Trình Trạch Sinh đang ở đơn vị thì nhận được điện thoại của mẹ bảo tối nay về nhà ăn cơm. Bà đã thăm dò chỗ Cục trưởng Hoàng rồi, đừng hòng lấy cớ tăng ca để lừa bà cho qua chuyện.
– Nhất định phải là hôm nay ạ, cuối tuần không được sao?
Bà Đinh Hương nổi đóa:
– Hôm nay là sinh nhật con! Ba mươi tuổi rồi, sau hôm nay sẽ trở thành người đàn ông chân chính!
Trình Trạch Sinh mở lịch ra xem, 27 tháng 5 âm lịch, chính là sinh nhật của hắn.
Trong nhà có truyền thống lấy ngày âm làm sinh nhật, hơn nữa Trình Trạch Sinh cũng đã quên ngày sinh dương lịch của mình rồi chứ đừng nói đến âm lịch, chỉ nhớ rõ mồn một số thẻ căn cước. Bao nhiêu năm qua mẹ hắn đều tính ngày tổ chức sinh nhật cho hắn và Trình Quyến Thanh. Khi còn nhỏ mỗi năm đều đợi ăn bánh sinh nhật và quà. Tốt nghiệp xong thì công việc bận rộn, sinh nhật năm ngoái, năm kia đều tổ chức ở ngoài. Năm nay cuối cùng cũng không phải công tác, không về thì lại chẳng biết phải nói sao.
Sáu giờ tối, Trình Trạch Sinh lái xe về tới sân quân khu. Vào trong nhà mới phát hiện Tạ Văn Hề cũng tới, cô đang cắm nến vào bánh kem. Đinh Hương gọi một tiếng:
– Trạch Sinh, rửa tay ăn cơm! Hôm nay con phải cảm ơn Văn Hề đấy nhé, bánh kem là con bé mua.
Tạ Văn Hề cười hì hì:
– Có gì đâu ạ, năm qua Trạch Sinh đã giúp cháu không ít việc, coi như quà trả ơn của cháu.
Trình Trạch Sinh không thèm để ý tới cô, hắn chẳng có mặt mũi nào nhắc tới chuyện phá hỏng nhân duyên của người khác.
– Giúp cháu làm gì thế? Sao Trạch Sinh chẳng bao giờ nói với cô cả.
– Không có gì, không có gì đâu ạ. Cô chuẩn bị tắt đèn nhé, để cháu châm nến.
Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí hòa thuận vui vẻ. Vừa tới tám giờ, Trình Trạch Sinh đã chuẩn bị về nhà. Hắn liếc qua chiếc bánh còn lại một nửa, nói:
– Mẹ, bánh còn thừa con mang về nhé.
– Hả? Chẳng phải con không thích ăn đồ ngọt sao? – Đinh Hương đứng dậy cầm hộp lên.
Tạ Văn Hề cắn đũa, hai mắt đảo quanh:
– Mang về cho ai đấy? Người yêu à?
Tổng Tham mưu Trình cũng buông đũa, Đinh Hương kinh ngạc:
– Trình Trạch Sinh, con đang yêu à?
… Biết ngay con nhóc này tới đây là không có chuyện gì tốt mà. Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Đinh Hương, Trình Trạch Sinh nuốt lời phủ nhận bên miệng xuống, gật đầu:
– Cũng tương tự, đợi khi nào chắc chắn con sẽ dẫn về cho bố mẹ gặp mặt.
– Trạch Sinh à, con gái nhà ai thế? Yêu cầu của mẹ không cao đâu, chỉ cần ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết chăm lo gia đình, không tiêu tiền vô lý là được…
– Mẹ, mẹ đừng thăm dò nữa, sau này gặp mặt mẹ sẽ thích thôi. – Trình Trạch Sinh xách bánh kem, cầm chìa khóa lên – Con về trước nhé, sợ người ấy đợi sốt ruột.
Hà Nguy ở Cục xem hồ sơ vụ án của Trình Trạch Sinh. Khi cầm điện thoại lên nhìn, đã qua mười giờ lúc nào không hay. Anh gửi tin nhắn cho Liên Cảnh Uyên, nhắc nhở anh ta đừng quên chuyện tới đài thiên văn, sau đó gửi tin nhắn cho Hà Lục, dặn dò anh ta phải biểu hiện thật tốt, nắm thời cơ tỏ tình.
Qua một lát anh nhận được hai tin nhắn trả lời, nội dung giống nhau như đúc: “Biết rồi”.
Hà Nguy cười, đặt hồ sơ vụ án vào trong ngăn tủ, cầm theo tấm ảnh kỳ quái kia, do dự không biết có nên nói cho Trình Trạch Sinh biết hay không.
Căn cứ vào ám thị của Trình Quyến Thanh, bọn họ càng tiếp xúc càng nguy hiểm, “you die” không biết ai trong số hai người sẽ đối mặt với tử vong trước, hay cả hai đều sẽ tử vong.
Đắn đo một hồi, cuối cùng Hà Nguy vẫn nhét ảnh vào một góc kín, khóa ngăn tủ vào.
Anh mua bữa khuya ở chợ đêm mang về. Về đến nhà thì đã gần mười hai giờ đêm. Vừa mở cửa chợt nhìn thấy một hộp bánh kem đóng gói tinh xảo đặt trên bàn trà.
Hà Nguy bước vào, trên bánh kem không dán giấy. Sợ gặp phải tình huống xấu hổ như lúc Hà Lục mang quà về, anh bèn ngẩng đầu lên gọi một tiếng:
– Trình Trạch Sinh, bánh kem của cậu đấy à?
Cửa trên tầng mở ra, Trình Trạch Sinh đi tới cầu thang. Nhìn thấy Hà Nguy, hắn hất hàm ý bảo “tặng anh đấy”.
Hà Nguy mở hộp, bánh kem không nhỏ, chừng bốn mươi cm, nhưng chỉ còn một nửa, có thể miễn cưỡng nhìn ra hai chữ “vui vẻ” của phần bị cắt đi. Anh nháy mắt nhận ra đây chính là bánh kem sinh nhật.
– Hôm nay là sinh nhật tôi. – Trình Trạch Sinh xuất hiện ở phía sau, cánh tay thon dài vươn ra ôm lấy Hà Nguy.
– Ngày 15 tháng 6 hả?
– Ngày 27 tháng 5 âm lịch.
Hà Nguy xoay người, đáp lại hắn một cái ôm:
– Sinh nhật vui vẻ.
Thứ anh nghĩ chẳng bao giờ đơn giản như vậy.
Hà Nguy bị đè trên sofa, Trình Trạch Sinh ôm chặt lấy anh, trước lạ sau quen, lần này không còn bị cụng răng xấu hổ như lần trước nữa. Nhịp thở dần trở nên nặng nề. Trong bóng tối, tai Hà Nguy nóng hầm hập. Để che giấu sự căng thẳng của mình, anh nghển cổ, cắn lấy cánh môi Trình Trạch Sinh, lửa nóng từ đầu lưỡi khẽ lướt qua đôi môi ấy.
Nhịp thở của Trình Trạch Sinh bất ổn, anh đỡ mặt Hà Nguy, giọng điệu ảo não:
– Trách tôi, không chuẩn bị gì hết.
Hà Nguy sững người, dở khóc dở cười, đẩy vai Trình Trạch Sinh ra:
– Cậu nghĩ linh tinh cái gì đấy? Ai muốn làm với cậu.
Trình Trạch Sinh quan sát tư thế đôi bên lúc này, nếu như còn không xảy ra chuyện thì khác nào hắn liệt dương đâu.
Hà Nguy khẽ ho một tiếng:
– Mai là thứ năm.
Trình Trạch Sinh chợt hiểu ra, mai phải đi làm. Hắn cúi người hôn lên trán Hà Nguy:
– Vậy đợi cuối tuần.
Hai người tách nhau ra, không khí mờ ám trong căn phòng còn chưa tan đi hết. Hà Nguy mở bữa khuya mình mua về, mùi ngao hoa xào thơm nức mũi. Anh tách một đôi đũa đưa cho Trình Trạch Sinh:
– Cái này coi như tổ chức sinh nhật cho cậu.
– Không có quà hả?
– Cậu muốn quà gì?
Trình Trạch Sinh ghé sát vào tai anh thì thầm. Tai Hà Nguy đỏ ửng, chọc đũa vào ngực đẩy hắn ra, nói với hắn đừng có mơ.
Thời gian dần trôi, thoáng chốc đã tới rạng sáng ngày 16. Hà Nguy kéo Trình Trạch Sinh đứng dậy:
– Ra ngoài ban công, cho cậu xem thứ này hay lắm.
Hai người dựa vào lan can ban công. Hà Nguy châm một điếu thuốc trợ giúp tiêu hóa. Trình Trạch Sinh cũng rút một điếu, xin chút lửa từ anh, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao:
– Có thứ gì hay ho?
– Là mưa sao băng của chòm sao nào ấy, tôi cũng không rõ nữa, nhưng mà sẽ có vào đêm nay.
Trình Trạch Sinh gật đầu, hắn cũng không hiểu, thôi cứ đợi vậy. Nếu có mưa sao băng thì có lẽ thời gian sẽ không chênh lệch dự báo bao nhiêu.
Giang Nam đã bước vào mùa mưa. Hai ngày trước trời vừa đổ mưa to, hôm nay là ngày nắng hiếm hoi, độ ẩm không cao, gió đêm thổi qua mang cảm giác se lạnh. Trình Trạch Sinh và Hà Nguy dựa vào ban công trò chuyện cùng nhau, thỉnh thoảng hắn lại vươn tay xoa tóc người ta, không thì nhéo má, ngoắc tay. Hà Nguy mặc kệ hắn, có lẽ vì hôm nay sinh nhật hắn, cũng có lẽ nội tâm đã ngầm thừa nhận hành vi này.
Chưa tới một giờ sáng, một ngôi sao băng vụt qua từ nền trời phía bắc. Ngay sau đó từng ngôi sao nối tiếp nhau lao tới, hình thành trận mưa sao băng dày đặc trong thời gian ngắn ngủi. Trong đó có hai ngôi sao sáng khác thường, cái đuôi dài lướt qua rồi biến mất trong đêm.
– Vừa rồi là cầu lửa phải không? – Trình Trạch Sinh hỏi.
(Cầu lửa là một loại sao băng rất sáng, nó là một trong những ngôi sao băng phát nổ trong khí quyển.)
– Chắc vậy, tôi cũng không nghiên cứu thứ này.
Đúng lúc này, một ngôi sao nổ tung bừng sáng phía chân trời. Nó thoắt sáng thoắt tối, vô cùng rõ nổi bật giữa chùm sao băng. Hà Nguy túm cánh tay Trình Trạc Sinh hỏi:
– Này, cậu xem, đó là gì thế?
– Giống như ngôi sao mới bị nổ. – Trình Trạch Sinh ôm lấy vai anh – Lúc trước theo vết nhân viên văn phòng Hà Nguy, tôi có xem qua một thứ đại loại như báo cáo thiên văn. Hôm ấy có cư dân mạng dùng kính viễn vọng cỡ lớn quan sát được, cũng gần giống với cảnh tượng lúc này.
– Hôm ấy là ngày bao nhiêu? Cũng có sao siêu mới bị nổ hả?
– Ngày 13, chừng mười một giờ tối.
Hà Nguy cầm điện thoại mở Weibo lên xem, quả thực trong Super Topic của chòm sao Thiên Cầm có thông tin về vụ sao siêu mới phát nổ. Dù sao những hiện tượng thiên văn này cũng không thể dự đoán trước. Mặc dù mỗi năm đều có rất nhiều sự kiện sao siêu mới nổ, nhưng đều cách xa cả triệu năm ánh sáng, phải dùng kính viễn vọng mới quan sát được. Mà hiện tượng sao siêu mới nổ có thể quan sát được bằng mắt thường như hôm nay trong lịch sử cũng chỉ ghi lại không quá mười lần, chẳng ngờ bọn họ có thể nhìn thấy sự kiện hiếm có một cách trùng hợp đến vậy.
Ngôi sao siêu mới nổ tung nhấp nháy trên bầu trời đêm, Hà Nguy huých cánh tay Trình Trạch Sinh:
– Sinh nhật cậu đặc biệt thật đấy, còn có thể nhìn thấy cả chuyện này nữa.
– Trùng hợp thôi ấy mà, nhưng năm nay cũng là năm sinh nhật đặc biệt nhất của tôi.
Đã không còn sớm nữa, ngày mai hai người vẫn phải đi làm, không thể thức tiếp được. Hà Nguy phát hiện hôm nay thời gian Trình Trạch Sinh xuất hiện lâu hơn bình thường. Dường như điểm giao này cũng đang cố ý để hắn đón sinh nhật xong, hoặc cũng có thể coi như đây là một món quà mừng sinh nhật.
Lên tới tầng, hai người chúc nhau ngủ ngon, chuẩn bị về phòng mình nghỉ ngơi. Trình Trạch Sinh chợt lên tiếng:
– Hà Nguy, tôi…
– Tôi biết rồi. – Hà Nguy ngắt lời hắn, khóe môi khẽ nhoẻn cười – Tôi cũng thế.
Niềm vui như vỡ òa trong tim, Trình Trạch Sinh ôm lấy Hà Nguy, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán anh, vừa thỏa mãn vừa vui vẻ:
– Ngủ ngon.
***
Sáng sớm, ánh mặt trời chói lóa đánh thức Hà Nguy. Anh nhớ tối qua mình đã kéo rèm vào rồi cơ mà? Rèm cửa… rèm cửa đâu?
Hà Nguy híp mắt, đưa tay lên dụi dụi, xác định mình không nhìn nhầm, rèm cửa biến mất rồi.
Ngay cả giá sách trước cửa sổ cũng không thấy đâu nữa.
Anh ngồi dậy, vừa chống tay xuống tức thì chạm vào nền nhà cứng rắn. Anh nhìn kỹ, cả giường cũng không còn, anh đang ngủ trên sàn nhà trống không, cả căn phòng bị dọn sạch sẽ. Gia cụ biến mất, chỉ còn quần áo tối qua anh thay ra rơi vãi dưới nền đất.
Hà Nguy kiểm tra cửa sổ, không hỏng, cũng không có dấu vết người xông vào đây. Anh mở cửa, bước xuống tầng nhìn. Dưới tầng cũng chẳng tốt hơn là bao. Ngoại trừ đồ gia dụng cỡ lớn, sofa, bàn trà, bàn ăn đều không cánh mà bay. Bát, đũa, rổ rá trong bếp cũng biến mất, đến cả những đồ dùng trong sinh hoạt hằng ngày như bột giặt cũng chẳng còn.
Rốt cuộc là ai có bản lĩnh tới mức nhân lúc anh đang ngủ khoắng sạch cả nhà như vậy?
– Chuyện gì thế? – Trình Trạch Sinh bóp gáy bước xuống – Vừa thức giấc đã thấy nằm trên sàn nhà, eo mỏi lưng đau.
Hà Nguy quay đầu:
– Đồ đạc trong phòng cậu vẫn còn chứ?
– Chỉ còn lại bộ quần áo tối qua mặc, nhưng không thấy mất ví tiền và điện thoại.
Ngoài những thứ này ra trong phòng không còn món đồ nào khác, Trình Trạch Sinh thức giấc còn tưởng mình bị quăng vào cái nhà kho trống không nào đó.
Hà Nguy nhìn khắp xung quanh, tivi, tủ lạnh và đồ điện đều đủ cả. Bao gồm cả chiếc đồng hồ kia, nó vẫn còn treo trên tường. Nếu như thực sự có trộm, trộm đồ điện không phải sẽ đỡ hơn trộm bàn trà sao? Vừa nặng vừa bán chẳng được mấy đồng. Quan trọng hơn nữa, hắn ngủ không sâu, có tiếng động cái là tỉnh luôn, tại sao có thể khoắng sạch cả phòng mà không làm bọn họ thức giấc đây?
– Tên trộm này ngông cuồng quá nhỉ? Sao gã có thể làm được chuyện này? – Trình Trạch Sinh đi tới ban công, ló đầu ra nhìn. Hắn dụi mắt nhìn kỹ lại, đôi mắt dần dần mở to.
– Hà Nguy, anh qua đây!
Hà Nguy nghe tiếng đi tới ban công, Trình Trạch Sinh hỏi:
– Lần trước anh nói dưới tầng có kiến trúc gì?
– Quảng trường Thành Phố Mới, dưới tầng có quán đồ khô, cửa hàng quần áo, cửa hàng tạp hóa, bên kia là công trường. – Hà Nguy trả lời.
Trình Trạch Sinh chỉ vào điểm bus bên dưới khu Tương Lai:
– Bây giờ đang có một cô bé mặc đồng phục đeo ba lô đứng chờ xe ở đó phải không?
Hà Nguy nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, thấy một cô bé buộc tóc hai bên, cầm quyển vở trong tay dường như đang học thuộc từ đơn.
Đây là chuyện khiến người ta khiếp sợ ngay sau chuyện nhà bị dọn sạch.
– Cậu nhìn thấy cảnh vật ở bên đây à? – Hà Nguy ngạc nhiên, thuận tay chỉ vào bên đường – Chiếc xe đỗ đối diện nhãn hiệu gì?
– Xe Honda màu đen, hai chữ phía sau biển số là “QZ”, phía trước bị che không nhìn rõ.
Hà Nguy im lặng, kéo Trình Trạch Sinh đến bên huyền quan, mở cửa ra.
Cậu ra ngoài đi.
Trình Trạch Sinh bước trên đôi dép lê mở cửa ra, Hà Nguy vẫn nhìn theo bóng lưng hắn mãi, thấy hắn đi ra ngoài, bóng lưng cao lớn vẫn còn hiện trong tầm mắt. Hắn quay đầu lại, góc nghiêng gương mặt hoàn mỹ, không có gì thay đổi cả.
Trình Trạch Sinh và Hà Nguy nhìn nhau, cảnh tượng này hoàn toàn khác với lần trước. Hà Nguy cũng không biến mất, vẫn còn đứng ở trong phòng.
Trình Trạch Sinh vươn tay, Hà Nguy do dự một lát, chậm rãi đưa tay đặt lên tay hắn, ngay sau đó bị nắm chặt, rồi được người kia chậm rãi dắt ra khỏi phòng.
Giây phút bước ra ngoài cửa, Hà Nguy vẫn còn đang nghĩ, có khi nào Trình Trạch Sinh sẽ biến mất đột ngột, chỉ bỏ lại mình anh hay không. Cho tới khi anh đặt cả hai chân ra bên ngoài, bàn tay ấm áp mảnh khảnh kia vẫn còn đó, vẫn nắm chặt lấy tay anh.
Hai người đứng trước cửa nhà, im lặng nhìn nhau, nhất thời cảm thấy chẳng biết nên nói gì về chuyện này. Trình Trạch Sinh nghiêng đầu quan sát hành lang, không có gì khác so với ngày thường hắn vẫn thấy. Số phòng của Hà Nguy nền xanh chữ trắng, còn của bên hắn là nền trắng chữ đen.
– Hình như cậu sang chỗ tôi rồi. – Hà Nguy cười cười.
Trình Trạch Sinh gật đầu, hắn không thể hiểu tại sao mình lại sang bên thế giới Hà Nguy. Vậy thế giới của hắn đâu rồi? Hôm nay không phải ngày nghỉ, hắn còn phải đi làm nữa?
Hiển nhiên Hà Nguy cũng nghĩ tới điểm này, anh kéo hắn vào trong đóng cửa lại, đi thay quần áo. Khi cầm điện thoại ra khỏi phòng tắm, kết quả ngày tháng trên điện thoại càng khiến người ta hoang mang.
Ngày 1 tháng 4.
Hà Nguy mở ảnh trong điện thoại, tất cả ảnh hiện trường đều xuất hiện trước ngày mồng 1 tháng 4. Thời gian hiển thị trên điện thoại cũng là 8 giờ 28 phút ngày mồng 1 tháng 4.
– Hà Nguy, hình như sang bên đây tín hiệu bị nhiễu rồi? Thời gian hiển thị trên điện thoại tôi bị sai.
Trình Trạch Sinh vừa mặc áo khoác vừa bước ra khỏi phòng tắm, phát hiện Hà Nguy đang nhìn chằm chằm điện thoại suy tư. Hai người đặt điện thoại cạnh nhau, đối chiếu thời gian.
8 giờ 30 phút sáng ngày mồng 1 tháng 4.
Giống như một trò đùa ngày cá tháng tư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT