Hà Nguy, Lâm Hác Dư và Hồ Tùng Khải đứng bên ngoài cửa kính một chiều, quan sát quá trình thẩm vấn Triệu Dương.

Triệu Dương ngồi phía sau bàn thẩm vấn, biểu cảm có chút mất kiên nhẫn:

– Đồng chí cảnh sát, các anh đã hỏi tôi bao nhiêu lần rồi? Bây giờ vô duyên vô cớ bắt tôi đến Cục Cảnh sát, tôi là công dân lương thiện mà.

– Vô duyên vô cớ, anh trả lời thành thật thì chúng tôi sẽ bắt anh vào đây sao? – Sùng Trăn gõ ngón trỏ xuống bàn – Thẳng thắn được khoan hồng, chống cự phải phạt nghiêm!

– Trời ơi tôi thực sự không biết Triệu Thâm đang ở đâu! Cậu ấy đến Thăng Châu, nhưng chúng tôi chưa từng gặp mặt nhau, tại sao các anh không tin tôi nhỉ?

Hà Nguy cầm mic lên:

– Hỏi anh ta về chuyện Kiều Nhược Phi.

– Còn nói là không biết, anh không biết thì tại sao lại dùng cớ này để lừa bạn gái người ta lên giường?!

Kha Ba ngồi ghi chép âm thầm viết giảm viết tránh đi, cố gắng hết sức để bản lời khai không thô tục như vậy.

Biểu cảm Triệu Dương thay đổi, anh ta rụt cổ, nhỏ giọng nói:

– Tôi, tôi chỉ đang dùng kế hoãn binh… thấy cô ấy xinh đẹp nên tôi… không nhịn được.

– Bịa, bịa tiếp đi, còn kế hoãn binh, anh coi con gái nhà người ta bị ngu ấy hả? Chỉ dựa vào cái miệng luyên thuyên của anh mà đồng ý xảy ra quan hệ với anh sao! – Sùng Trăn quăng bút, chiếc bút đập xuống nền đất bắn lên – Tôi khuyên anh nên thành thật khai báo, tính tình tôi không tốt đâu. Bây giờ tôi tắt ghi âm, ghi hình, đóng cửa lại, chỉ mình anh phải chịu thôi.

Hồ Tùng Khải huých vai Hà Nguy:

– Lão Sùng làm vậy được không? Lỡ như anh ta tố cáo chúng ta dùng hình phạt thì to chuyện đấy.

Hà Nguy không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Triệu Dương. Có lẽ Sùng Trăn mang đặc phong thái du côn, Triệu Dương thực sự sợ hãi, ánh mắt anh ta láo liên, biểu cảm do dự, chắc chắn đang giấu giếm điều gì.

Lâm Hác Dư đứng dậy, đi vào nói nhỏ bên tai Sùng Trăn. Anh ta vừa đi ra, Sùng Trăn lập tức nói:

– Kiều Nhược Phi đã nói hết rồi! Anh không chịu nói Triệu Thâm đang ở đâu, cô ấy đã báo cáo với cảnh sát chúng tôi nghi ngờ anh giết Triệu Thâm!

Triệu Dương sợ tái mặt, gào lên:

– Đồng chí cảnh sát! Tôi bị oan! Có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám giết người! Tôi, tôi, tôi nói thật. Các anh đừng nghe con đàn bà kia nói bừa, cô ta muốn hại chết tôi!

Triệu Dương thành thật khai báo toàn bộ. Cuối tháng tư, khi Triệu Thâm sắp đến, anh ta biết ngay là có chuyện không hay, nhưng tình cảm hai anh em họ luôn rất tốt, không thể thấy chết bỏ mặc được. Ngày Triệu Thâm tới đã đổi một số điện thoại khác để liên lạc với Triệu Dương. Triệu Dương bảo anh ta đến thôn Đãng Thủy, còn nghĩ tới chuyện cảnh sát sẽ tra camera, cho nên bảo gã cải trang rồi hẵng tới.

Vốn dĩ Triệu Dương định sắp xếp Triệu Thâm tránh tạm ở căn phòng mà bà ngoại vừa mới được đền bù. Đợi khi nào tìm người làm giả giấy tờ rồi đưa gã ra nước ngoài. Nhưng khi anh ta lái xe đến điểm hẹn trước gặp Triệu Thâm thì chẳng thấy người đâu, lái quanh vòng cũng không gặp, gọi điện thoại thì tắt máy. Hai người hoàn toàn mất liên lạc từ đó, Triệu Dương thực sự không biết rõ Triệu Thâm đã đi đâu.

Mấy ngày sau, Kiều Nhược Phi hỏi thăm tin tức Triệu Thâm. Triệu Dương trả lời đúng những gì anh ta biết, không gặp người, tìm cũng không thấy. Chẳng ngờ cô ta lại tới thành phố Thăng Châu một mình. Một cô gái yếu ớt khóc nức nở với gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu khiến Triệu Dương động lòng, anh ta dỗ dành Kiều Nhược Phi, nói với cô mình sẽ giúp đỡ tìm Triệu Thâm. Còn tự biên tự diễn lấy một số điện thoại khác gửi tin nhắn cho mình, giả vờ Triệu Thâm đã liên lạc.

Cứ vậy, Kiều Nhược Phi ngoan ngoãn nghe lời xảy ra quan hệ với Triệu Dương, tưởng rằng có thể tìm được bạn trai, không ngờ vẫn luôn bị giấu giếm.

– Đồng chí cảnh sát, tình huống thực sự là vậy, tôi cũng không biết Triệu Thâm đang ở đâu. Các anh nhìn tôi mà xem, giết gà còn không dám giết chứ đừng nói đến giết người! – Triệu Dương hối hận không thôi, bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân – Là tôi hèn hạ, tôi có tội, tôi không nên dụ dỗ con gái nhà lành, chỉ cần các anh không cho rằng tôi giết người là được.

Hà Nguy và Lâm Hác Dư ngồi xuống cạnh nhau, Lâm Hác Dư quan sát một lát, lên tiếng:

– Trông anh ta không giống như đang nói dối.

– Ừ, xem ra lúc trước Triệu Thâm gọi điện thoại cho anh ta, cũng đã hẹn nhau tới thôn Đãng Thủy, nhưng quả thực chưa gặp mặt. – Hà Nguy nói.

Qua một lát, Sùng Trăn bước ra, cầm theo một tờ giấy, là số điện thoại mới của Triệu Thâm mà Triệu Dương đã khai. Lâm Hác Dư cho người đi điều tra tình huống sử dụng gần đây của số điện thoại này. Sùng Trăn ở bên trong rống đau cả họng, cầm cốc nước lên uống một ngụm rồi hỏi:

– Đội trưởng Lâm, con nhỏ ở bên cạnh nghi ngờ Triệu Dương giết người thật đấy à?

– Đâu có. – Hà Nguy cười cười – Anh ta còn không qua đó thì sao biết được tình huống bên đó thế nào.

Sùng Trăn chắp tay, chẳng cần nói gì để thể hiện nữa.

Hỏi nhiều như vậy, Hà Nguy xem giờ, bảo bọn họ dẫn Triệu Dương về tạm giam, sáng mai hỏi thêm lần nữa. Anh đứng dậy cầm áo khoác ngoài lên, Sùng Trăn hỏi:

– Này, đi đâu đấy?

– Về nhà. – Hà Nguy chỉ đồng hồ – Tăng ca nghiện rồi à?

– …Câu này phải nói ông mới đúng ấy? – Sùng Trăn than thở – Trước đây mà gặp chuyện thế này, chắc chắn đêm hôm ông cũng phải lôi người ra thẩm vấn thêm lần nữa, cho phạm nhân nhìn xem ai cứng hơn ai.

– Ông cũng nói đó là phạm nhân, còn anh ta còn chẳng được xem như nghi phạm nữa là, cẩn thận bị khiếu nại. – Hà Nguy không thèm nhiều lời với anh ta nữa, chuẩn bị về nhà.

Lâm Hác Dư cũng muốn ra ngoài ăn gì đó, bèn xuống dưới tầng cùng anh.

Hà Nguy tiễn Lâm Hác Dư một đoạn. Lâm Hác Dư chống tay trên cửa kính xe, nhìn phong cảnh bên ngoài, thờ ơ hỏi:

– Bây giờ ông tích cực về nhà như vậy vì chăm lo gia đình hả?

– Cái gì mà chăm lo gia đình? – Hà Nguy sững người, có phần khó hiểu – Tôi chăm ai lo ai?

– Con ma yêu râu xanh trong nhà ông.



***

Hà Nguy mà bận phá án, mấy ngày không về ký túc cũng là chuyện thường. Đôi khi muốn thay quần áo mới về nhà một chuyến, nhưng cũng chỉ tắm ào cái, chưa tới nửa tiếng đồng hồ lại xuất hiện ở Cục.

Chẳng qua từ sau khi trong nhà có thêm Trình Trạch Sinh, Hà Nguy sẽ vô thức về nhà vào thời gian cố định mỗi ngày, có thể không tăng ca thì không tăng ca. Có lẽ ngay đến bản thân anh còn không phát hiện, tần suất tăng ca trong tháng này của anh giảm mạnh, khiến cho Trịnh Ấu Thanh muốn đưa bữa khuya lấy lòng cũng chẳng có cơ hội.

Hôm nay Lâm Hác Dư vạch trần anh bằng câu nói “chăm lo gia đình”, Hà Nguy cũng không để trong lòng. Về đến nhà, anh tắm rửa xong ngồi trên sofa đọc sách, chợt nghĩ tới chuyện này mới cảm thấy quả thực giống như vậy.

Có lẽ vì sự tồn tại của Trình Trạch Sinh tương đối đặc biệt, con người luôn tràn ngập tò mò với những sự kiện kỳ lạ. Với Hà Nguy, Trình Trạch Sinh chính là “sự kiện kỳ lạ”, mỗi lần nói chuyện với hắn, hay chạm mặt nhau là anh lại nảy sinh một cảm giác kỳ diệu khác thường.

Hơn nữa gần đây tần suất kết nối tại điểm giao càng ngày càng dày, thời gian anh nhìn thấy Trình Trạch Sinh cũng ngày một dài thêm. Đôi khi anh sinh ra cảm giác chỉ cần mở cửa là có thể nhìn thấy hắn.

Chỉ do mình tò mò và hứng thú nên mới muốn gặp cậu ta thôi. Hà Nguy nghĩ vậy.

Gần đây Trình Trạch Sinh cũng nhận vụ án mới. Một vụ giết người ngụy trang thành tai nạn giao thông bình thường. Nạn nhân là một cô gái, làm gì không làm lại đi làm người thứ ba. Hiện tại tất cả chứng cứ đều hướng về người đàn ông cặp kè với cô ta. Nhưng Trình Trạch Sinh cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Hắn đang sắp xếp chứng cứ có được từ đầu tới cuối, nhìn xem có bỏ sót ở nơi nào không.

Hắn ngồi ở Cục, bận quên thời gian, vừa ngẩng đầu lên mới phát hiện đã mười giờ rồi bèn vỗ tay:

– Được rồi, được rồi, ngày mai làm tiếp, về nhà trước đi.

Thành Ái Nguyệt cầm kính lúp, kinh ngạc nói:

– Em không nghe nhầm đấy chứ? Chi đội phó không tăng ca, thả em về nghỉ ngơi cơ á?

– …Em có thể coi như mình nghe nhầm, ở lại kiểm tra chứng cứ đi.

– Đừng, bởi vì có lãnh đạo như anh, thiếu nữ tuổi xuân phơi phới như em sắp thức đêm thành bà cô già mặt vàng rồi. – Thành Ái Nguyệt lập tức thu dọn dụng cụ, sợ Trình Trạch Sinh hối hận rồi kéo cô tới phòng thí nghiệm không cho đi.

Trình Trạch Sinh lái xe như bay, bỏ lại ánh đèn đêm rực rỡ sau lưng để về với khu Tương Lai. Gần đây Hà Nguy dăm ba bữa mới về một lần, không biết hôm nay có về không. Tại phương diện phá án, dường như anh còn cố chấp và kính nghiệp hơn cả hắn. Bận bù đầu ở lại Cục cũng là chuyện thường.

“Cạch”. Cửa chống trộm mở ra, mặc dù trong nhà yên tĩnh, nhưng phòng khách sáng đèn, chứng tỏ Hà Nguy đã về rồi. Trình Trạch Sinh bước vào nhà, cởi áo khoác, vừa mới định thuận tay quăng lên sofa, cánh tay vừa nhấc, hắn đã đứng ngây ngẩn tại chỗ.

Hà Nguy nhắm mắt nằm trên sofa, đặt một quyển sách trước ngực. Không phải quyển “Độc vật học pháp y” mà là “Bạch dạ hành”. Bình thường Trình Trạch Sinh cũng hay đọc một số tiểu thuyết trinh thám, trùng hợp làm sao hắn cũng có tuyển tập toàn bộ những tác phẩm của Higashino Keigo. Lần đầu tiên phát hiện hắn và Hà Nguy có chung sở thích, nội tâm nảy sinh cảm giác vui mừng.

Dường như Hà Nguy đã ngủ rồi, một tay đặt trên sách, một tay đặt trên bụng dưới, nhịp thở ổn định. Anh mặc bộ đồ thoải mái ở nhà, áo phông cổ tròn màu xám và quần đùi, đôi chân trắng nõn phản quang dưới ánh đèn, bấy giờ đang buông xuống sofa, chân trái hơi cong lên với tư thế thả lỏng thoải mái.

Người đẹp say ngủ.

Trong đầu chợt nảy ra từ hình dung này, Trình Trạch Sinh ngơ ngác mất ba giây, cúi đầu xuống như bị ma làm.

Khoảng cách giữa hai người không ngừng rút ngắn, ngay khi môi Trình Trạch Sinh sắp chạm vào trán Hà Nguy. Hà Nguy bừng mở mắt, đôi mắt đen láy sáng ngời và lạnh lẽo của anh nhìn chằm chằm Trình Trạch Sinh.

Trình Trạch Sinh ngừng thở, một tay chống lưng ghế sofa, góc độ cúi người này rõ ràng đang muốn hôn người đẹp say ngủ, có bịa lý do gì cũng không chính đáng.

Phòng khách tràn ngập cảm giác lúc túng khiến người ta nghẹt thở. Hà Nguy cất giọng trầm thấp lạnh lùng, như thể hất cả gáo nước lạnh lên đầu Trình Trạch Sinh.

– Cậu định hôn tôi hả?

Bị chọc trúng tim đen, mặt Trình Trạch Sinh ửng đỏ:

– Hả… đâu có.

– Vậy cậu định làm gì? – Khóe môi Hà Nguy cong lên, giọng điệu châm chọc – Sợ tôi ngất đi nên định làm hô hấp nhân tạo à?

Đã không làm thì thôi, đã làm thì làm cho trót. Trình Trạch Sinh vươn tay luồn vào mái tóc đen mềm mại của Hà Nguy, cúi đầu hôn anh.

Đôi môi chạm vào cánh môi mềm mại lành lạnh, tim Trình Trạch Sinh như nổ tung, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại câu hỏi – Trình Trạch Sinh mày đang làm cái trò gì vậy???

Một câu hỏi khác lướt qua đầu hắn trong chớp nhoáng – Hôn xong rồi phải giải thích thế nào đây?

Chỉ hai giây ngắn ngủi, trong đầu hắn hình thành một cuộc chiến dữ dội. Kết thúc cái hôn chuồn chuồn lướt nước, hắn đứng thẳng người, làm như thể không có chuyện gì, trưng ra vẻ mặt thiếu đánh “Tôi hôn thì hôn rồi, anh làm gì được tôi”.

Hà Nguy vươn tay chạm vào môi mình, bị cướp mất nụ hôn đầu tiên vậy mà trong lòng anh vẫn bình tĩnh không dậy sóng bởi vì cảm giác mới mẻ khi hôn đã thu hút toàn bộ sự chú ý của anh.

Môi của anh rất nóng, nóng như đang ngậm lửa.

Trình Trạch Sinh cố ra vẻ bình tĩnh, ung dung nói mình đi lấy quần áo vào tắm, lát nữa nếu vẫn còn nhìn thấy người thì sẽ bàn chuyện vụ án.

Hắn rảo bước tới bên cầu thang, cuối cùng Hà Nguy cũng lên tiếng:

– Cậu thích tôi đấy à?

Trình Trạch Sinh đứng hình, lại bắt đầu màn đấu tranh nội tâm.

Nếu như không thích, ai sẽ làm chuyện này với một thằng đàn ông?

Những lời hắn nói với Tạ Văn Hề là thật, Hà Nguy chỉ là bạn cùng phòng bình thường. Chẳng qua hôm nay nhìn thấy Hà Nguy, trong lòng hắn bắt đầu nảy sinh một suy nghĩ xấu xa, trong giây phút ấy, Hà Nguy đã chẳng còn bình thường được nữa.

Dám làm không dám nhận thì còn gì là đàn ông. Trình Trạch Sinh cắn răng, quyết định đánh bạo thừa nhận, đi trên con đường sặc mùi gay. Nhưng Hà Nguy lại hất tới một gáo nước lạnh.

– Tốt hơn hết cậu đừng nên thích tôi, chúng ta thế này sẽ không có kết quả đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play