Vân Hiểu Hiểu mệt mỏi quay về, Hạ Lương đi theo sau:

– Hiểu Hiểu! Đợi anh với! Đi nhanh thế.

– Báo cáo công việc mà anh đi chậm rì rì, với tốc độ này của anh mà đi lễ hội truyện tranh thì chỉ có nước tìm người mua hộ thôi, – Vân Hiểu Hiểu gõ cửa phòng làm việc của Chi đội trưởng – Chi đội trưởng! Đã tra ra rồi!

Hà Nguy đang xem báo cáo giám định, DNA tách chiết được từ máu trên chiếc BYD đã được so sánh với DNA của con trai Vương Phú Sinh, xác định có quan hệ huyết thống. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, lái xe gây tai nạn chính là Trần Lôi. Đúng lúc mấy người Vân Hiểu Hiểu trở về, Hà Nguy vẫy tay bảo cô qua đó.

Hạ Lương theo vào trong rồi đóng cửa lại. Vân Hiểu Hiểu rút quyển sổ ghi chép nhỏ chuyên dùng để phá án ra:

– Khoảng thời gian gần đây Phan Bình Hải thường xuyên ra ngoài công tác, không ở nhà mà đi hẹn hò với Vương Thúy. Hai người đã dây dưa với nhau mấy năm rồi, ban đầu Trần Lôi phát hiện, không chỉ không ly hôn với Vương Thúy, còn mượn cơ hội này vào khách sạn Thịnh Thế, nghe nói con gái cũng không phải con anh ta.

Hạ Lương nói tiếp:

– Đến năm ngoái anh ta lại được nước lấn tới, cướp quyền quản lý tài chính, bắt đầu thụt két. Phan Bình Hải biết chuyện thì đã cãi nhau với anh ta vô số lần. Nhưng đều không làm lớn chuyện, vì Vương Thúy nên phải nhẫn nhịn. Ba người tiếp tục mối quan hệ dị dạng này. Tối hôm Trần Lôi chết, quả thực Phan Bình Hải từ huyện Mộc Dương về, đến chỗ Vương Thúy như thường lệ. Hai người đó ở bên nhau cả tối, chưa từng rời khỏi nhà.

Hà Nguy xoay chiếc bút trong tay hai vòng:

– Bọn họ cũng coi như có quan hệ họ hàng, không thể làm chứng cho nhau.

– Cũng có hàng xóm làm chứng, không thấy bọn họ ra ngoài. Hơn nữa tối hôm ấy còn xảy ra chuyện, Vương Thúy không nói thôi, Trần Thúy Hoa đến nhà bọn họ bắt gian đấy. Bà ấy không chịu được chồng mình có bồ nhí ở ngoài, còn là họ hàng trong nhà cho nên đã tới tìm Chủ nhiệm Ủy ban thôn họ Vương làm chứng, nhưng Chủ nhiệm thôn cũng không giúp được gì, bà ta tức lắm, rảnh rỗi thì tự đến sinh sự.

Hà Nguy hiểu rồi, hóa ra đêm ấy là bộ phim của ba người, chẳng trách Vương Thúy và Phan Bình Hải đều không nói sự thực. Chuyện này lan truyền trong thôn thì mất mặt đến mức nào. Bọn họ giữ miệng kín như bưng, không ai nhắc tới chuyện đã gặp nhau. Đáng tiếc hàng xóm lại biết rõ chuyện này. Dưới sự ép hỏi của Vân Hiểu Hiểu và Hạ Lương, cuối cùng thì Vương Thúy cũng không chịu được nữa.

– Vương Thúy và Phan Bình Hải có lý do giấu giếm, vậy tại sao Trần Xuân Hoa lại phải giấu? Cái chết của Trần Lôi đâu có liên quan trực tiếp đến bà ấy?

Nghe Hà Nguy hỏi câu này, Vân Hiểu Hiểu nháy mắt:

– Đội trưởng, đây mới chính là thu hoạch lớn nhất của chuyến đi này.

Hạ Lương nhào tới trước bàn:

– Chuyện ma được làm rõ rồi.

Hóa ra chuyện ma trong khách sạn là ý tưởng của Trần Xuân Hoa, vì Phan Bình Hải không có ở nhà, tiền thì mang cho tình nhân, bà ta vô cùng tức giận nên mới nghĩ ra trò này để khách sạn không làm ăn gì được nữa. Bà ta tìm tới Lý Thành Quý thật thà, nhìn trúng điểm anh ta làm bảo vệ khách sạn sẽ dễ dàng giả ma hơn. Nhưng Lý Thành Quý nhát gan, lại còn vô cùng mê tín, chuyện này phải bàn đi bàn lại mấy lần, thêm tiền hết lần này đến lần khác anh ta mới miễn cưỡng đồng ý.

Vừa hay nửa năm trước một ông cụ ở thôn họ Vương bị tai nạn xe qua đời, Trần Xuân Hoa bảo Lý Thành Quý giả thành ông lão. Song Lý Thành Quý giả ma được mấy ngày thì không làm nữa, trả lại tiền, nói rằng bất cẩn gọi hồn ma của ông lão tới thật. Trần Xuân Hoa không tin, kết quả đến khách sạn tận mắt chứng kiến, suýt nữa sợ vỡ mật. Bây giờ hay tin Trần Lôi bị ma hại chết, bà ta là người chột dạ nhất, sợ liên lụy đến mình.

Bà ta chỉ trời thề rằng chuyện giết người không hề liên quan gì đến mình, cũng không phải Lý Thành Quý làm. Người bảo vệ kia vừa nhát gan vừa mê tín, người chưa chết đã dọa mình chết trước rồi.

Hà Nguy gật đầu, cẩn thận suy nghĩ những thông tin điều tra được. Anh vẫn luôn cảm thấy ở giữa đã bỏ sót một manh mối quan trọng nào đó. Mặc dù chỉ có một người chết trong vụ án này, nhưng có vô số đường quanh co khúc khuỷu, giống như quăng vô số móc câu xuống sông, dây câu móc vào nhau, không biết rõ rốt cuộc cá đã cắn vào móc câu nào.

Cửa văn phòng lại bị gõ vang, Hà Nguy hô:

– Vào đi.

Sùng Trăn mở cửa ra:

– Ban nãy bạn tôi trả lời rồi, địa chỉ gửi tiền của Vương Phú Sinh là nơi ở của hai mẹ con, con trai tên Trần Quý. Sau đó mẹ tái hôn, con trai cũng đổi tên thành Lý Thành Quý.

– Hiểu Hiểu, đến tìm Cục trưởng Trịnh xinh lệnh lục soát, bảo Nhị Hồ dẫn đội tới nhà Lý Thành Quý tìm thử.

Hà Nguy đứng phắt dậy, cầm chìa khóa:

– Sùng Trăn, tới khách sạn Thịnh Thế với tôi một chuyến!

***

Lý Thành Quý mua một bó hoa, tới nhà tang lễ thị trấn, nhân viên nhà tang lễ hỏi anh ta là người thân của ai, anh ta muốn nói “Vương Phú Sinh”, nhưng cuối cùng đành nhịn, nói ra tên của ông nội mình.

Ông nội của anh ta là người thôn họ Trần, là bạn nhiều năm với Vương Phú Sinh. Sau khi ông nội qua đời, Vương Phú Sinh đối xử với anh ta như cháu trai, còn dùng tiền tích cóp khi nhặt ve chai mua đồ chơi cho anh ta. Khi lớn hơn, anh ta và mẹ đến Bình Xuyên, mỗi năm đều nhận được tiền gửi vào một khoảng thời gian bất kỳ. Vương Phú Sinh nhịn ăn nhịn mặc, đối tốt với đứa “cháu nuôi” không huyết thống bằng cả tấm lòng.

Cuối cùng khi anh ta cũng có được năng lực đế đón ông lên Bình Xuyên dưỡng lão thì bất ngờ nhận được tin dữ. Vương Phú Sinh đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông. Con cháu muốn nuôi dưỡng mà ông đã không còn, năng lực của Đồn Cảnh sát có hạn không tìm được lái xe gây tai nạn. Lý Thành Quý bỏ việc về Thăng Châu, làm bảo vệ ở Khách sạn Thịnh Thế, muốn thông qua năng lực của mình để tìm kiếm lái xe gây tai nạn.

Anh ta tới đây được hai tháng nhưng chưa tìm được manh mối nào. Thế mà trùng hợp làm sao, bà chủ bảo anh ta giả thần giả quỷ, cuối lại tìm được thông tin về vụ tai nạn.

“Thì cậu cứ giả thành ông già ở thôn họ Vương ấy, người chết nửa năm nay rồi, không tìm được lái xe. Tôi cảm thấy có liên quan đến nhà con hồ ly tinh kia, nếu không Trần Lôi bán xe làm gì? Xe đang đi yên lành tự dưng lại bán, chắc chắn có vấn đề!”

Lý Thành Quý giật mình, đồng ý chuyện giả ma, trong những phản ứng sợ hãi của mọi người làm việc ở khách sạn, Trần Lôi là đặc biệt nhất, anh ta hét lớn “Tôi không cố ý đâu!”, xem ra đã tiết lộ tất cả. Sau này trong một lần hai người uống rượu, Trần Lôi mới nói thật:

“Một ông già hại tôi mất một chiếc xe.” Giọng điệu ảo não ghét bỏ, chẳng hề có ý hối hận. Lý Thành Quý cắn răng, cũng bắt đầu động cơ giết người từ đó.

Anh ta tiếp tục giả oan hồn, nhân lúc mất điện điều chỉnh vị trí camera, sau đó lợi dụng thời gian trực ca đêm để tập làm quen với góc chết. May sao hồi nhỏ anh ta đã từng tập võ, cơ thể khá linh hoạt, chuyện này không làm khó được anh ta. Tất cả âm mưu dần hoàn thiện, cuối cùng anh ta cũng quyết định ra tay vào một đêm mưa, đòi lại công bằng cho ông Vương.

Lý Thành Quý đặt bó hoa ở khu vực tro cốt không ai nhận, cúi người thành kính với tro cốt Vương Phú Sinh. Người mất đã mất, người sống còn phải đối diện với mặt trời ngày mai. Mong rằng ông lão sẽ tha thứ cho anh ta không thể mang tro cốt đi, đợi khi nào vụ án lắng xuống, anh ta nhất định sẽ tìm một phần đất đẹp cho ông Vương “nhập thổ vi an”.

Rời khỏi nhà tang lễ, Lý Thành Quý đi xe điện về khách sạn. Vừa tới cửa khách sạn đã nhìn thấy chiếc Karoq quen thuộc. Hà Nguy và Sùng Trăn đang dựa vào cửa xe hút thuốc.

– Hai anh cảnh sát lại đến khách sạn bọn tui điều tra án à?

Hà Nguy gật đầu, Sùng Trăn ngậm thuốc, khoác một tay lên cửa xe hỏi:

– Đi đâu đấy? Chúng tôi đứng dưới mặt trời sắp bị phơi thành người khô rồi.

– Đến nhà tang lễ, hôm nay là ngày giỗ của ông nội tui, tui đi lễ một cái. – Lý Thành Quý lấy chìa khóa mở cửa bảo vệ ra, cho hai anh cảnh sát vào trong. Hà Nguy và Sùng Trăn dập tắt thuốc, cùng bước vào. Lý Thành Quý đi lấy ấm giữ nhiệt rót nước, Hà Nguy đứng phía sau kéo ghế ngồi xuống.

– Anh đi thăm ông nào? Vương Phú Sinh hay Trần Hoa? – Sùng Trăn đóng cửa lại.

Lý Thành Quý giật mình, cười cộc lốc:

– Ông tui là Trần Hoa, Vương Phú Sinh là ai?

Sùng Trăn lấy điện thoại mở mấy tấm ảnh ra đặt trước mặt anh ta:

– Đến nước này rồi còn giả ngây à. Chúng tôi đã tìm được những thứ này trong nhà anh. Tóc giả, quần áo Tôn Trung Sơn, găng tay y tế, bọc giày, anh giải thích đi nào?

Ánh mắt Lý Thành Quý nhìn Sùng Trăn và Hà Nguy đã thay đổi, anh ta không còn là người bảo vệ hiền lành thật thà kia nữa, tựa hồ đã biến thành một con người khác, chững chạc và im lặng hơn. Anh ta chẳng hề hoảng loạn:

– Bà chủ bảo tôi giả ma dọa những khách trọ ở đây. Sau này tôi đã không làm nữa rồi nhưng chưa vứt những thứ đó đi, vậy cũng không được à?

Sùng Trăn cười, giọng điệu biếng nhác thậm chí còn có chút thờ ơ:

– Được, trong trường hợp không gây ra thương vong và tổn thất về tài chính thì hành vi này chỉ bị phê bình. Song, anh đã giết người, chuyện này không thể giải quyết bằng phê bình được đâu nhỉ?

– Tôi còn chưa lên đến sân thượng, giết người kiểu gì? – Lý Thành Quý nhìn thẳng vào anh ta – Có dấu vân tay của tôi không? Có dấu vết chứng minh tôi lên tầng không?

Sùng Trăn nghiêm túc:

– Còn cứng miệng à? Chiếc khuy áo phát hiện ở hiện trường và bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn kia có thể cùng làm chứng! Anh tưởng rằng mình ngụy biện có tác dụng ư? Thời buổi này xem trọng chứng cứ chứ không phải lời khai, chỉ cần chứng cứ hoàn chỉnh, không có lời khai đối chiếu cũng có thể phán anh có tội.

– Trước đây tôi luôn nghĩ hung khí tấn công Trần Lôi là thứ gì.

Hà Nguy im lặng ngồi một bên đứng dậy, đi tới cạnh Lý Thành Quý, vươn tay tháo chiếc gậy bảo vệ treo trên hông anh ta xuống.

Lý Thành Quý giật mình giơ tay ra ấn xuống, Hà Nguy cười nói:

– Nặng vậy, anh đặt làm đúng không? Thông thường trên thị trường không có quy cách này. Đúng rồi, nếu anh đã biết mấy kiến thức về phản trinh sát, vậy anh có biết kỹ thuật khám nghiệm hiện trường bây giờ hiện đại đến mức độ nào không? Vật thể tiếp xúc với nhau sẽ sinh ra trao đổi phân tử, chỉ cần dính chút da là có thể giám định được DNA rồi. Cho dù anh có xử lý qua thì vẫn tìm được.

Mặt Lý Thành Quý vẫn cứng đơ, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hà Nguy cũng không vội, anh châm một điếu thuốc đưa cho anh ta:

– Anh có hiếu, nhưng sai cách rồi.

Lý Thành Quý im lặng một lát, nhận lấy điếu thuốc đã châm, hút xong một điếu như trút bỏ được gánh nặng:

– Ban đầu tôi đã tìm người trên mạng đặt làm cây gậy này, nhờ vả tốn không ít nước bọt đâu. Tuy vậy hiệu quả rất được. Vừa đánh xuống, tên Trần Lôi kia rú lên, nghe rất thoải mái.

Anh ta đứng dậy, vươn hai tay ra, chè vừa pha nhưng còn chưa kịp uống:

– Đi thôi, hôm nay tôi đã tới thăm ông Vương rồi, không còn gì nuối tiếc.

Trong vụ án giả ma ở khách sạn Thịnh Thế, bảo vệ Lý Thành Quý trở thành đối tượng tình nghi bị còng tay giải về Cục Cảnh sát. Vào phòng thẩm vấn, Lý Thành Quý quay đầu nhìn Hà Nguy, khẽ cười:

– Cảnh sát Hà, anh từng giúp tôi, nhưng không ngờ người bắt tôi lại là anh.

Hà Nguy sững người, đang định hỏi anh ta gì đó thì người đã bị giải vào phòng thẩm vấn rồi. Sùng Trăn cầm gậy bảo vệ nghiên cứu:

– Này, Lão Hà, kỹ thuật của tổ Kỹ thuật tiên tiến vậy à? Có thể kiểm tra được da và vân tay đã lau đi sao?

– Sao tôi biết được.

– …Vậy sao anh nói cứ như thật ấy!

– Dọa anh ta chút thôi, đây cũng là một cách để phá án, học tập đi.

***

Cuối cùng vụ án tử vong do rơi từ trên cao xuống cũng kết thúc. Hiếm khi mới không cần tăng ca, Hà Nguy mời đồng nghiệp trong đội đi ăn. Vân Hiểu Hiểu không tham gia, tối nay cô đã hẹn đi Spa rồi. Cô phải cứu vớt làn da khô sạm màu của mình để ngày mai còn tới buổi hòa nhạc của nam thần nữa chứ.

Hạ Lương lắc đầu thở dài, rót bia cho Hà Nguy:

– Em chẳng hiểu nổi, xem nam thần cái gì, chẳng phải nam thần đang ngồi chung với chúng ta đây sao.

Hồ Tùng Khải câu cổ Hạ Lương:

– Ầy, hình như chú có ý kiến với chuyện Hiểu Hiểu theo đuổi thần tượng lắm nhỉ? Ghen à?

Hạ Lương nháy mắt đỏ mặt, vội vàng phân bua. Sùng Trăn vỗ vai cậu ta nói ẩn ý:

– Anh hiểu, anh hiểu. Ai mà chẳng có những lúc rung động chứ!

Buổi liên hoan kéo dài tới tận nửa đêm, Hà Nguy uống hơi nhiều, về nhà nằm xuống là ngủ ngay, ba giờ sáng lại bị điện thoại đánh thức.

“Chi đội trưởng Hà, anh mau qua đây, ở dinh thự phía Nam xảy ra án mạng do súng rồi!”

Đầu óc mơ màng của Hà Nguy nháy mắt bừng tỉnh, anh bò dậy ăn mặc chỉnh tề chỉ trong ba phút, cầm theo áo khoác chạy ra ngoài. Đi được hai bước lại xoay người chạy tới căn phòng tận cuối hành lang, đập cửa thùng thùng.

“Sùng Trăn! Dậy thôi! Có án mạng rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play