hotgirl trường vừa xinh đẹp vừa có khí chất, ông quên rồi hả?
Trình Trạch Sinh hoang mang lắc đầu, chắc chắn hắn không nhớ rõ. Hồi ấy hắn ngố lắm, căn bản chẳng quan tâm gì tới bạn nào xinh xinh hay hotgirl trường, có thể nhớ đại khái gương mặt của cô đã tốt lắm rồi.
Anh cúi đầu, nhìn Schrödinger đang nằm bên chân mình:
Chờ khi ngồi xuống, Trình Trạch Sinh mới phát hiện ra ý đồ bữa cơm này của Tạ Văn Hề. Không phải vì chuyện mua mèo mà là để nối tơ hồng cho hắn. Lâm Uyển là một cô gái nhà gia giáo, chỉ dám lén lút ngắm Trình Trạch Sinh, còn Tạ Văn Hề thiếu điều dán thêm cái nốt ruồi trên môi thì chẳng khác nào bà mối. Cô nàng không ngừng tâng bốc Lâm Uyển tới tận trời. Dường như Trình Trạch Sinh mà không xiêu lòng vì cô thì đúng dạng loại mù dở.
Trình Trạch Sinh thầm oán thán con nhóc này kiếm chuyện, Tạ Văn Hề nhìn ra, nhân lúc Lâm Uyển đi WC, cô hạ giọng nói:
– Ông đừng có oán tôi, là mẹ ông nhờ tôi giới thiệu mấy cô xinh xinh cho ông, tôi đây cũng chỉ thuận tiện làm luôn thôi. Năm nay ông cũng sắp ba mươi rồi, Hoàng thượng không gấp nhưng Thái hậu gấp.
Hà Nguy.
– … Bà tự giải quyết chuyện của bản thân trước đi. – Trình Trạch Sinh ra vẻ muốn đứng dậy – Tôi về Cục trước, còn chưa phá xong án, lấy đâu ra thời gian ngồi đây lãng phí với bà.
– Này, cái con người này thật là, có thêm một người nuôi mèo với ông chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Người ta mở cửa hàng thú cưng, hiểu biết hơn ông nhiều. – Tạ Văn Hề vội kéo Trình Trạch Sinh lại – Ít nhất thì cũng phải trao đổi số điện thoại mới đi chứ, bằng không tôi biết phải giao nhiệm vụ thế nào đây.
Lâm Uyển về rồi, hai người vừa mới nồng nặc mùi thuốc súng thoáng cái làm như chưa từng có chuyện gì. Hai cô gái nói chuyện vui vẻ, Trình Trạch Sinh ở bên cạnh cảm thấy nhàm chán. Hắn chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chán tới độ đếm đèn đường dưới tầng.
Chú mèo này chừng bốn tháng tuổi, hình thể và diện mạo vô cùng giống với Stephen, tiếng kêu cực kỳ mềm mại, tính cách cũng dịu dàng dính người như vậy. Ngày đầu tiên đến nhà, nó không chịu ngủ trong ổ mà nằng nặc đòi ngủ chung giường với Trình Trạch Sinh.
Chẳng qua phần lớn thời gian anh đều ở trong nhà Liên Cảnh Uyên, chọc một chú mèo tên là Stephen. Tình cảm của một người một mèo rất tốt, tốt tới mức khi người đàn ông ôm chú mèo, Trình Trạch Sinh còn cảm thấy ghen tị.
Bỗng, một bóng người cao ráo mặc sơ mi trắng quần u thu hút sự chú ý của hắn. Bây giờ đang là giờ cao điểm tan tầm, một đám nhân viên ùa ra từ tòa văn phòng đối diện nhưng chỉ có mình người đàn ông kia nắm bắt tầm mắt của Trình Trạch Sinh.
Hình bóng người kia chồng lên hình bóng người trong mơ, dáng người và hình thể đều như cùng một khuôn đúc ra.
Tạ Văn Hề nghe hắn nói muốn nuôi thú cưng thì ngạc nhiên lắm:
– Tớ thấy hay là thế này đi, hai người add Wechat của nhau, sau này có mua chó mua mèo gì nữa cũng không cần tớ làm trung gian, phải không Uyển Uyển?
– Ông đừng có oán tôi, là mẹ ông nhờ tôi giới thiệu mấy cô xinh xinh cho ông, tôi đây cũng chỉ thuận tiện làm luôn thôi. Năm nay ông cũng sắp ba mươi rồi, Hoàng thượng không gấp nhưng Thái hậu gấp.
Trình Trạch Sinh nhìn chằm chằm người đàn ông kia, anh ta đứng bên đường đợi đèn xanh, nhìn cách ăn mặc từ đầu tới chân đều thuộc kiểu dân văn phòng bình thường, giống với đa số người ở đây. Anh cúi đầu nhìn điện thoại, chẳng có điểm gì đặc biệt.
Lâm Uyển bẽn lẽn, lặng lẽ lấy điện thoại ra:
– Vậy được…
Trình Trạch Sinh đứng phắt dậy, bỏ lại một câu “có việc” rồi đi thẳng ra ngoài nhà hàng không quay đầu lấy một lần. Hắn đi rất nhanh, không kịp đợi thang máy nên xuống thẳng từ cầu thang thoát hiểm rồi chạy như điên ra khỏi khu thương mại. Đèn ở ngã tư chuyển sang màu xanh, đoàn người ồn ào băng qua đường, bóng dáng người đàn ông như ẩn như hiện trong đám người dường chẳng thể phân rõ.
Trình Trạch Sinh cũng chen vào trong, hắn xuyên qua những nhân viên trước mặt, cho dù có nhận được những ánh mắt bất thường hắn cũng chẳng quan tâm. Từ đầu tới cuối ánh mắt của hắn đều nhìn chằm chằm vào bóng lưng người kia cùng với chiếc gáy và máu tóc đen ngắn mềm mại.
Chỉ một chút nữa thôi, anh ấy ở ngay trước mắt.
Trình Trạch Sinh gần như chen qua dòng người, nắm lấy cánh tay người đàn ông kia.
Người đàn ông dừng bước, quay đầu ngạc nhiên, trong mắt mang theo sợ hãi và đề phòng.
Chuyện mua mèo cũng loằng ngoằng mất một tuần, bạn của Tạ Văn Hề khá trách nhiệm, giúp Trình Trạch Sinh chạy tận mấy trại mèo, cuối cùng cũng tìm được một chú Ragdoll khiến Trình Trạch Sinh vừa lòng, mang nó thẳng tới căn hộ luôn.
Trình Trạch Sinh nhìn chằm chằm vào người đàn ông, sương mù mơ hồ trong đầu tan đi phân nửa, lộ ra gương mặt của người đàn ông trong mơ vô cùng giống với người trước mắt.
Hà Nguy nhìn chằm chằm chú cún, lại nhìn vào trong nhà:
– Anh là ai?
– Không cần, những chuyện tôi trải qua đều là sự thật, tôi rất rõ.
Rõ ràng Trình Trạch Sinh chủ động đuổi theo vậy mà lại còn đi chất vấn đối phương là ai.
Người đàn ông dè dặt đáp lời:
– Chính anh là người đã nghĩ ra cách gây án đấy hả? Không nghe lời đồn ở đâu sao?
– Hà, Hà Nguy.
Hà Nguy.
***
Trái tim trống rỗng của Trình Trạch Sinh như có một luồng sáng chiếu rọi, chỉ trong khoảnh khắc thôi cái tên này đã lấp đầy những khoảng trống ấy.
Cuối cùng cũng tìm được rồi.
– Ông không nhớ ra hả? Lâm Uyển đấy, trước đây học chung trường cấp ba với chúng ta, còn là hotgirl trường vừa xinh đẹp vừa có khí chất, ông quên rồi hả?
Liên Cảnh Uyên ngồi xuống, vươn tay bám vai Hà Nguy, nhìn anh lo lắng:
Hà Nguy đứng dậy, đi tới phòng làm việc của Liên Cảnh Uyên, mở máy tính lên. Liên Cảnh Uyên đi theo vào trong: