Mặt trời buổi trưa chói lọi, bóng cây loang lổ đổ xuống trước cổng và vườn hoa phía sau dinh thự. Tiếng người nói ồn ào phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch bao năm, chậm rãi đánh thức tòa dinh thự ngủ say trong rừng rậm bát ngát.

Vào cái giờ này, ngoại trừ dân cư xung quanh đây thì còn cả những du khách leo núi Phục Long cũng qua hóng hớt. Tòa dinh thự đã bỏ hoang lâu năm, bị người dân ở đây coi như nhà ma, chẳng mấy người dám lại gần. Hôm nay có hai du khách bên ngoài nghỉ chân ở khu vực này, phát hiện trên núi có một tòa dinh thự, tò mò bước vào. Nhìn qua cửa sổ tình cờ nhìn thấy một đôi chân bất động bên cạnh sofa, bọn họ hoảng hốt lập tức báo cảnh sát.

Ba chiếc xe cảnh sát đỗ trước cổng dinh thự. Cảnh sát đến điều tra, người hóng chuyện đều bị đuổi ra ngoài dây cảnh báo. Bỗng một chiếc xe việt dã màu đen phanh kít ngay sau xe cảnh sát, một người đàn ông cao ráo bước xuống xe. Chiều cao chí ít cũng trên 1m80, hắn mặc chiếc áo gió màu xanh thẫm rất ngầu, tóc và mắt đều đen như mực, mắt, mũi, miệng không có chỗ chê ghép lại với nhau hình thành gương mặt vô cùng tuấn tú, mang tới cảm giác chấn động thị giác, tựa viên bảo thạch tỏa ra những luồng sáng kỳ dị.

Đám người xung quanh xôn xao bàn tán:

– Đang quay phim đúng không? Có cả minh tinh đến nữa kìa.

– Không nhìn thấy máy quay mà, hơn nữa ông Vương nhà bên còn tận mắt nhìn thấy người chết nữa! Hiện tại phim truyền hình dám dùng cả xác thật cơ à, bạo vậy?

– Nhưng ông nhìn xem, cái cậu kia đâu có giống cảnh sát đến điều tra án.

– Đúng thế, chắc đi làm màu? Đẹp trai thế kia cũng phá án được hả?

Trình Trạch Sinh không để ý tới những ngôn luận ấy, cầm theo thẻ cảnh sát đi vào hiện trường. Hướng Dương – người mới trong đội lập tức chạy tới:

– Chi đội phó Trình! Anh đến nhanh thế!

– Nói thừa, anh đã vượt ba cái đèn đỏ đấy. Đợi khi nào về cậu thuyết minh tình huống với bên cảnh sát giao thông mấy câu, bảo họ hủy dấu vi phạm đi.

Trình Trạch Sinh cởi áo gió đưa cho Hướng Dương, đeo găng tay vào:

– Chết mấy người? Đã điều tra rõ thân phận chưa?

– Một người, không mang theo bất cứ giấy tờ tùy thân nào. Chị Kha đang so sánh vân tay lấy được trong kho dữ liệu.

Trình Trạch Sinh đi vào dinh thự, đã có hai tổ đang điều tra hiện trường. Người đàn ông trẻ tuổi nằm bên cạnh sofa chính là người chết, thoạt nhìn chừng hai mươi mấy tuổi, không rõ thân phận. Không phát hiện vết thương ngoài trên cơ thể anh ta, chỉ có dấu vết siết chặt đã chuyển màu đỏ tím quanh cổ, tay anh ta còn cầm một sợi dây thừng mới tinh.

– Cậu đẹp trai, sao lại rảnh rang tới đây thế này? Chẳng phải cậu đang đi dạo phố uống cà phê với người đẹp sao? – Giang Đàm nói với giọng quái gở – Thành rồi hả? Chúc mừng cậu đã thoát ly khỏi quần thể chó độc thân chúng tôi. Cẩn thận sự tấn công của đoàn “Đi chết đi”.

– Thành cái gì mà thành? Tôi bị cái con bé Tạ Văn Hề kia kéo đi làm cu ly. Cuối tuần hiếm hoi thế này chẳng lẽ tôi không muốn ở nhà nghỉ ngơi chắc? – Trình Trạch Sinh ngồi xổm xuống – Có chuyện gì vậy?

– Phần mặt sưng tím tái, màng mắt xuất hiện những điểm xuất huyết nhỏ li ti dày đặc, vết thắt vòng quanh cổ rất rõ ràng, độ sâu tương đối đồng đều, ngón tay và chân đều tái đi, vết bầm tử thi chuyển màu tím. Tạm thời phù hợp với trạng thái tử vong do ngạt thở cơ học.

Giang Đàm nói tiếp:

– Còn chưa khám nghiệm tử thi, không loại trừ khả năng có bệnh nặng, trúng độc, hay bộ phận quan trọng tổn thương dẫn tới tử vong.

Hướng Dương ôm áo gió, ngồi xổm xuống, dè dặt hỏi:

– Vậy theo trực giác của anh, anh ta chết kiểu gì?

– Trực giác là cái thá gì so với sự thật! – Giang Đàm tháo khẩu trang xuống, để lộ gương mặt búp bê trắng trẻo thanh tú – Cho dù chết vì ngạt thở cũng không phải do bản thân tự siết cổ đến chết. 90% là mưu sát. Hôm nay là ngày quái quỷ gì thế này, nóng chết mất?

Cậu học trò Liễu Nhậm Vũ đưa tới một bịch khăn giấy, khẽ cười:

– Thưa thầy, hôm nay 30 độ, sắp vào hạ rồi.

– Thời gian tử vong? – Trình Trạch Sinh hỏi.

Giang Đàm rút một tờ giấy ra, lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên mũi:

– Căn cứ vào tình trạng thi thể, thời gian tử vong đã quá một ngày, có lẽ vào 2-5 giờ sáng hôm qua. Thời gian cụ thể cần phải giải phẫu tử thi xong mới chắc chắn được.

Trình Trạch Sinh cúi đầu, phần mặt người đàn ông hơi sưng, nhưng không che bớt được diện mạo đoan chính ưu tú. Thành Ái Nguyệt của tổ kỹ thuật cầm theo gói tóc vừa thu thập được dưới đất, nhỏ giọng cảm thán:

– Không chỉ hồng nhan bạc mệnh, lam nhan cũng thế, đẹp trai vậy mà chết, thật đáng tiếc.

Trẻ tuổi mất sớm, đúng là đáng tiếc. Trình Trạch Sinh đứng dậy:

– Tiểu Đàm Tử, kiểm tra xong thì mang người về. Thời tiết nóng thế này hỏng ra thì lại dở.

Giang Đàm nổi nóng:

– Đã nói không được gọi tôi như vậy cơ mà? Gọi pháp y Giang hoặc trưởng phòng Giang! – Anh ta đút tay vào túi áo blouse trắng, tức giận dặn dò – Tiểu Liễu, kéo người đi, chúng ta về Cục ngồi điều hòa cho mát.

Nói xong lời hùng hồn khí phái, anh ta đi lên phía trước. Chàng trai chỉ một mét sáu nhưng tướng đi rất uy phong.

Trình Trạch Sinh khó hiểu, hỏi Liễu Nhậm Vũ:

– Hôm nay anh ta sao thế? Ăn nhầm thuốc súng à?

Liễu Nhậm Vũ cười cười:

– Không có gì, chẳng qua trước khi đến hiện trường nhận được một quả “bom hồng”, trong miếu độc thân của anh ấy chỉ còn mình anh ấy thôi.

***

Hai tầng dinh thự này cộng lại cũng gần bốn trăm mét vuông, cửa chính và cửa sổ không bị tổn hại, cửa sau cũng không có dấu vết cạy mở. Nhạc Chính Khải dẫn hai người lên tầng tìm kiếm. Một lát sau anh ta đứng ở cửa cầu thang, lắc đầu với Trình Trạch Sinh:

– Sếp, không tìm thấy gì hết, hung thủ không lên đây.

Kha Đông Tỏa cầm máy tính đi tới:

– Chi đội phó Trình, vân tay của người chết có trong kho dữ liệu, đây là kết quả so sánh.

Trình Trạch Sinh nhìn màn hình:

– Hà Nguy, nam, 32 tuổi, dân tộc Hán, quê quán và địa chỉ đăng ký thẻ căn cước đều ở thành phố Thăng Châu, là người bản địa.

– Gọi người nhà anh ta đến Cục nhận thi thể, xác nhận thân phận xong rồi sẽ điều tra các mối quan hệ xã hội, gần đây tiếp xúc với ai, chạy tới vùng ngoại ô hẻo lánh này làm gì, phải điều tra rõ ràng.

Kha Đông Tỏa gật đầu, làm việc theo chỉ thị của Chi đội phó. Trình Trạch Sinh tiếp tục điều tra hiện trường, Hướng Dương vẫn đi theo sau hắn. Cậu ta vừa mới vào Đội Cảnh sát Hình sự, chỉ làm mấy việc lặt vặt, hiện tại Chi đội trưởng đã ít làm công tác điều tra bên ngoài nên dặn dò cậu ta nên theo Trình Trạch Sinh để học tập bản lĩnh phá án.

– Cậu cảm thấy hiện trường có mấy người? – Trình Trạch Sinh chợt hỏi.

Hướng Dương cúi đầu nhìn dấu giày:

– Chắc là hai, có hai loại dấu giày.

Trên nền nhà phòng khách hiện rõ ràng hai dấu giày không giống nhau, Thành Ái Nguyệt đã thu thập được một phần, Trình Trạch Sinh bảo cô làm việc khác trước. Hắn ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm nghiên cứu mấy dấu chân phức tạp chồng lên nhau.

– Chắc chắn là hai người hả? Xem kỹ lại đi.

Hướng Dương ngồi xổm xuống một bên, quan sát thật kỹ dấu giày. Cậu ta ngẩng đầu nhìn dấu vết từ ngoài cửa bước vào đây, rõ ràng hai người cùng nhau đi vào, đầu tiên là đi về phía ban công bên phải, sau đó tới giữa phòng khách thì một trong hai dấu giày bị đứt đoạn, ước chừng cách nửa mét, dấu giày hỗn loạn, nhưng bộ phận dấu giày chồng lên nhau đều cùng một kích cỡ.

– Theo như suy nghĩ của cậu, nếu chỉ có một người, vậy sẽ không có chuyện vật lộn. Trong tình huống ấy, làm thế nào mới tạo thành dấu chân phức tạp thế này?

Hướng Dương dè dặt đáp:

– …Khiêu vũ.

Cạn lời.

Trình Trạch Sinh vò đầu cậu ta một phen:

– Nào, cậu khiêu vũ cho anh xem thử. Diện tích đất có tí theo này thôi, phải chăng người bị hại còn múa “Hồ thiên nga”?

Hướng Dương lúng túng, cười hì hì với Trình Trạch Sinh:

– Chi đội phó Trình, anh nghĩ sao?

– Độ dài của dấu giày này là 28 cm, cũng có nghĩa độ dài bàn chân khoảng chừng 25 cm, tỉ lệ bàn chân vào chiều cao người bình thường là 1:7, dựa vào dấu chân để đoán thì chủ nhân của nó cao chừng 1m75~1m79, dấu giày cũng phù hợp với giày thể thao mà nạn nhân đeo.

Trình Trạch Sinh vạch ra một phạm vi:

– Dấu giày ở chỗ này giống nhau, nhưng cậu nhìn kỹ lại mà xem, ở giữa có lẫn vài dấu giày khác, phần bên trái chỉ có nửa trên bàn chân, sau đó có cả dấu chân hoàn chỉnh. Hơn nữa, phần mũi chân sâu, phần gót nhạt hơn. Cậu đoán xem trong tình huống thế nào mới hình thành dấu chân như vậy?

– Trước sâu sau nhạt… nửa sau có vật gì cản trở. – Hướng Dương mở to hai mắt – Gót chân người bị hại… giẫm trên chân của một ai đó?

– Cũng may cậu không nói tự giẫm lên chân mình hay hỏi anh tại sao không thể tự tạo ra hiệu quả này, không thì chắc anh phải bảo Cục trưởng Hoàng đuổi cậu về trường cảnh sát học lại quá. – Trình Trạch Sinh thở dài – Không phải giẫm đơn giản như vậy. Cậu nhìn kỹ phía trước xem, chừng chưa tới nửa mét, có gì bất thường không?

Hướng Dương nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, thấy trên sàn nhà có một vùng sáng gần tròn kỳ dị, có vẻ khá nổi bật trên sàn nhà phủ bụi này. Rõ ràng đã từng có thứ gì đó ở trên. Dấu vết ấy nằm thẳng một đường với vị trí dấu chân, Hướng Dương đang suy nghĩ là thứ gì được đặt ở đó, hình dạng bất quy tắc, khoảng cách không quá nửa mét…

Bất chợt, Trình Trạch Sinh gạt chân qua, Hướng Dương không kịp đề phòng ngã khuỵu xuống. Cậu ta kêu lên một tiếng giật mình, quay đầu tủi thân nhìn Chi đội phó, vừa định nói “Đâu đến mức phải dùng hình phạt thể xác chứ” thì một suy nghĩ bỗng lóe lên trong đầu, cậu ta cúi người nhìn đầu gối mình, kinh ngạc nói:

– Chi đội phó! Em biết rồi! Chỗ hình tròn bất quy tắc kia chính là dấu đầu gối.

– Căn cứ vào thông tin đã biết, cậu còn dám nói hiện trường chỉ có hai người không? – Trình Trạch Sinh kéo cậu ta dậy – Cậu tự sắp xếp lại xem.

– Hiện trường có ba người… ít nhất ba người! Người bị hại đứng ở chỗ chúng ta, vật lộn với kẻ bắt cóc, bị dây thừng siết chặt từ phía sau – Hướng Dương vòng ra sau Trình Trạch Sinh, giả vờ dùng dây thừng siết cổ hắn – Sau đó để nạn nhân chết nhanh hơn, hung thủ ép nạn nhân quỳ xuống, tạo thành chênh lệch độ cao, siết chết người bị hại…

– Đừng kết luận nhanh chóng như vậy, chắc hẳn lúc này còn chưa bị siết chết. Nếu không cũng sẽ chẳng bị kéo tới cạnh sofa. – Trình Trạch Sinh vỗ vai cậu ta – Quan sát hiện trường phải chú ý những chi tiết nhỏ. Đừng nhìn dấu giày giống nhau thì phán đoán cùng một người. Bây giờ cậu nói thử xem, dựa vào dấu giày có thể phán đoán hung thủ có hình thể thế nào?

Hướng Dương suy đoán:

– Chiều cao xấp xỉ người bị hại, đeo giày tương tự, AJ11 xanh Bắc Carolina, chắc cùng lứa tuổi, hoặc có lẽ sở thích giống nhau… rất có khả năng là họ hàng hoặc bạn bè thân cận.

Trình Trạch Sinh xoa đầu cậu ta;

– Nắm được manh mối thì đi điều tra thôi. Chúng ta không thể bỏ qua bất cứ khả năng nào trong điều tra án. Có đôi khi những manh mối nhỏ nhặt lại chính là mấu chốt để phá án. Cậu tưởng rằng xem mấy tập Conan là có thể suy luận như thần được sao?

– Vâng ạ!

Hướng Dương nghiêm chào, vui vẻ chạy đi rồi. Nhạc Chính Khải đứng đó hóng chuyện nửa ngày trời ôm bụng cười ngặt nghẽo:

– Hướng Dương xui thật đấy, có thầy bạo lực như ông, mỗi lần thấy ông dạy học trò tôi lại cười cả ngày trời.

Trình Trạch Sinh tháo găng tay xuống, đây là trách nhiệm của tôi. Ai bảo Cục trưởng Hoàng nhét thằng nhóc vừa mới tốt nghiệp trường cảnh sát vào tay tôi chứ. Năm ấy hắn cũng bị Chi đội trưởng cũ mắng sa sả suốt, chẳng qua chỉ kế thừa “truyền thống tốt đẹp” này mà thôi.

– Hiện trường này kỳ quái thật đấy. – Nhạc Chính Khải chống má, chỉ vào dấu giày đứt đoạn giữa phòng khách, cùng với đám dấu giày hỗn loạn mà Trình Trạch Sinh vừa mới dạy Hướng Dương phân tích – Trạch Sinh, ông tiết lộ cho tôi rốt cuộc anh đang nghi ngờ hiện trường có mấy người?

Trình Trạch Sinh đưa tay ra hiệu một con số, Nhạc Chính Khải gật đầu, hai người thầm hiểu ý nhau.

– Vụ án này không đơn giản, tôi đoán có lẽ sẽ phát hiện thêm một vài thứ bất thường, chưa biết chừng còn nằm ngoài khả năng hiểu biết của chúng ta. – Trình Trạch Sinh quăng găng tay vào túi đựng đồ tiêu hủy – Tôi về Cục trước, ông tự cân nhắc tình huống bên ngoài, không được thì dùng cảnh khuyển.

Nhạc Chính Khải bảo hắn yên tâm đi, hiện trường giao cho anh ta là được, mau về mà giải phẫu thi thể với pháp y Giang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play