Diện tích tầng hầm này không lớn, nhưng trước tầm mắt la liệt đủ mọi loại súng. Súng lục, súng trường, súng tự động, súng máy nhẹ,… Tất cả đều được phân loại và treo trên tường. Mỗi cây súng đều được bọc bên ngoài, bảo quản cẩn thận giống hệt như những cuốn sách của Trình Trạch Sinh. Họng súng của từng cây súng đều sáng bóng không chút han gỉ, cây thì màu bạc như tuyết, cây thì đen bóng, cây nào cây nấy đều tựa người kỵ sĩ oai phong, sẵn sàng ra trận chiến đấu bất cứ lúc nào.

Trong chiếc tủ thấp đặt từng hộp đạn với kích cỡ khác nhau, thậm chí còn có một số loại đạn tính sát thương mạnh không phù hợp với chủ nghĩa nhân đạo hiện tại. Ví dụ như đạn dum dum, đạn thủy tinh, có nói đây là một kho vũ khí cũng không ngoa. Những loại vũ khí thường dùng trong quân sự ở đây đều có cả.

– Nguyên dòng AK, Browning, Glock, Beretta … đệt, còn có cả những dòng súng mà tôi chưa từng thấy qua, đạn dược cũng đầy đủ. Cậu ta định tự xây dựng quân vũ trang chuẩn bị khởi nghĩa hay sao?

– Không biết cậu ta có khởi nghĩa hay không, nhưng chuyện cậu ta giàu có là thật. – Ánh mắt Hà Nguy lướt qua từng cây súng, anh cầm khẩu D.Eagle trên tường xuống – Chậc, chẳng phải ông vẫn luôn mong muốn khi còn sống được chạm vào khẩu D.Eagle một lần hay sao? Ông đã mãn nguyện chưa.

Sùng Trăn cầm khẩu D.Eagle ước lượng trong tay, cảm thấy chưa đã nghiền, thậm chí còn muốn bắn mấy phát thử cảm giác. Hà Nguy đi tới một mặt tường khác, chú ý tới vị trí trống nằm trên khẩu NP22. Trên tường treo đầy súng ống, chỉ có duy nhất chỗ này trống không, vô cùng bắt mắt.

Chẳng qua súng của Trình Trạch Sinh không ghi chú loại, Hà Nguy không biết cây súng mất đi thuộc loại nào, nhưng anh lờ mờ cảm thấy nó chính là cây súng thuộc kiểu 92 đã gây ra cái chết cho hắn. Sườn kho vũ khí còn có một cánh cửa nhỏ, Hà Nguy mở cửa ra, một khung cảnh mới xuất hiện… Phía sau là một trường bắn nhỏ, có hai vị trí bắn, không có sảnh quan sát, không có bia ngắm di động, các biện pháp an toàn cũng rất thô sơ. Có lẽ chỉ dùng để tự tiêu khiển mà thôi.

Tầng hầm thông gió không được tốt, cho dù đã lắp đặt quạt thông gió nhưng khi mở cửa ra vẫn có thể ngửi được mùi thuốc súng thoang thoảng đâu đây. Sùng Trăn dùng mắt ước chừng khoảng cách từ điểm ngắm bắn đến bia khoảng tầm 25 met, rất phù hợp với nhu cầu tập bắn.

Ở vị trí bắn đầu tiên, tai nghe và kính bảo vệ đặt trên bàn, bên cạnh còn có ống giảm thanh. Sùng Trăn cầm nó lên:

– Ống giảm thanh cao cấp có thể tháo rời, chẳng trách hàng xóm xung quanh lại không báo cáo.

– Không phải loại súng nào cũng lắp được, súng 92 không được. – Hà Nguy chỉ vào trần nhà – Chắc chắn tường và trần đều được làm cách âm. Vốn dĩ tiếng súng lục đã không lớn, đâu phải súng trường. Đây còn là tầng hầm, có lẽ âm thanh truyền tới bên trên thì chẳng khác nào tiếng xe cộ di chuyển.

Nền đất tại vị trí bắn rải rác vỏ đạn, anh ngồi xổm xuống, nhặt một cái lên, phát hiện bề mặt đã xuất hiện vết loang màu nâu, đưa lên mũi ngửi thử, mùi thuốc súng còn lại đã rất nhạt. Anh nói:

– Thời gian những viên đạn này được bắn ra ít nhất cũng hơn ba ngày rồi. Xem số lượng ít nhất cũng phải một hộp. Bảo Trịnh Ấu Thanh xuống đây, mang hết về kiểm tra.

Sùng Trăn cũng nhặt một mảnh lên:

– Loại 9 mm phải hả? Liệu khẩu súng bắn ra có phải chính là khẩu đã giết hại nạn nhân không nhỉ?

– Cho nên mới cần mang về so sánh. – Hà Nguy nhìn bia ngắm bắn cách đó chừng hai mấy mét. Có thể thấy rõ ràng từng lỗ đạn đều rải rác xung quanh tâm hồng tâm, còn có cả những lỗ trùng lặp xuyên thấu. Sùng Trăn nhặt đầu đạn về, hỏi:

– Này, Lão Hà, ông cảm thấy trình độ bắn có cùng đẳng cấp với ông không?

– Khoảng cách không đủ, phải trên 30m mới nói được.

– Ồ, nhìn cái dáng vẻ kiêu ngạo của ông kìa, thần súng thì giỏi rồi?

Trịnh Ấu Thanh cảm thán ngạc nhiên suốt quãng đường tới sân bắn nhỏ:

– Đỉnh ghê, những khẩu súng bên ngoài đều do Trình Trạch Sinh sưu tầm à?

– Chắc thế, không phải của cậu ta thì ai dám đào nhà mình ra làm những thứ này? – Sùng Trăn lắc đầu tấm tắc – Ngay từ đầu còn tưởng là thanh niên văn nghệ tay trói gà không chặt. Bây giờ xem ra là phần tử khủng bố có trong tay súng ống đạn dược.

– Ấu Thanh, khi kiểm tra quần áo của Trình Trạch Sinh, thuốc súng lưu lại trên đó phân bố thế nào? – Hà Nguy hỏi.

– Trong máy của em có số liệu, phần lớn đều tập trung ở vết thương, còn có một ít bắn lên đầu vai và hông.

Hà Nguy nhìn đầu đạn và vỏ đạn trong túi vật chứng, rơi vào trầm tư. Trong báo cáo khám nghiệm tử thi, hai tay Trình Trạch Sinh chỉ có một lượng thành phần thuốc súng rất nhỏ, không loại trừ khả năng bị vương lên khi chạm vào quần áo dính thuốc súng. Đỗ Nguyễn Lam cũng không viết kết luận trước khi chết Trình Trạch Sinh có dùng súng, chứng minh thành phần mà chị kiểm nghiệm được không đủ để đưa ra phán đoán này.

Nhưng thuốc súng sót lại cũng dễ dàng bị người ta xử lý. Khi ấy hiện trường có mặt người thứ ba đứng ngay cạnh Trình Trạch Sinh. Khả năng cao là thi thể của Trình Trạch Sinh được chính anh ta sắp đặt.

Sau khi bỏ đầu đạn và vỏ đạn vào túi zip cẩn thận, Trịnh Ấu Thanh thuận tay chụp ảnh, thu thập dấu vân tay, vali vật chứng tùy thân cầm tay của cô chẳng khác nào hộp bách bảo, có thể biến ra bất cứ thứ gì. Sùng Trăn dựa vào tường, nhìn căn phòng đầy súng, tiếc thầm trong bụng:

– Súng ở đây đều là súng tốt, còn có rất nhiều loại là bản giới hạn hiện tại không sản xuất nữa, tiêu hủy thì tiếc thật.

– Không báo cáo với cấp trên thì ông định làm gì? Tiếp quản trọng trách của cậu ta để tự khởi nghĩa à? – Hà Nguy đập vai anh ta – Căn cứ vào quy định 128 của “Hình pháp”. Tàng trữ súng ống đạn dược phi pháp, tình tiết nặng sẽ phạt từ ba đến bảy năm tù có thời hạn, tôi thấy ông đang muốn Chuyên chính dân chủ nhân dân rồi đấy.

– Chậc, nghĩ mà cũng không cho nghĩ à? – Sùng Trăn cầm khẩu D.Eagle trên bàn lên – Súng tốt, đúng là súng tốt, tiếc thật, tiếc thật.

Trong lúc anh ta phát ra âm thanh cảm thán, Hà Nguy đã gọi điện thoại báo cho Trịnh Phúc Duệ. Trịnh Phúc Duệ cũng cảm thấy ngạc nhiên bất ngờ với chuyện này. Không ngờ một nghệ sĩ dương cầm lại sưu tầm cả trăm khẩu súng như thế, có thể xem như lần thu hoạch được nhiều súng nhất trong mấy năm truy quét tàng trữ vũ khí trái phép của Cục Cảnh sát Thăng Châu.

Căn cứ vào suy đoán của Hà Nguy, Trình Trạch Sinh sưu tầm súng không chỉ một hai năm, có lẽ ở Canada hắn vẫn luôn làm việc này. Nếu như là sở thích hay hứng thú, vậy Hà Nguy chỉ có thể cảm thán, mức độ cuồng nhiệt của người này đối vũ khí khiến người ta chẳng còn lời nào để nói. Còn về việc hắn mang nhiều súng như vậy về nước kiểu gì thì cần phải từ từ điều tra mạng lưới quan hệ phức tạp của Trình Trạch Sinh mới biết được.

Tóm lại Hà Nguy có dự cảm, vụ án này sẽ là một công trình lớn, chưa thể dễ dàng kết án. Hiện tại điều tra ra một kho vũ khí, nguyên nhân Trình Trạch Sinh bị súng bắn chết càng thêm phức tạp, Trịnh Phúc Duệ quyết định thành lập tổ chuyên án, Hà Nguy làm tổ trưởng phụ trách điều tra vụ án này, cho nhân dân một lời giải thích hợp lý.

– Cần những ai thì cháu liệt kê danh sách ra đi, chú điều người cho cháu. – Trịnh Phúc Duệ ngừng một lát – Còn nữa, mấy ngày nay cháu chưa về ký túc phải không? Đồ đạc đã chuyển xong cả rồi, muốn ngủ thì về phòng mới mà ngủ.

Hiệu suất làm việc của Cục trưởng đúng là cao. Hà Nguy thở dài, về sau con đường đến Cục phải dài thêm nửa tiếng đồng hồ nữa.

***

Đúng như Hồ Tùng Khải đã nói, tòa dinh thự bỏ hoang ở núi Phục Long sắp trở thành điểm du lịch đến nơi rồi. Cho dù đội cảnh sát tuần tra có nói rát họng, vụ án vẫn chưa được phá, mọi người đừng đi lại nhiều tăng thêm việc cho cảnh sát. Nhưng luôn có một số người chẳng chịu nghe khuyên bảo, cố chấp phải lên núi, còn theo sát hỏi thăm tiến độ phá án. Bọn họ cũng không thể làm gì được những fan này, ai nấy đều khổ không nói hết, chỉ có thể gắng hết sức canh giữ.

Dừng xe trước con dốc, Hà Nguy và Sùng Trăn cùng nhau lên núi, trên đường còn gặp được một đội fan đến truy điệu thần tượng. Bọn họ nói với hai người không thể lên núi bằng đường chính, cảnh sát đã phong tỏa rồi, đi theo bọn họ lên bằng đường nhỏ.

Hà Nguy cười cười, theo sau bọn họ bước lên đường núi gồ ghề đã bị giẫm thành con đường nhỏ lên núi Phục Long. Sùng Trăn đi phía trước, tám chuyện với mấy fan kia, toàn bộ câu chuyện đều liên quan tới Trình Trạch Sinh. Anh ta da mặt dày, mồm mép nhanh nhẹn, giả trang thành fan, nói gì cũng đáp lại được một hai câu, giả vờ cứ như thật.

– Sinh Sinh thực sự rất đáng yêu, năm ngoái trong buổi họp fan nhân dịp sinh nhật, trời mưa lớn, anh ấy bị mắc kẹt ở sân bay nước ngoài không về được, vậy mà còn mở phát sóng trực tiếp, chọn một khúc nhạc đàn tặng cho fan chúc mừng sinh nhật anh ấy. Anh ấy là người vô cùng tốt, vừa dịu dàng vừa đẹp trai, tại sao lại đột ngột rời đi…

Cô gái trẻ vừa nói, vành mắt vừa ửng đỏ, khiến cho mấy fan khác cũng rơi nước mắt. Sùng Trăn cũng đành cúi đầu, giả vờ lau nước mắt. Hà Nguy đi phía sau thì lạnh lùng hơn nhiều, chỉ im lặng suy nghĩ vấn đề.

Đường núi dốc đứng, cô bé cầm hoa giẫm phải đá vụn trượt chân. Hà Nguy theo phản xạ vươn tay ra đỡ. Giây phút bốn mắt chạm nhau, trong mắt cô gái ánh lên tia sáng khác lạ. Sau khi đứng vững cô bé nói câu cảm ơn, rồi thỉnh thoảng lén lút quay đầu nhìn Hà Nguy.

Sùng Trăn kéo Hà Nguy nhỏ giọng phàn nàn:

– Ơ hay cái ông này, ra ngoài phá án mà cũng tán tỉnh được.

Mặt Hà Nguy ngơ ngác, tán tỉnh cái gì cơ? Giúp người làm vui cũng sai à?

Những bông hoa fan mang tới đều đặt bên ngoài dây cảnh báo của cảnh sát, bọn họ thay nhau cúi người chào rồi lưu luyến không nỡ xuống núi. Cô bé được Hà Nguy giúp đỡ đứng phía sau, lặng lẽ kéo tay áo khoác của anh:

– Ban nãy cảm ơn anh.

– Không có gì.

– Mạo muội hỏi anh một câu, anh là bạn của Trình Trạch Sinh à?

Hà Nguy nghiêng đầu nhìn cô, rõ ràng không hiểu tại sao cô lại hỏi như vậy. Cô gái dùng tay che nửa gương mặt, khẽ nói:

– Em đã tình cờ gặp hai anh trên đường, cho anh nhắc nhở nhé, máy bán nước tự động.

Mí mắt Hà Nguy giật giật, cô gái quan sát biểu cảm của anh, gương mặt xinh đẹp thoáng vẻ thất vọng:

– Không nhớ ra thì thôi vậy.

Người đi hết rồi, Sùng Trăn mới huých cánh tay Hà Nguy:

– Này, cô bé kia nói gì với ông đấy?

– Cô ấy nói… Trình Trạch Sinh quen biết tôi.

Sùng Trăn chẳng ngạc nhiên, nhún vai nói:

– Chắc lại nhầm lẫn ông với Hà Lục rồi? Công ty Quảng cáo của cậu ta cũng có quan hệ với giới giải trí, ông rảnh thì hỏi Hà Lục thử xem.

Hà Nguy cũng có suy nghĩ này, cho nên vừa nãy mới không lập tức thừa nhận, cũng không phủ nhận. Anh và Sùng Trăn bước vào tòa dinh thự. Trải qua cố gắng, Hồ Tùng Khải và Hạ Lương đã vẽ ra được đường cong khu vực bắn, xác định điểm bắn. Có lẽ một già một trẻ vừa mới kết thúc công việc, đang ngồi ăn kem cùng nhau.

Hạ Lương là đứa trẻ ngoan và rất hiểu chuyện, nhìn thấy Hà Nguy thì lập tức đứng dậy. Hồ Tùng Khải là một kẻ già đời, da mặt còn dày hơn cả Sùng Trăn, anh ta khua tay sai Tiểu Hạ đi giải thích cho bọn họ còn mình thì đến chào hỏi còn lười.

– Chi đội trưởng Hà, bọn em suy luận vị trí bắn nằm ở gần cửa. Phạm vi và khoảng cách thuốc súng tản ra rất lớn, sofa cũng bị dính, cho nên chúng em đoán rằng có lẽ hung thủ và một người nào đó đã xô đẩy hoặc đánh nhau chỗ sofa.

– Không có dấu vết vật lộn rõ ràng. – Hà Nguy xoa xoa trên sofa – Hơn nữa đây là sofa da thật, rất dễ làm sạch dấu vân tay.

– Thật đấy! Chi đội trường Hà, anh phải tin em! – Hạ Lương kéo anh ngồi xuống – Anh xem này, rõ ràng chân sofa hơi lệch. Em soi đèn nhìn vào bên trong, vết bụi lệch 0,5 cm.

Hà Nguy bật đèn pin lên nhìn qua đó, đúng theo lời Hạ Lương nói, vị trí của sofa từng bị dịch chuyển. Anh mỉm cười, xoa đầu Hạ Lương:

– Người trẻ tuổi quả nhiên tinh mắt.

Hạ Lương cười hì hì, Sùng Trăn nhớ tới viên bi kia:

– Viên bi kia tìm được bên dưới sofa, rất có khả năng là hung thủ làm rơi, đã có kết quả giám định dấu vết chưa?

– Sao nhanh vậy được, hôm trước giám định loại súng đã mất thời gian rồi, hôm nay lại mang cả gói đầu đạn và vỏ đạn về, tổ kỹ thuật phải tăng ca không ngủ mất. – Hà Nguy sờ vào dấu vết chân sofa dịch chuyển tạo ra – Theo suy đoán này, có lẽ người thứ ba và hung thủ không có quan hệ hợp tác, hơn nữa là người đứng về phía Trình Trạch Sinh.

– Có khả năng giết Trình Trạch Sinh rồi nhưng phân chia không đều, hai bên đều muốn độc chiếm đống súng kia. – Sùng Trăn búng tay cái chóc – Phá án nữa rồi.

– Vậy cũng không cần thiết phải đánh nhau ở đây, hoàn toàn có thể ra tay khi về tầng hầm. Nơi đó không gian rộng rãi, lại kín đáo, khó phát hiện thi thể. – Hà Nguy tập trung toàn bộ sự chú ý vào dấu vết hiện trường đã được dọn dẹp xung quanh thi thể – Mặc dù nơi này kín đáo, nhưng vẫn có học sinh đến thám hiểm…

Anh im bặt, đứng phắt dậy quan sát cổng biệt thự cách đó không xa, lập tức hỏi:

– Tiểu Hạ, lúc lấy lời khai có hỏi tại sao những đứa trẻ đó lại đến đây thám hiểm không?

– Dạ? À khi ấy mấy đứa nhóc nói nhìn thấy có người đăng lệnh thám hiểm trên một trang web, hoàn thành sẽ nhận được tiền thưởng, em cũng hay nhìn thấy…

– Tìm xem lệnh thám hiểm được đăng khi nào, ai đăng. – Hà Nguy đi tới vị trí có vô số dấu chân hỗn loạn chồng lên nhau, đáy mắt ánh lên tia sáng.

– Có lẽ trong những dấu chân hỗn loạn của đám học sinh còn có dấu vết để lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play