Gió biển vẫn còn rất mạnh, hai người cùng dựa sát vào nhau.
Cánh tay Tần Thâm quấn quanh người Bạch Đồ.
Bạch Đồ trông thấy lá thư Tần Thâm cầm trên tay.
Chuyện buổi tối hôm nọ cô có thể nhớ mang máng một chút, nhưng cũng không rõ ràng lắm.
“Cậu nói cậu ở sân thượng?” Bạch Đồ nhớ tới Tần Thâm, xoay người hỏi cậu.
Tần Thâm gật đầu, lưu luyến không nỡ buông Bạch Đồ ra, dắt cô đi khỏi đá ngầm.
Đi đến bên cạnh xe, Tần Thâm để Bạch Đồ ngồi lên, giúp cô đeo mũ.
Bạch Đồ kéo lấy tay Tần Thâm, “Cậu ở đó sao tớ không biết?”
Tần Thâm nhàn nhạt nhìn Bạch Đồ một cái, giọng nói mang theo chút buồn cười: “Cậu uống giống như thành một con ma men, còn nhớ tớ cũng không tệ rồi.”
Bạch Đồ nghe vậy có hơi xấu hổ, dời mắt đi chỗ khác.
Tần Thâm khẽ gõ mũ Bạch Đồ một cái.
“Cậu không chỉ uống say, cậu còn nói cậu muốn mua cho mình một ngôi sao. Tên là Đồ tinh.” Tần Thâm đùa cô, “Còn nhớ không?”
Bạch Đồ xấu hổ nhắm mắt lại.
Cái này trái lại cô có chút ấn tượng.
Một nhúm màu đen Bạch Đồ nhìn thấy chính là Tần Thâm.
Sau khi Tần Thâm bị Bạch Đồ đuổi ra ngoài, từng nghĩ nếu không thì chờ mãi, nhưng sợ mẹ Bạch Đồ về bắt gặp sẽ liên lụy đến cô, thế là liền đi lên trên sân thượng mà Bạch Đồ thích nhất xoa dịu tâm trạng của mình.
Chỉ là càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thất bại.
Nhưng dù cho vừa rồi nói quá đáng bao nhiêu, cậu cũng không muốn bỏ cuộc.
Thời điểm đầu óc trống rỗng đột nhiên cậu nghe thấy tiếng bước chân.
Tần Thâm hốt hoảng lập tức trốn đi, cậu núp trong bóng tối, nhìn Bạch Đồ nằm trên ghế, muốn tiến lên lại sợ Bạch Đồ nổi giận…
Ngay lúc đang xoắn xuýt nghe thấy Bạch Đồ lẩm bẩm, Tần Thâm có phần dở khóc dở cười.
Sau khi Bạch Đồ ngủ say Tần Thâm liền xuất hiện.
Ánh trắng buổi đêm chiếu xuống, xung quanh tiếng ve kêu từ xa truyền đến, lúc sau Bạch Đồ ngủ sâu mỗi lần hít thở kéo theo nhịp tim của Tần Thâm.
Dáng vẻ Bạch Đồ say giấc càng đẹp hơn. Giống như đứa trẻ chưa bước ra xã hội, nước da trắng trắng mềm mềm, dường như hơi không thoải mái, Bạch Đồ ‘ưm’ mấy tiếng, ánh mắt Tần Thâm dịu dàng cười.
Dưới lầu truyền đến giọng nói, Tần Thâm lo là Bạch An Chi.
“Thật đúng là đồ ngốc.” Tần Thâm bế người lên.
Bạch Đồ không khóa cửa, Tần Thâm đẩy một cái đã mở ra.
Trông thấy bên trong căn phòng đã mở cửa kia có cặp sách của Bạch Đồ, Tần Thâm bế Bạch Đồ lên giường, nhẹ nhàng thả xuống.
Làm xong một loạt chuyện, Tần Thâm căng thẳng đổ mồ hôi đầy người, lần đầu tiên bế nữ sinh, lại là nữ sinh mình tâm tâm niệm niệm, nhịp tim khó tránh mà có phần nhanh.
Cửa sổ không đóng, gió thổi đến.
Trang giấy trên bàn sách kế bên cửa sổ bị thổi bay.
Vang lên sột soạt, Bạch Đồ ‘ưm’ mấy tiếng.
Tần Thâm bước nhanh lên trước đóng cửa sổ lại, trang giấy bay ở bên chân Tần Thâm.
Tần Thâm khom lưng, nhặt lên.
Lật trang giấy trắng qua, chữ bên trong làm cho trái tim Tần Thâm vốn bình ổn lại một lần nữa đập bịch bịch không ngừng, phút chốc mặt đỏ lên.
Chỉ thấy trên giấy viết đầy: Tần Thâm tớ cũng thích cậu, cực kì thích cậu, tớ thích cậu, thích cậu, thích cậu…..
Khóe miệng Tần Thâm hé ra cười to, lòng tràn đầy vui vẻ nhìn về phía nữ sinh trên giường, đôi mắt của cậu giống như một vòng xoáy thật sâu, cuốn Bạch Đồ và linh hồn vào nội tâm của mình.
Cậu cảm giác tim của mình giống như được rót mật ong, chảy ngược lên yết hầu rồi lại đến môi, cậu không muốn để nó chảy ra, chợt nuốt mật ong này xuống, cậu cảm thấy vị ngọt.
Tần Thâm rón rén gấp lại tờ giấy, cất vào trong túi quần.
Trong một tháng này Tần Thâm làm cho Bạch Đồ tức giận không ít lần, mỗi lần tức vô cùng, liền lấy tờ giấy này ra nhìn, nói với bản thân: Ngược vợ sướng nhất thời, tán vợ mất cả đời.
Bạch Đồ cười thành tiếng, đeo mũ nên thanh âm có phần ngột ngạt: “Vì lẽ đó cậu đã mua sách gì đọc, cậu vẫn nhớ chứ?”
“Tớ có mua sách gì đâu? Cậu đừng nói lung tung.” Tai Tần Thâm đỏ lên không chịu thừa nhận.
Bạch Đồ híp híp mắt, đưa tay nắm lấy ba lô của Tần Thâm, Tần Thâm không kịp ngăn lại, đã trông thấy quyển sách khiến người không nói nên lời mà muốn cười.
“Bí kíp tốt nhất làm thế nào để có thể theo đuổi thành công nữ sinh mình thích trăm phần trăm”. Bạch Đồ nhìn mắt Tần Thâm, đọc lên từng câu từng chữ, ai bảo cậu cầm tờ giấy trêu cô.
Tai Tần Thâm đỏ lên, một phen bắt lấy nhét vào trong ba lô, “Cậu biết từ lúc nào vậy?”
Bạch Đồ cười ha ha.
“Đã sớm biết, ngày tớ đau bụng đã nhìn thấy.” Bạch Đồ nhướn mày, có phần thiếu đòn mà nói.
Mặt Tần Thâm càng lúc càng đỏ, “Cậu lại cười…”
“Cười nữa tớ sẽ hôn cậu.”
Tần Thâm dứt lời Bạch Đồ chợt ngừng tiếng cười, ánh mắt mất tự nhiên nhìn phía khác.
Tần Thâm cũng cảm thấy xấu hổ, lấy tay che miệng, ngón trỏ sờ sờ chóp mũi. Cuối cùng quyết định, tiến lên ôm Bạch Đồ.
“Không hôn, cậu đồng ý tớ mới hôn, không bắt nạt cậu.” Tần Thâm ôm Bạch Đồ, nói thật nhỏ.
Tim Bạch Đồ ấm áp, ôm lại Tần Thâm, vỗ lưng cậu, “Đi thôi, cậu lạnh thế này.”
Tần Thâm vẫn chưa sưởi ấm xong, cô đã bất thình lình nói câu này cho cậu…
Tần Thâm rầu rĩ buông ra, vắt chân qua, tay vặn một cái, chân ga ‘ầm’ một tiếng, xe máy lao đi vùn vụt.
Đến hẻm nhỏ, Bạch Đồ vẫn như cũ nói Tần Thâm dừng ở cổng.
Bạch Đồ bước xuống xe.
Tần Thâm bất mãn hừ một tiếng: “Tớ còn tưởng là bạn trai, có thể tiễn cậu đến dưới lầu, không ngờ vẫn chưa được.”
Tần Thâm càng nói càng tủi thân, cuối cùng hai tay khoanh trước ngực, đầu ngoẹo về một bên, cực kì giống đứa trẻ làm nũng.