Hà Nguy và Trình Trạch Sinh cùng ngồi trong phòng khách. Vẫn như trước đây, hai chiếc ghế đặt đối diện nhau, trong mắt người ngoài, bọn họ giống như đang tự lẩm bẩm với không khí, tự vui một mình.

Trình Trạch Sinh vẽ sơ đồ dấu giày và vị trí phát hiện thi thể, sau đó ký hiệu dấu vết nào thuộc về người bị hại, dấu vết nào thuộc về người thứ ba cho Hà Nguy xem. Hà Nguy nhìn sơ đồ này đã cảm thấy hoang mang trong giây lát:

– Vùng dấu giày gần phòng khách có đánh số 1,2 thể hiện điều gì?

– Căn cứ vào phân bố dấu giày, 1 là hung thủ, 2 là người chết.

– Nhưng chúng đều giống nhau, chiều cao và thể trọng của hung thủ và nạn nhân tương tự, còn đeo giày cùng loại, khả năng là bạn bè hoặc người thân tương đối cao. Vậy còn bên đây? Số 3 có nghĩa gì?

– Số 3 mới phát hiện trong buổi điều tra hiện trường lần trước, giữa khe giày có kẹp một viên đá nhỏ. Số 1 và 2 không có, cho nên…

– Cho nên cậu phán đoán hiện trường có bốn người, và dấu giày của ba người trong số đó giống nhau đúng chứ. – Hà Nguy cười nhạt – Vậy thì Hà Nguy kia giỏi thật ấy, biết cả thuật phân thân?

Trình Trạch Sinh nghe được ý cười châm chọc rõ ràng trong giọng nói của anh, hắn cau mày:

– Anh nghĩ tôi muốn nhận định như vậy chắc? Trên hung khí để lại vật chứng sinh vật không có khả năng tạo thành, còn cả kết quả khám nghiệm thi thể ly kì kia nữa. Hà Nguy ở đây có tiền sử bệnh hen mười năm, nhưng trong nhánh khí quản không có biểu hiện biến đổi do bệnh, còn đưa ra được kết luận hút thuốc năm năm.

– DNA và vân tay đều khớp chứ? Có chắc chắn là anh ta không? – Hà Nguy xoa cằm – Các cậu đã điều tra em trai tôi chưa, em trai với tôi là sinh đôi cùng trứng, có bộ DNA tương đồng.

– Đã điều tra từ lâu rồi, pháp y trong Cục chúng tôi không tin tưởng vào sự kiện kỳ quái này, còn nghi ngờ nhầm người nên đã lấy mẫu trên người em trai anh để giải trình tự gen. – Trình Trạch Sinh lắc đầu thở dài – Nhưng tôi cảm thấy không nhầm, dấu vân tay cũng trùng khớp, trên thế giới này không có hai chiếc lá nào hoàn toàn giống nhau. Trong những vụ án có liên quan tới sinh đôi thì dấu vân tay càng có thể chứng minh rõ vấn đề hơn DNA.

Từ khi bắt đầu vụ án, Trình Trạch Sinh đã nghi ngờ Hà Nguy đã chết và Hà Nguy bọn họ đang điều tra là hai người khác nhau. Trước đây hắn không tin rằng có chuyện một người sẽ có hai thể xác. Chẳng qua bây giờ đến thế giới song song còn xuất hiện rồi, còn có gì là không thể? Chẳng phải ở đây còn một Hà Nguy nữa hay sao?

– Anh có hút thuốc không? – Hắn hỏi.

Hà Nguy cười cười:

– Sao nào, cậu nghi ngờ tôi là người chết ở thế giới bên kia à? Vậy bây giờ ai là người đang nói chuyện với cậu?

Trình Trạch Sinh hạ giọng nói:

– Tôi cũng không rõ nữa, chỉ là trực giác thôi.

– Thông tin tôi nhận được từ vụ án này còn quá ít, tạm thời không có đầu mối gì. – Hà Nguy đề nghị – Ngày mai đưa báo cáo khám nghiệm hiện trường và tử thi, còn cả vật chứng nữa, tôi sẽ nghiên cứu kỹ thử xem.

– …Cho anh xem? – Giọng Trình Trạch Sinh thoáng vẻ chần chừ.

– Không được à? Chúng ta đâu làm việc ở cùng một nơi. Tôi xem cũng không để lộ bí mật, biết đâu có thể giúp cậu nhanh chóng phá án. – Hà Nguy dừng một lát mới nói tiếp – Huống hồ người chết là bản thân tôi ở một thế giới song song khác, tôi xem báo cáo về mình có vấn đề gì sao?

– Không phải, không phải vấn đề này. – Trình Trạch Sinh nhắc nhở – Tôi mang vật chứng về, anh chạm vào rồi, tôi tìm kiểu gì được?

– Cậu không nói thì tôi cũng quên mất, camera đâu rồi? – Hà Nguy chất vấn Trình Trạch Sinh – Cậu gỡ rồi thì nó biến mất, tôi lấy gì trả cho đội kỹ thuật đây.

Trình Trạch Sinh kinh ngạc:

– Là anh lắp à?!

Hóa ra hắn đã hiểu lầm bố mình thật, cũng may khi về nhà không tỏ thái độ với ông. Vì một chuyện vô căn cứ mà chọc tức ông phải nhập viện thì hay.

Hà Nguy cười lạnh, tiếp tục hỏi hắn camera ở đâu. Trình Trạch Sinh khéo léo nói với anh tuần trước mang về cục, muốn nhờ kỹ thuật phân biệt xem loại hình. Kết quả mang ra ngoài lại không thấy đâu nữa, khả năng tìm được không cao.

– Không phải không cao, mà là mất luôn rồi. – Hà Nguy bóp trán, giọng bất đắc dĩ – Thứ không thuộc về bản thân thế giới ấy, mang ra khỏi điểm giao nhau sẽ bị phá vỡ kết cấu nguyên tử. Ngay cả dấu giày và dấu vân tay của cậu còn biến mất chứ đừng nói tới camera.

Trình Trạch Sinh thử chuyển đề tài:

– Vụ án của anh chỉ có bấy nhiêu thôi, bây giờ đến lượt tôi rồi.

– Án mạng của cậu không ly kỳ đến thế, tạm thời chưa phát hiện “tội ác bất khả thi”. Nhưng hung thủ và kẻ tình nghi thứ ba xuất hiện ở hiện trường rất thông minh, gần như không để lại bất cứ dấu vết nào. À đúng rồi, bên đó cậu cũng có anh trai đúng không?

– …Chết rồi, – Giọng Trình Trạch Sinh chợt hạ thấp xuống – Chết trong tay bọn tội phạm ma túy, cũng đã qua mấy năm.

Phòng khách chào đón sự im lặng ngắn ngủi. Vốn dĩ Hà Nguy còn định đào xới thông tin liên quan đến Trình Quyến Thanh, nhưng nghe thấy giọng hắn não nề và cảm xúc chùng xuống, lời đến bên miệng đành nuốt xuống:

– Đừng buồn.

Hai từ này vừa thoát ra khỏi miệng, không khí trong phòng khách chợt trở nên khác thường. Màn đêm tĩnh lặng bao trùm nơi đây. Hà Nguy ngẩng đầu, bây giờ đã là không giờ ba mươi phút, nhiều hơn lần trước mấy phút.

Cuộc trò chuyện kết thúc.

***

Mất mấy ngày thăm hỏi quanh khu vực Trình Trạch Sinh sống, Sùng Trăn phấn khởi trở về mang theo một tin tốt: Cuối cùng cũng tìm được tin tức của Trình Quyến Thanh rồi, xác định người này sống ở Thăng Châu, cũng từng hoạt động ở khu vực lân cận.

– Quả là không dễ dàng, một tổ kiểm tra tất cả camera của các cửa hàng trong vòng bán kính năm kilomet quanh đó. Một tổ khác cầm ảnh đi hỏi thăm khắp nơi, ba ngày không có thu hoạch gì. – Sùng Trăn mở chai nước suối hớp một ngụm lớn rồi vươn tay lau khóe miệng – Mãi tới tối hôm qua, một bà cụ nhặt ve chai đã nói rằng từng nhìn thấy Trình Quyến Thanh, khi ấy bà cõng quá nhiều chai nhựa, có mấy chiếc chai rơi xuống đất, chính Trình Quyến Thanh đã nhặt lên hộ bà cụ.

Ngô Tiểu Lỗi nói tiếp:

– Người này che giấu rất giỏi, bình thường ít khi ra ngoài, vô cùng cẩn thận, mỗi lần đều đeo khẩu trang chỉ để lộ đôi mắt, ai biết đâu mà lần. Nếu như hôm ấy anh ta không kéo khẩu trang xuống để nhổ bã kẹo cao su, trùng hợp nhìn thấy bà cụ rơi đống chai để rồi ra tay giúp đỡ, thì chắc bà cụ cũng chẳng nhìn thấy mặt.

– Sau đó bọn tôi trích xuất camera thêm lần nữa, tìm kiếm sàng lọc dựa trên những đặc điểm chiều cao và hình thể bà cụ đã miêu tả. Kết quả tìm thấy Trình Quyến Thanh bị quay được mấy lần. – Sùng Trăn mở tấm bản đồ gấp cẩn thận ra – Những điểm đánh dấu bên trên là vị trí camera quay được anh ta. Nối lại với nhau thì khoanh vùng được phạm vi hoạt động đại khái như thế này. Nhưng muốn tìm được người thì vẫn hơi khó. Nơi ấy chủ yếu tập trung khu dân cư, trừ phi phải gõ cửa từng nhà tìm.

Vân Hiểu Hiểu chớp chớp đôi mắt sáng lấp lánh:

– Có thể nhờ Đồn Cảnh sát phối hợp điều tra đăng ký hộ tịch không?

Hà Nguy nhìn bản đồ, phạm vi khoanh vùng bằng bút mực đen bao gồm bốn khu nhà, một siêu thị quy mô lớn, một chợ tổng hợp, một trường học và hai con phố thương mại. Anh hỏi:

– Lần cuối cùng quay được Trình Quyến Thanh là ở đâu? Mặc áo gì?

Sùng Trăn cũng đoán Hà Nguy yêu cầu những thứ này cho nên đã copy đoạn video vào điện thoại. Chỉ thấy người đàn ông cao gầy trong video đứng trước ngã tư đường, đội mũ đen, đeo khẩu trang, mặc chiếc áo gió cũng màu đen và chiếc quần màu kaki. Đối diện ngã tư đường đang là đèn xanh, nhưng anh ta không đi qua đường mà chờ khi đèn chuyển sang màu đỏ mới xoay người băng qua đường dành cho người đi bộ bên tay phải, rẽ vào một ngõ nhỏ.

– Trong ngõ ấy chỉ có hai quán tạp hóa cũ, không có camera, đằng sau còn một đường rẽ khác. Tôi đoán để tránh camera nên anh ta mới chọn đi đường ấy.

Vân Hiểu Hiểu ló đầu vào, tò mò hỏi:

– Nếu anh ta đã muốn đi đường khác tại sao ban đầu còn đứng yên đó làm gì?

Ngô Tiểu Lỗi đoán:

– Có lẽ vẫn chưa nghĩ xong tuyến đường.

– Tôi cảm thấy anh ta đang nhìn thứ gì đó, ban nãy anh ta đã ngẩng đầu mấy giây. – Sùng Trăn nói.

Hồ Tùng Khải rảnh rỗi ngồi một bên, thứ này cứ để cho Hà Nguy xem, đôi mắt anh vô cùng tinh tường, chắc chắn tạo hóa đã tháo đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tôn Ngộ Không xuống lắp vào cho anh.

Quả nhiên, Hà Nguy phóng to thu nhỏ video mấy lần, quay đầu nói với Vân Hiểu Hiểu:

– Hiểu Hiểu, trong danh sách hàng Trình Trạch Sinh làm đại diện có đồng hồ nổi tiếng phải không?

Vân Hiểu Hiểu vội vàng gật đầu, rút điện thoại ra:

– Có, có, có, tấm poster kia đẹp trai lắm! Em nhìn thấy trên đường là chụp lại liền!

Hà Nguy nhìn lướt qua màn hình hai chiếc điện thoại, đưa ra kết luận:

– Anh ta đang nhìn Trình Trạch Sinh.

Ngô Tiểu Lỗi ngơ ngác.

Hà Nguy thở dài, đưa hai ngón tay phóng to video đặt trên bàn, đứng dậy đi pha trà.

Sùng Trăn và Ngô Tiểu Lỗi cầm điện thoại, Sùng Trăn thốt ra tiếng cảm thán:

– Ồ… hóa ra là vậy, không hổ danh Lão Hà, nhìn ông khoe khoang tôi cũng chịu phục.

Ngô Tiểu Lỗi túm cánh tay Sùng Trăn:

– Anh Sùng, anh nhìn ra thế nào vậy?

– Cậu xem, góc bên trên này, có phải lộ ra một phần cổ tay áo sơ mi, áo vest ngoài màu xám cùng với đồng hồ màu vàng không? Cậu xem cả tấm poster của Hiểu Hiểu nữa, thấy giống nhau y xì đúc chưa?

Ngô Tiểu Lỗi trợn tròn mắt;

– Đó là áo sơ mi và đồng hồ?

Cậu ta thấy nó mờ chỉ có một đoạn vàng, trắng, xám, còn tưởng là quảng cáo thuốc cảm Bạch Gia Hắc đấy.

Sùng Trăn tặng cậu ta một ánh nhìn tiếc nuối, Hồ Tùng Khải cười hì hì:

– Thế nào, Đội trưởng Hoành nhà cậu không có bản lĩnh này chứ gì? Có muốn vào Đội Hình sự bọn anh không?

Ngô Tiểu Lỗi nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp của Hà Nguy, ánh sáng sùng bái lập lòe trong mắt. Hà Nguy pha trà cho mình, chẳng hề hay biết trong lúc vô tình mình đã có thêm một cậu fan ở bên Đội Phòng chống tội phạm ma túy.

***

Liễu Nhậm Vũ đến tìm Trình Trạch Sinh chuyển lời thầy Giang mời hắn tới phòng Pháp y.

Hai người sóng vai nhau bước đi, nói tới Giang Đàm, Liễu Nhậm Vũ lắc đầu:

– Chi đội phó Trình, cảm xúc của thầy em không được ổn, em đề nghị anh lát nữa đừng hỏi quá nhiều, chờ khi nào tâm trạng thầy khôi phục bình thường thì hẵng nói sau.

– …Không tới mức ấy chứ, bị đả kích đến thế cơ à?

Biểu cảm của Liễu Nhậm Vũ rất nghiêm trọng, cậu ta gật đầu hai cái, giống như đang cường điệu sự nghiêm trọng của vấn đề. Trình Trạch Sinh hiểu rõ kết quả sẽ thế nào. Hắn chợt nghĩ, nếu như nói với Giang Đàm trong nhà mình xuất hiện một Hà Nguy sống sờ sờ, không biết anh ta có bị dọa ngu người không nữa?

– Đúng rồi, bộ phim khoa học viễn tưởng sắp khởi chiếu mà cậu nói đến tên gì nhỉ? – Trình Trạch Sinh hỏi.

– Tam Điệp Ký.

– Tam Điệp không phải là thời đại của khủng long à?

(Kỷ Trias hay kỷ Tam Điệp là một kỷ địa chất kéo dài từ khoảng 200 đến 251 triệu năm trước. Là kỷ đầu tiên của Đại Trung Sinh, kỷ Trias kế tiếp kỷ Permi và kế tiếp nó là kỷ Jura. Cả sự mở đầu lẫn sự kết thúc của kỷ Trias đều được đánh dấu bằng các sự kiện tuyệt chủng lớn.)

Liễu Nhậm Vũ mỉm cười lắc đầu:

– Sở dĩ lấy cái tên này bởi vì trong bộ phim có ba thời không chồng nhau, nguyên tác nổi tiếng lắm, Chi đội phó Trình có thể mua một quyển về đọc.

Hai người đi tới phòng Pháp y, Giang Đàm đang ngồi phía sau bàn làm việc, cầm bình giữ nhiệt, nhìn chằm chằm báo cáo giám định không chớp mắt. Cửa mở ra, Giang Đàm ngước mắt lên, giọng điệu âm trầm:

– Cậu tới rồi à?

– Ừ, nhìn vẻ mặt của anh đã biết tình hình không ổn. Nói đi, tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.

Giang Đàm cầm một tập báo cáo lên:

– Đây, là kết quả kiểm tra sự khác biệt trong quá trình Methyl hóa DNA của Hà Nguy và Hà Lục. Trong cấu trúc của mẫu DNA, hai người họ có tổng cộng 47 điểm khác biệt, dùng Illumina 450K để phân tích, trong mẫu của Hà Nguy có hai gen AHRR và F2RL3, Hà Lục không có. Phân bố hai điểm dinucleotide CpG trên gen COMT cũng có sự khác biệt rõ ràng. Nội dung cụ thể tôi đã viết trong báo cáo rồi đấy, về cơ bản thì có thể hoàn toàn phân biệt cặp sinh đôi cùng trứng này.

Sau đó, Giang Đàm cầm thêm một tập nữa:

– Còn báo cáo này chính là báo cáo kiểm tra sự khác biệt trong quá trình Methyl hóa của Hà Nguy với mẫu máu mang từ bệnh viện về. Cùng một cấu trúc DNA, vậy mà không ngờ hai mẫu này lại có 15 vị trí khác biệt. Mặc dù đều có gen mẫn cảm, nhưng một bên đến từ IgE, một bên đến từ IgG.

Anh ta lấy thêm một bản báo cáo thứ ba:

– Kết quả so sánh giữa mẫu lấy từ bệnh viện về và Hà Lục, có 56 vị trí khác nhau, cậu có biết điều này đại diện cho gì không?

– …Anh nói đi.

Giang Đàm hít sâu một hơi:

– Điều này chứng minh rằng, ba mẫu lấy được đến từ ba người khác nhau. Mẫu của Hà Lục, thi thể và mẫu máu lấy từ bệnh viện có kết quả Methyl hóa lệch quá nhiều, loại trừ khả năng “nhận định đồng nhất” thì cấu trúc DNA của thi thể và mẫu máu lấy ở bệnh viện gần như hoàn toàn giống nhau. Kết luận đưa ra 23 vị trí giống nhau là có thể xác định cùng một người. Nhưng kết quả Methyl hóa lại có sai lệch. Loại trừ cả hiện tượng loạn gen Chimerism, cộng thêm tình huống mâu thuẫn biểu hiện trong cơ thể của thi thể, tôi chỉ có thể phán đoán rằng đây cũng là hai người khác nhau.

(Chimerism hay hợp thể khảm là thuật ngữ di truyền học dùng để chỉ một cơ thể sinh vật hoặc một mô hay một cơ quan mang nhiều bộ nhiễm sắc thể khác nhau, thường được tạo thành qua sự hợp nhất của nhiều hợp tử khác nhau hoặc sự dung hợp các bộ gen khác nguồn.)

Mặc dù Trình Trạch Sinh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng khi thực sự cầm kết quả trong tay, hắn vẫn cảm thấy thứ trong tay vô cùng nặng nề. Dường như chỉ cần là chuyện liên quan đến Hà Nguy, đều xuất hiện hiện tượng vặn vẹo trái với khoa học bình thường.

Giang Đàm như chẳng còn chút sức lực, ngả người ra ghế, gương mặt búp bê suy sụp:

– Điên mất, điên mất, … cùng một người lại có hai loại gen. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cả đời tôi cũng sẽ không tin có chuyện này xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play