Kể từ sau khi tìm được tàn dư thuốc súng ở hiện trường, suy luận của các thành viên trong tổ càng phức tạp hóa, bọn họ nhao nhao bàn luận trong cuộc họp, thể hiện trí tưởng tượng phong phú, hướng suy đoán ly kỳ. Thậm chí có người còn nghi ngờ Hà Nguy liên quan tới tập đoàn buôn lậu vũ khí, tiết lộ bí mật cấp cao nên mới bị giết hại thần không biết quỷ không hay.

Trình Trạch Sinh đau đầu, chẳng biết phải nói câu “Không có chuyện ấy, mọi người nghĩ nhiều rồi” thế nào. Quả thực hiện trường có bắn súng, nhưng đó là vụ án diễn ra ở thế giới khác. Bọn họ không thể tiến hành điều tra, cho nên có thể tạm gác chuyện tàn dư thuốc súng qua một bên không cần phải nghĩ tới.

Nhạc Chính Khải ngồi bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói:

– Tích cực hơn thật đấy, bọn họ rất thích điều tra mấy vụ án lớn.

– Vậy thì phải có vụ án lớn để điều tra mới được. – Trình Trạch Sinh nghiêng đầu thì thầm – Hướng điều tra sai rồi, bọn họ đều bị hấp dẫn với khả năng có thể ẩn giấu một vụ nổ súng.

Đồng nghiệp hỏi:

– Chi đội phó Trình, anh phát hiện dấu vết vụ bắn súng ở hiện trường à? Anh có thể nói với bọn em ý tưởng tiếp theo không?

Mọi người cùng im lặng, rửa tai lắng nghe ý kiến của Chi đội phó Trình. Chỉ thấy Trình Trạch Sinh khẽ ho một tiếng, đứng dậy rút tấm hình phân tích thành phần hỏa dược ra:

– Tôi nghĩ là không cần quan tâm đến thứ này nữa. Tiếp theo mọi người nên đi điều tra những dấu vết sinh hoạt của Hà Nguy, đừng đi sai hướng trọng tâm.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, lén lút thỏa luận, nảy sinh nghi ngờ với phán đoán của Trình Trạch Sinh. Triệu Vũ của đội 2 giơ tay:

– Chi đội phó Trình, bọn em cảm thấy thông tin có tàn dư thuốc súng rất quan trọng. Hay là bắt đầu điều tra từ nhà xưởng trước? Xem nó được chế tạo từ đâu, chưa biết chừng có thể lần theo dấu vết tìm hiểu được nhiều thông tin hơn.

– Em cảm thấy rất có ý, manh mối của vụ án này đứt đoạn lâu như vậy rồi. Bây giờ khó khăn lắm mới tìm được điểm đột phá, không thể bỏ qua được.

– Đúng vậy, huống hồ thi thể của Hà Nguy cũng có vấn đề gen tính trạng không khớp đó thôi? Chúng ta mở rộng tư duy hơn đi, chưa biết chừng anh ta là sản phẩm thí nghiệm sinh vật bị cấm của một tập đoàn súng ống nào đó mới sáng tạo ra kỳ tích gen như vậy.

– Đúng, đúng, đúng, có phần tử tội phạm thích dùng con người làm thí nghiệm. Em có dự cảm sẽ câu được con cá lớn, manh mối này rất đáng để lần theo.

… Trình Trạch Sinh bóp trán, ngậm miệng không bàn nữa. Bọn họ suy luận như vậy cũng không thể quở trách được. Quan trọng hơn, người biết chân tướng như Trình Trạch Sinh không thể phản bác. Nếu như hắn nói ra câu chuyện về Hà Nguy và thế giới song song, có lẽ sẽ trở thành Chi đội phó đầu tiên trong lịch sử Cục Cảnh sát Thăng Châu bị “rối loạn tâm thần” vì “áp lực quá lớn”.

Cảm giác có miệng nhưng không thể nói này thực sự rất khó chịu, cho dù Trình Trạch Sinh đã ám thị không cần điều tra, song cũng không thể gánh nổi ý dân. Bất đắc dĩ, hắn chỉ đành phái đội 2 của Triệu Vũ đi nhà xưởng điều tra manh mối hỏa dược. Từng câu chữ của hắn đều có ý điều tra được thì được không được thì thôi, chẳng cần phải tích cực quá làm gì.

Mấy người Triệu Vũ vô cùng hăng hái:

– Chi đội phó, anh yên tâm, chúng em sẽ mang về kết quả bất ngờ!

– … Ừ, cố lên, làm tốt nhé!

***

Hà Lục lại đến Cục Cảnh sát thêm lần nữa hỏi thăm về vụ án Hà Nguy, khi nào có thể hỏa táng và chôn cất thi thể. Bố mẹ anh ta không muốn con trai mình phải ngủ trong kho lạnh lẽo, đặc biệt là mẹ anh ta, bà nằm mơ thấy con trai mình ôm cánh tay nói “lạnh quá”, vừa tỉnh giấc đã thấy mặt đầm đìa nước mắt.

– Vụ án của Hà Nguy vẫn còn rất nhiều điểm nghi vấn, là người nhà, chẳng phải mọi người luôn mong muốn bắt được hung thủ sao? Tại sao vội vàng muốn hỏa táng thi thể như vậy? – Trình Trạch Sinh híp mắt – Hay anh sợ chúng tôi sẽ tìm được thứ gì đó gây bất lợi với anh trên thi thể?

– Tôi sợ gì chứ! Tôi đâu giết người! – Hà Lục cao giọng – Các cậu luôn nghi ngờ tôi, lấy chứng cứ ra đây! Lần trước lấy DNA của tôi làm giám định mà, kết quả đâu? Tìm được chứng cứ tôi giết người chưa?

Giang Đàm đứng bên cạnh, bị anh ta gào nhức hết cả tai, trong bụng cũng chẳng vui vẻ gì:

– Ồn vừa thôi! Có người em trai nào giống như anh không? Anh trai ruột chết còn tỏ thái độ ấy, bố mẹ anh không cảm thấy chạnh lòng à?

– Chuyện nhà tôi liên quan quái gì đến mấy người? Mấy người điều tra của mấy người, quan tâm chuyện nhà người ta làm gì?

– Anh! – Giang Đàm tức tới mức không biết trút vào đâu chỉ đành đút tay túi áo, – Trạch Sinh, trả thi thể lại cho anh ta đi! Dù sao cũng có báo cáo kết quả khám nghiệm rồi, giữ cũng không có tác dụng gì nữa, vừa tốn chỗ chúng ta vừa lãng phí tiền điện!

Trình Trạch Sinh đưa mắt ra hiệu cho Giang Đàm, bảo anh ta đừng so đo với dạng người này. Bao nhiêu năm nay, có hạng người nhà nào mà hắn chưa từng thấy qua? Kiểu người tính tình nóng nảy, nói không lựa lời như Hà Lục cả đống, chẳng lạ lùng gì hết.

Liễu Nhậm Vũ bước ra khỏi văn phòng nhỏ, cầm một cốc đong, bên trong đựng một lá gan đầm đìa máu tươi, cậu ta hỏi Giang Đàm:

– Thầy ơi, bây giờ phải kiểm tra độc tính của thứ này ạ?

Gương mặt búp bê của Giang Đàm ngơ ngác mất mấy giây, nhìn thấy Liễu Nhậm Vũ cười ẩn ý, anh ta nháy mắt nhập vai:

– À… đúng, bây giờ phải làm luôn. Cho anh này đi cùng với cậu, để anh ta đỡ phải ở đây khóc lóc đòi anh trai.

– …Muốn tôi đi đâu cùng? – Hà Lục cau mày nhìn chằm chằm cốc đong trong tay cậu ta – Đây là gì?

Liễu Nhậm Vũ bước tới, giơ cốc đong lên, đặt trước mắt Hà Lục, mỉm cười dịu dàng:

– Đây là gan của anh trai anh đấy.

… Sắc mặt Hà Lục tái mét khó coi, sợ tới mức lùi về sau. Dạ dày anh ta cuộn lên, vội che miệng chạy ra ngoài.

Giang Đàm cười ha hả, kiểu người này mà cũng dám diễu võ dương oai. Nhìn thấy lá gan thôi cũng sợ thế kia rồi, lần sau không nói chuyện tử tế thì nhốt anh ta vào nhà xác!

Trình Trạch Sinh cảm thấy khó hiểu, nhìn chằm chằm cốc đong:

– Bây giờ mới kiểm tra xem có độc tính không á?

Hai lần giải phẫu trước không nghĩ tới chuyện này hả?

– Tất nhiên không phải. Thầy và em đã khám nghiệm thi thể Hà Nguy rất kỹ rồi, đã kiểm tra độc tính ngay lần đầu khám nghiệm. – Liễu Nhậm Vũ đặt cốc đong xuống bàn – Tại anh ta ồn quá, em ở trong cũng nghe được rõ ràng, ảnh hưởng tới việc sắp xếp hồ sơ của em, cho nên em mới muốn dọa anh ta thôi.

– Vậy thì miếng gan này…

Giang Đàm trợn mắt xem thường:

– Gan heo chứ gì, vậy mà cũng không nhìn ra? Sáng nay tôi mua đấy, định tối nay làm món “tâm can bảo bối” cùng tim lợn luôn, cậu có muốn ăn không?

Trình Trạch Sinh lắc đầu cứng nhắc, thôi khỏi, thôi khỏi, cảm ơn cảm ơn. Hắn không dám động vào món “tâm can bảo bối” của trưởng phòng Giang đâu.

Giang Đàm hừ lạnh, không ăn thì thôi, không có lộc ăn. Anh ta khoanh tay, tò mò hỏi:

– Này, tôi nói thật đấy, thi thể của Hà Nguy đã khám nghiệm hai lần rồi, không kiểm tra thêm được gì đâu, tại sao cậu không cho bọn họ lĩnh về?

– Nhìn anh ta đáng ghét, anh ta mà mang anh trai về nhà, chắc hỏa táng xong còn rắc tro đi luôn.

Giang Đàm nghĩ kỹ lại cũng thấy có lý, chẳng qua sắp hết thời gian giữ xác theo quy định rồi, tới lúc ấy vẫn phải mời người nhà nạn nhân đến làm thủ tục hoặc để cơ quan công an chuyển giao cho nhà tang lễ.

Trình Trạch Sinh không nói rõ, bản thân hắn có tâm tư riêng, chỉ vì hắn không muốn nhìn thấy Hà Nguy bị nhốt trong cái hộp chật hẹp đó mà thôi.

***

Buổi tối, tại Avenoir. Trước mặt Trình Trạch Sinh vẫn là một cốc soda quen thuộc. Bartender lè lưỡi, cảm thấy hắn đúng là một người tự khắc chế bản thân, chẳng thú vị gì hết, ai mà yêu đương với hắn chắc sẽ chán chết.

Nhưng ông chủ nhà anh ta không nghĩ vậy, cảnh sát đến điều tra hết lần này đến lần khác, không những không ngại phiền mà còn kiên nhẫn tiếp đãi và phối hợp. Hai người chọn đôi ghế ở góc, nhỏ giọng bàn chuyện.

– Tính cách đàn anh tẻ nhạt, không thích giao lưu với người khác, số người thích chỉ đếm được trên đầu ngón tay. – Liên Cảnh Uyên chống má suy nghĩ, dựng một ngón tay lên – Thời học đại học chỉ thích đúng một người, còn là kiểu yêu thầm mơ hồ. Sau đó người ta di dân, tình yêu ấy cũng chết theo. Bởi vậy, hôm ấy là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ đến thế. Tôi thực sự rất ngạc nhiên, thực sự không dám tin.

Trong tiềm thức của Trình Trạch Sinh đã phân biệt rõ “Hà Nguy” xuất hiện sau này và người bị hại Hà Nguy, đối xử với bọn họ như hai người khác nhau. Nhưng hắn không nghĩ ra một “Hà Nguy” dư ra là ai nữa đây? Bản thân hắn đã chết ở thế giới bên kia, sống lành lặn ở thế giới bên này, lẽ nào còn tồn tại một vũ trụ song song thứ ba?

Cứ nghĩ tới khả năng này thì da đầu của Trình Trạch Sinh lại tê rần. Nếu vũ trụ song song thứ ba thực sự tồn tại, nó chứng minh rằng bọn họ có ba cuộc đời khác nhau, Trình Trạch Sinh ở vũ trụ thứ ba sẽ là người thế nào, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng cũng không dám tưởng tượng.

– Anh ta nói thất tình, có nhắc tới đối tượng là ai, nguyên nhân là gì không?

– Cảnh sát Trình, lần trước tôi cũng đã trả lời rồi, anh ấy không nhắc tới. Phần lớn thời gian đàn anh đều mượn rượu giải sầu, anh ấy không nói nhiều, cho dù mở miệng cũng chỉ đổ lý do tình cảm thất bại là vì vận mệnh. – Liên Cảnh Uyên nhún vai, cười khổ – Tôi cũng không hiểu lắm, rõ ràng tình cảm của một người do người đó nắm trong tay, phải dựa vào bản thân để giành lấy, tại sao lại trách thế giới này không cho anh ấy cơ hội?

- … Thế giới này không cho anh ta cơ hội?

Trình Trạch Sinh thoáng sững sờ, sau khi suy ngẫm điều lại phát hiện ra một hàm nghĩa khác. Lần trước, Liên Cảnh Uyên nói những lời này, hắn còn cho rằng Hà Nguy thất tình cho nên mới than thân trách phận. Hiện tại nghĩ kỹ mới thấy những lời Hà Nguy nói có khả năng đều là thật. Thứ cản trở anh chính là những nhân tố không thể phản kháng ở thế giới song song kia?

– Cậu cũng cảm thấy rất lạ đúng không? Trong quá trình các cậu đều tra, đàn anh không phải kiểu người nói ra được những lời như vậy. – Liên Cảnh Uyên mỉm cười – Cảnh sát Trình, nghe tôi nói linh tinh mấy câu này nhé. Thực ra tôi luôn cảm thấy đàn anh chưa chết, không biết tại sao, chỉ có cảm giác vậy thôi. Cái chết của anh ấy không chân thực, dường như anh ấy vẫn còn tồn tại ở một nơi nào đó.

Ngón tay Trình Trạch Sinh vẽ vòng quanh miệng cốc, do dự một lát mới nói:

– Nếu tôi nói với anh, Hà Nguy thực sự sống rất tốt, nhưng không phải đàn anh của anh, anh có tin không.

– Tôi tin.

Liên Cảnh Uyên ngắm nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, ánh đèn ấm áp trong quán bar bao phủ lên gương mặt anh ta, tô điểm gương mặt càng thêm dịu dàng động lòng người. Giọng anh ta buồn buồn:

– Thế giới rộng lớn này chuyện gì mà chẳng có. Lần cuối cùng anh ấy tới tìm tôi, phong thái và cảm giác anh ấy mang lại không giống như Hà Nguy mà tôi quen, nhưng tôi rất thích dáng vẻ chững chạc tự tin ấy, nó mang đến cho người ta cảm giác yên tâm.

Bầu không khí quanh chỗ ngồi càng thêm tĩnh lặng. Trình Trạch Sinh thấy đã không còn sớm, đứng dậy chào tạm biệt, có việc gấp phải về, không thể chậm trễ được.

Liên Cảnh Uyên tiễn khách ra ngoài, anh ta đứng bên cửa, nhìn theo Trình Trạch Sinh mở cửa xe, chợt gọi hắn lại:

– Cảnh sát Trình!

Trình Trạch Sinh quay đầu:

– Gì thế?

– Hôm ấy trước lúc đi, tôi cũng tiễn đàn anh ra cửa, anh ấy nói với tôi một câu.

Trình Trạch Sinh nhìn anh ta, Liên Cảnh Uyên hạ giọng rất nhỏ, ngữ điệu từ tốn chậm rãi, dây thanh trở nên trầm thấp lạnh lùng:

– Anh ấy nói “Nếu không có gặp gỡ, sẽ không có bắt đầu. Vậy tôi chỉ đành nghĩ cách sáng tạo một cơ hội gặp gỡ”.

Trình Trạch Sinh rùng mình, cánh tay nổi đầy da gà.

Cảm giác và ngữ điệu như thể đang mô phỏng theo Hà Nguy vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play