+

Trong video xuất hiện một ông lão, khí thế mạnh mẽ ở trong màn hình đều có thể cảm nhận được, ông ta cầm xì gà trong tay, người ngả ra sau, dựa vào ghế chủ tịch, mà ánh mắt của ông ta thì đặt lên một người đàn ông đang đứng, trong video in rõ mặt của hắn, không phải ai khác, chính là -- Bạch Thành An

Bạch Đồ thấy video được phát, nước mắt cô lập tức tuôn ra, cái này, Bạch Thành An không thể nào lại may mắn thoát khỏi tội danh lần nữa!

Bên trong truyền đến âm thanh cuộc trò chuyện, ông lão hút xì gà một hơi, nuốt mây nhả khói, "Nghe nói, hôm nay ở trong phòng ăn mày xảy ra tranh chấp với người, đẩy ngã người phụ nữ kia, cuối cùng xuất huyết nhiều chết mất rồi?"

Trong video có lẽ Bạch Thành An có phần sợ ông lão trước mặt, luôn luôn khom lưng, nghe vậy bặm môi, ông lão kia lại hút xì gà một hơi, trái lại lần này ông ta đứng lên, đi về phía Bạch Thành An, vươn tay vỗ vỗ vai hắn.

"Mày còn sợ tao bán đứng mày? Tao cũng biết người phụ nữ kia, mấy ngày qua thường xuyên liên lạc mày, tao điều tra thử, cô ta chính là vợ trước của mày, cũng là mẹ của Bạch Đồ đúng không?"

Có thể Bạch Thành An thấy ông lão đã nói ra nhiều như vậy, hắn cũng không còn gì để che giấu, liền nói: "Vâng, chính là cô ta, hôm nay cô ta lại tìm đến con đòi sổ hộ khẩu, con sơ ý một chút, đẩy cô ta đến cạnh bàn, đầu cô ta chảy máu, nhưng con cũng không biết, trên đường đưa cô ta đi thì kẹt xe, làm chậm trễ thời gian cứu chữa cô ta, cho nên..."

Ông lão nghe vậy cười ha ha hai tiếng, tàn thuốc bên trong xì gà rơi xuống, đặc biệt lồi lên trên sàn nhẵn và sáng bóng.

Ông ta hút một hơi, từ từ phun khói trắng ra, cuối cùng ngồi lại trên ghế chủ tịch, lưng lùi về sau, cười nói: "Thành An, hôm nay trên đường thật sự kẹt xe sao?"

Ông ta nói xong, Bạch Thành An run một chút, ông lão không cho hắn thời gian phản ứng, lại hỏi: "Mày thật sự chỉ là bất cẩn lỡ tay đẩy cô ta sao?"

Bạch Thành An trong video, ông ta vừa nói xong câu nói này, hắn đã vội tiến lên trước, nói với ông lão: "Ba, ba, ba thật sự phải giúp con, con thật sự không cẩn thận lỡ tay đẩy cô ta, không phải con cố ý."

Ông lão đẩy tay hắn ra, híp mắt một cái: "Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, mày nói thật cho tao."

Bạch Thành An vừa định nói ra, nhưng ông lão dùng sức một cái, quay lưng hắn lại, ông lão trầm giọng mở miệng: "Đưa lưng về phía tao, mày nhìn tao nói những lời này, lương tâm chính tao cũng bứt rứt."

Lúc ấy Bạch Thành An không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ chỉ có cha vợ của mình có thể cứu mình, giúp mình rửa sạch, cho dù không cần ông ta, chính hắn cũng được, nhưng có cha vợ hỗ trợ, hắn sẽ có thể dễ dàng chuẩn bị mọi chuyện cần thiết cho tốt.

Bạch Thành An không do dự nữa, hắn mở miệng thừa nhận: "Đúng, không phải con cố ý, con thấy cô ta con liền nhớ lại mọi chuyện hoang đường, con liền nhớ lại thời gian khổ cực trước kia, nên lúc cô ta không ngừng nhắc con trả lại sổ hộ khẩu, con đã nhớ lại những chuyện cũ mà chẳng muốn nhìn lại, nên con đã cố tình lúc cô ta tiến lên đánh con, nhắm ngay cái bàn, dùng sức đẩy cô ta, mà trong phút chốc, thật sự con có hơi áy náy, vì thế con đưa cô ta đi bệnh viện, chỉ là trên đường, con ngẫm nghĩ, không có cô ta, Bạch Đồ chỉ có thể dựa vào con, mà con vốn không thể sinh, đến lúc đó cùng Tô Tú ở bên nhau nuôi dưỡng Bạch Đồ. Chỉ là chắc chắn Bạch An Chi sẽ không đồng ý, thế nên, lúc ấy con đã hạ tốc độ xe xuống 20m, thời điểm đi đến bệnh viện, Bạch An Chi đã không còn thở nữa."

Bạch Thành An nói xong, ông lão kia cười một tiếng, trầm giọng hỏi: "Đây cũng là vợ trước của mày, mày quyết tâm tàn nhẫn đến như vậy? Sao tao biết mày tạo ra mánh khóe gì đó lừa gạt tao --" Ông lão còn chưa dứt lời, Bạch Thành An đã trực tiếp lấy một tấm hình ra đưa cho ông lão.

"Ba, ba nhìn xem, đây là chứng nhận tử vong của bệnh viện, còn có tấm hình hỏa táng này."

Ông lão kia thoáng nhìn qua, hất hất cằm, ra hiệu Bạch Thành An để lên bàn, người nọ vội vội vã vã để lên, giống như vật trong tay là khoai lang nóng bỏng tay.

Ông lão liếc Bạch Thành An một cái, cuối cùng hỏi một câu: "Vậy con gái của mày làm sao đây?"

Bạch Thành An nhớ đến cuộc nói chuyện vừa rồi với Bạch Đồ, hắn tàn nhẫn nói: "Nó đã biết những chuyện này, con phải đưa nó đi."

Ông lão thở hắt ra cười một tiếng, quái gở nói một câu, "Tao còn tưởng nó biết những chuyện này, mày sẽ thủ tiêu cả nó luôn đấy."

Bạch Thành An nịnh nọt cười vài tiếng, "Lúc đầu là nghĩ thế, nhưng con đã nghĩ được một cách tốt hơn, nhốt nó lại, để nó không còn cách nào liên lạc với bên ngoài, tra tấn nó như thế tốt hơn."

Ông lão ra vẻ cảm thấy hứng thú hỏi một câu: "Vậy tiếp theo mày tính xử lý thế nào?"

Bạch Thành An thấy ông lão có ý định giúp mình, vui mừng nói: "Con đã tìm được một người, đến lúc đó gọi hắn làm giấy tờ chứng nhận giả giúp con, một tờ là Bạch Đồ mắc bệnh tâm thần, một tờ là chẩn đoán Bạch An Chi ung thư giai đoạn cuối, đến lúc đó không còn ai biết nữa."

Cuối video là Bạch Thành An đi ra ngoài, ông lão ghi lại một câu độc thoại.

"Tú Tú à, đây là chuyện cuối cùng ba có thể làm vì con, ngộ nhỡ ngày nào đó nó đối xử với con không tốt, con lập tức cầm cái video này đến tòa án, ba không chắc nó đối với con không tốt, nhưng ba tin khi con xem video nhất định là đã đến bước đường cùng, mà chắc chắn ba cũng không còn nữa, tin ba, cố gắng vượt qua."

Lúc này Tô Tú đã sớm khóc đến nỗi người đẫm nước mắt, bà không biết tin tức trong này, hôm nay chàng trai kia đến tìm bà, cho bà xem bức ảnh Bạch Thành An ngoại tình, còn có một đoạn ghi âm hắn nói mọi thứ không tốt về bà, bà hiểu, duyên phận giữa vợ chồng cứ như vậy đi đến hồi kết.

Bạch Đồ ngồi trên ghế nguyên cáo đã khóc đẫm nước mắt, cứ như vậy mẹ của cô, bị Bạch Thành An kết thúc sinh mệnh, đúng lúc cô của tuổi trẻ, khoảnh khắc cô đã trưởng thành, bà đã rời xa cô.

Bạch Đồ vẫn còn nhớ như in câu nói cuối cùng Bạch An Chi nói với cô, lúc ấy cô đang đi ra ngoài, đeo cặp sách lên xoay người thì lập tức, Bạch An Chi mặc đồ ngủ rất đơn giản, tay làm động tác cổ vũ, vui vẻ nói: "A Đồ, cố lên nhé, mẹ chờ con ở nhà, sau khi mẹ trở về cho con một kinh hỉ."

Cho tới hôm nay Bạch Đồ mới nghĩ đến cái kinh hỉ ấy, có lẽ chính là tưởng rằng có thể lấy được sổ hộ khẩu, nhưng kết cục vốn viên mãn, bà rời xa, trở thành tiếc nuối, cứ như vậy đào một cái hố trong lòng Bạch Đồ, không ai lấp đầy được.

Cô đi xuống lầu, Bạch An Chi ở trên hành lang gọi tên cô, "Nhất định phải cố lên nhé, A Đồ."

A Đồ 18 tuổi ngẩng đầu, bả vai non nớt đeo cặp sách Bạch An Chi mới mua, nghe vậy nhếch môi cười ra tiếng, lắc lắc tay với Bạch An Chi, ghẹo bà lại một câu, "Biết ạ... mẹ, con sẽ cố gắng, mẹ chỉ việc chờ đến ngày con nhận kết quả đưa quà cho con thôi."

Lúc ấy Bạch An Chi đang dựa vào lang cang, nghe vậy cười đến mức như ánh mặt trời sáng ngày hôm đó, rạng rỡ tươi đẹp, bà sảng khoái nói: "Được... đến lúc đó Bạch Đồ muốn gì, mẹ đều mua cho con."

Bạch Đồ nhìn thấy Tần Thâm đầu ngõ, cô quay đầu, khoát tay với Bạch An Chi.

Cuối cùng Bạch An Chi cười chỉ chỉ Bạch Đồ, Bạch Đồ che gương mặt có phần xấu hổ quay người chạy đi.

Bạch Đồ nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra, cô nghẹn ngào gọi: "Mẹ..." Con chỉ muốn mẹ trở về.

Đặc trợ của tòa án vừa khéo lấy tấm hình trong túi bịt kín kia cùng bỏ vào trong màn hình, hai mắt Bạch Đồ đẫm lệ lờ mờ nhìn tấm hình Bạch An Chi nằm, sắc mặt tái nhợt yếu ớt, vừa nhìn đã biết là người đã mất.

Nhận ra cảm xúc Bạch Đồ không đúng, đại luật sư kịp thời hô ngừng, ảnh chụp bị lấy xuống, thẩm phán gõ pháp chùy xuống, "Tạm nghỉ 10 phút."

Một cái video đã vén bức màn mông lung trong lòng mọi người và dần dần hé lộ chân tướng.

Trên ghế khán giả hai tay người nam mặc áo đen nắm thành quyền, trong nháy mắt muốn xông lên, bị Cố Thừa Phong ngăn cản, "Cậu điên rồi? Bây giờ cậu muốn đi, có khi Bạch Đồ sẽ càng đau lòng hơn."

Quả nhiên người nam áo đen dừng lại, chỉ là mắt đỏ hoe, giọng càng khàn hơn, nghẹn ngào nói: "Tôi không nhìn cô ấy khóc nổi, cô ấy vừa khóc tôi đã cảm thấy mình hết sức kém cỏi, không bảo vệ cô ấy tốt." Nhưng sự thật chính là như vậy, anh nghĩ, nếu như mình thật sự bảo vệ cô ấy tốt, cô ấy không đến mức ở núi sâu trong rừng kia bảy năm qua, mà anh còn tưởng bị cô vứt bỏ, mỗi ngày sầu não uất ức, nhớ cô, hận cô.

Bạch Đồ nghe thấy động tĩnh bên này, lập tức quay đầu lại, trông thấy người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen, không nhìn rõ bộ dạng của anh ta, chỉ thấy Cố Thừa Phong kéo lấy anh ta, Bạch Đồ lại chớp mắt, người kia đã biến mất không còn tăm hơi.

Bạch Đồ không còn lòng dạ nào bận tâm đến cái khác, cô đứng lên, nhìn Bạch Thành An bị cảnh sát trói tay, mạnh mẽ nói: "Bạch Thành An, đến bây giờ, ông còn muốn nói mẹ tôi chết không liên quan gì đến ông sao?"

Giờ Bạch Thành An mới hiểu mình bị ông cụ Tô đùa nghịch, hắn trừng mắt Tô Tú, kịch liệt hỏi: "Tô Tú, bà tám chết tiệt cô, tôi có lỗi với cô chỗ nào, cô phải làm tôi như vậy?" Hắn nói kịch liệt, vì thế còn phun nước bọt trong miệng ra.

Tô Tú nhắm mắt, vẫn là dáng vẻ không sợ hãi, bên trong tiếng mắng chửi cuối cùng của Bạch Thành An, rốt cuộc bà cũng ném một cái ánh mắt cho hắn, bà ném ảnh chụp trong tay tới trước mặt Bạch Thành An, hừ cười một tiếng.

"Bạch Thành An, mặc dù trước đây tôi ngây thơ, đơn thuần nên mới bị anh lừa gạt, lạnh nhạt của anh mấy năm qua tôi nhìn trong mắt, sau khi ba tôi qua đời, ban đêm anh thường xuyên không về ngủ, anh thật sự cho rằng cái gì tôi cũng không biết sao? Tấm hình này chỉ là nói cho tôi, có thể khỏi phải nhịn nữa, tôi không cần anh, từ trước đây, đến bây giờ, thậm chí cả tương lai, tôi một người có tiền có quyền, không cần có thêm một con chó săn, ở phía sau tôi, nhiều người muốn công ty của ba tôi như thế, anh cho rằng, tôi dần dần già đi, vẫn không rõ lúc đó cũng bởi vì tiền nên anh mới kết hôn với tôi sao?"

Bạch Thành An nghe vậy âm trầm cười, hắn cười ngạo mạn, cuối cùng trừng mắt một cái, nhìn Tô Tú nói: "Cô biết vận doanh? A, không có tôi, mấy năm qua cô đã sớm mất công ty rồi."

Môi đỏ của Tô Tú cong lên, hừ cười một tiếng, khinh thường nói: "Tôi không biết không hề gì, tôi có thể học."

Bạch Thành An còn muốn nói gì đó, Tô Tú lắc đầu, "Anh đừng nói nữa, tôi cảm thấy rất phiền, tôi còn phải đi học tài chính, không muốn lãng phí thời gian ở đây với anh."

Chứng cứ vô cùng xác thực, bằng chứng của Bạch thúc có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng thẩm phán thấy bộ dạng Bạch thúc cứ như đang muốn nói lại thôi, vẫn để cho hắn nói ra.

Bạch thúc vừa lên tiếng đã hung hăng mắng Bạch Thành An và Vương Ích.

Hắn chỉ vào hai người bọn họ giận dữ nói: "Tôi đã cảm thấy kỳ quái, các người nói thân thể con bé không tốt, tôi đã tin, không ngờ vậy mà các người tàn nhẫn như thế, giết mẹ của con bé, còn lắp đặt dụng cụ nhiễu sóng ở đỉnh núi chúng tôi, chính là muốn để cho con bé không thể liên lạc với người bên ngoài, may mà tôi để ý một người tâm nhãn (1), giúp cô bé chạy trốn, các người đúng là khốn nạn." Hắn căm phẫn nói, cơ thể kịch liệt run rẩy theo.

(1) Người có khả năng thấu hiểu người khác, cũng như có tầm nhìn sâu rộng.

Hắn nói với thẩm phán: "Thẩm phán, loại người này cần phải xử phạt, con bé mới không có bệnh, con bé dạy cho trẻ con của chúng tôi ở đó đọc sách, biết chữ, còn giúp chúng tôi làm việc, người nào bệnh tâm thần tỉnh táo như thế? Con bé tốt bao nhiêu, chính là bị hai người bọn họ hại có nhà nhưng không thể về, còn nữa... người của thôn chúng tôi đều có thể làm chứng con bé không có bệnh, nếu ông không tin, tôi gọi tất cả người ở thôn Bạch gia đều tới."

Vương Ích người đến từ sáng sớm, giờ phút này cúi thấp đầu, trong tòa án yên tĩnh, nghẹn ngào nói: "Thật xin lỗi, tôi có lỗi với các người."

Nhóm người thẩm phán đưa mắt về phía hắn, Vương Ích che mắt, hung hăng hít mũi một cái.

"Bạch Đồ đúng là không có bệnh, mà tôi đã đến thôn Bạch giám sát Bạch Đồ dưới sự đe dọa của Bạch Thành An, Bạch Đồ từng trốn mấy lần, đều bị tôi bắt về, Bạch tổng trong video đích thực là Bạch Thành An, mà tôi sở dĩ nghe Bạch Thành An, là vì vợ và con tôi sống dưới sự theo dõi của anh ta, vừa rồi cũng là tôi trông thấy anh ta cầm dây thun của con tôi, tôi cuống lên, đã nói dối."

Thẩm phán nhíu mày, cuối cùng hỏi: "Nói cách khác vừa nãy anh đã khai giả?"

Vương Ích gật đầu, chỉ là nhìn về phía thẩm phán: "Xin thẩm phán bây giờ đến tiểu khu An Uyển, tòa 6 phòng 407 bảo vệ tốt vợ và con tôi, còn lại xử tội tôi đều chấp nhận."

Thẩm phán nghiêm túc gật đầu, cuối cùng gõ pháp chùy một cái, nói với cảnh sát: "Áp chế Bạch Thành An xuống, buổi chiều 4 giờ, phiên tòa cuối cùng."

Bạch Thành An bị cảnh sát áp chế xuống trước mắt bao người, Thẩm Quát kịp thời tiến lên trước, đưa khăn giấy cho Bạch Đồ.

Cô nhận lấy, nghẹn ngào hỏi: "Luật sư Thẩm--"

Thẩm Quát gật đầu, vì xem nội dung trong video mà mắt có hơi đỏ, anh ta khịt mũi một cái, dưới ánh mắt chờ đợi của Bạch Đồ, khẳng định nói: "Hắn, Bạch Thành An, nhất định sẽ chịu trừng phạt."

Vị thẩm phán trung niên đi ngang qua Bạch Đồ cũng để lại một câu.

"Chúng tôi đều là người có máu có thịt, cô yên tâm, quốc gia! Sẽ rửa sạch oan khuất bảy năm này cho cô và mẹ cô, trả lại trong sạch muộn cho cô!"

Chẳng mấy chốc đã đến buổi chiều, thẩm phán ngồi ở chính giữa, Bạch Đồ ngồi trên ghế nguyên cáo, căng thẳng nắm chặt đầu ngón tay.

Mặc dù Thẩm Quát đã gần như biết, nhưng vẫn chật vật, yết hầu lên xuống, vuốt nhẹ ngón tay.

Trái ngược là Tô Tú vẻ mặt bình tĩnh, Bạch thúc vô cùng hồi hộp.

Bạch Thành An bị áp lên, từ ngồi trên ghế bị cáo buổi sáng, đã biến thành bây giờ đứng trên cái bục nhỏ của tội phạm, chờ bản án cuối cùng của thẩm phán.

Thẩm phán cầm hồ sơ lên, gõ pháp chùy một cái. "Cộc" một tiếng, toàn bộ người đang ngồi thẳng người, Bạch Đồ nhắm mắt, cầu nguyện.

Cuối cùng bên trong mùa đông mưa rào xối xả này, thẩm phán đứng lên, tất cả mọi người đứng trang nghiêm yên tĩnh, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, thẩm phán cầm hồ sơ, nói ra tuyên án cuối cùng.

"Trình bày chuyện đã xảy ra: Mùng 9 tháng 6 năm 2012, nguyên cáo về nhà, bị thuộc hạ của bị cáo bắt được trong nhà, đe dọa nguyên cáo, che giấu cái chết của mẹ nguyên cáo, nguyên cáo từ chối, bị cáo ngụy tạo nguyên cáo mắc bệnh tâm thần chu kỳ, nhốt nguyên cáo gần 7 năm, mà bị cáo, mưu sát mẹ của nguyên cáo, ngụy tạo ca bệnh tử vong."

"Tòa án nhân dân tối cao thành phố Kỳ, ngày 6 tháng 12 năm 2018 16 giờ 5 phút, tuyên án: Bạch Thành An, giam cầm nguyên cáo Bạch Đồ phi pháp, làm giả ca bệnh, bịa đặt nguyên cáo bị bệnh tâm thần chu kỳ, phán! 10 năm tù có thời hạn. Tuyên án: Bạch Thành An, phạm tội cố ý giết người, sát hại Bạch An Chi, và làm giả bản báo cáo tử vong của Bạch An Chi, cho nên, tước quyền chính trị suốt đời của Bạch Thành An, kết án! Tử hình, thực thi vào ngày 30 tháng 12 năm 2018!"

"Vương Ích, cung cấp lời khai giả, cùng Bạch Thành An cấu thành giao dịch phi pháp, giam cầm nguyên cáo Bạch Đồ phi pháp, kết án 3 năm tù có thời hạn!"

Chân tướng muộn màng của bảy năm qua, cuối cùng trong ngày hôm nay tất cả đã được vạch trần.

Bạch Đồ mở mắt, nước mắt tuôn ra, mang theo giải thoát tự do trong mắt.

Thẩm Quát nắm tay thành quyền, mắt đỏ hoe rơi lệ, Cố Thừa Phong ngồi trên ghế khán giả, cười lau nước mắt đi.

Người nam mặc áo đen sau lưng gỡ khẩu trang xuống, gương mặt đẹp đẽ dưới nón lưỡi trai, bất ngờ là Tần Thâm.

Trên mặt anh toàn là nước mắt, tia máu khắp mắt, trong mắt là xúc động và bi thương, tay nắm thành nắm đấm đặt trên đầu gối, liếc mắt nhìn tới, đau đớn lan rộng.

Hết chương 70.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play