Tháng Hai đầu xuân, Phường Châu mới ấm lên được mấy ngày, chợt rơi xuống một đợt mưa xuân, thời tiết se lạnh, khiến cho người ta có cảm giác quay trở về mùa đông khắc nghiệt, nước mưa đánh vào trong vườn, cánh hoa rơi xuống đầy đất. Hai ngày trước còn là ngày xuân nắng ấm, hiện tại lại lạnh đến mức phải xoa tay.
Trước mắt đã là canh hai, Đạo Hương uyển trong nội viện vẫn còn đèn đuốc sáng trưng. Nha hoàn bà tử hầu hạ đều đồng loạt đứng bên ngoài, gió đêm thổi đến có chút lạnh thấu xương, có người trộm thổi khí xoa tay che lên khuôn mặt đã bị đông lạnh đến đỏ bừng.
Gian trong Đông noãn các đang đốt than ấm, nhiệt khí từ lò sưởi màu đồng cổ đang chậm rãi không ngừng dâng lên, đem ánh sáng nhu hòa tản ra từ đèn lưu li trở nên hư vô mờ mịt.
"Lão phu nhân, là trong phủ chăm sóc không chu toàn. Vốn muốn mời lão phu nhân mang theo Vân tỷ nhi cùng vài vị cô nương Kiến An hầu phủ tới trong phủ chơi mấy ngày, lại không nghĩ khiến Lạc tỷ nhi nhiễm phong hàn, bây giờ đã sốt cao ba bốn ngày còn chưa giảm, người đều gầy đi một vòng."
Người đang nói chuyện là một phụ nhân ăn mặc đẹp đẽ quý giá, chính là Hầu phu nhân Vương thị của Đông Xương hầu phủ. Còn lão phu nhân trong miệng Vương thị, người được đối xử cung kính có thừa này, là lão tổ tông của Kiến An hầu phủ, Đàm lão phu nhân.
Đàm lão phu nhân là thân cô mẫu của Đông Xương hầu, nữ nhi duy nhất của Đông Xương hầu và Vương thị lại gả tới Kiến An hầu phủ làm tức phụ của trưởng tôn Đàm lão phu nhân, hai nhà quan hệ gần gũi đến không thể gần hơn. Mấy ngày trước là sinh thần của Vương thị, Vương thị cố ý kêu Đông Xương hầu mời Đàm lão phu nhân cùng mấy cô nương phủ Kiến An hầu đến Hầu phủ làm khách. Vương thị là có tư tâm, trưởng tử của Vương thị, cũng chính là thế tử Đông Xương hầu phủ, Đàm Nguyên, năm kia đã cập quan, nhưng vẫn luôn không có hôn phối.
Trong triều tân đế đăng cơ đã hai năm, chỉnh đốn ngoại thích, thi hành chính sách mới, đề bạt người mới, không ít thế gia của Trường Phong quốc đều bị liên lụy. Tâm tư tân đế khiến cho người ta không nắm được, hôn sự của Đàm Nguyên lại liên quan đến tương lai Đông Xương hầu phủ, Đông Xương hầu cùng Vương thị không dám dễ dàng kết luận.
Vốn dĩ Kiến An hầu phủ là lựa chọn rất tốt, nhưng hai nhà đã có quan hệ thân cận, không cần lại cột lên một mối hôn sự nữa.
Hôn sự của Đàm Nguyên, Đông Xương hầu cùng Vương thị có kì vọng rất cao, cho nên cũng đặc biệt thận trọng, lý do thoái thác với bên ngoài đều là Đàm Nguyên một lòng một dạ đặt ở trong quân, muốn trước hết tạo được công trạng, sau mới thành gia, cho nên chuyện hôn sự nhất thời cũng không vội. Chỉ là nói đến nói đi, kia cũng không hẳn là lý do thoái thác, Đàm Nguyên thật sự một lòng một dạ nhào vào trong quân. Mắt thấy Đàm Nguyên đều đã 22, phương diện nào đó lại giống như còn chưa thông suốt, trong lòng Vương thị âm thầm sốt ruột, không biết đã hướng trong phòng hắn nhét vào bao nhiêu nha hoàn thông phòng mỹ mạo, đều không thành.
Vương thị nhớ tới Lục cô nương Sở Lạc của Kiến An hầu phủ. Sở Lạc là thứ nữ nhị phòng Kiến An hầu phủ, bộ dáng kia của nàng sinh ra quả thực xinh đẹp. Lúc trước nàng ở trước mặt bà hành lễ, lông mi thon dài nhẹ nhàng chớp chớp, rũ mắt gọi một tiếng "Hầu phu nhân", Vương thị chỉ cảm thấy nửa người đều tê dại, huống chi nam tử? Một thứ nữ Hầu phủ lại có diện mạo quá mức gây chú ý, ở trong tay Đàm lão phu nhân cũng là củ khoai lang nóng phỏng tay. Nếu là gả đến nhà quyền quý khác, bảo vệ không được, có lẽ sẽ gặp phải không ít sự tình, khiến cho Kiến An hầu phủ khó xử.
Nhưng nếu gả tới Đông Xương hầu phủ làm quý thiếp cho thế tử, vậy vừa có thể chừa ra vị trí thế tử phu nhân, còn có thể khiến cho Đàm Nguyên thu tâm một chút, hơn nữa nữ nhi Kiến An hầu phủ bà cũng biết rõ, không cần dùng nhiều tâm tư, có lẽ còn có thể sớm chút ôm được một tôn tử mập mạp. Cho nên Vương thị cũng nương danh nghĩa sinh thần kêu Đàm Nguyên đang tòng quân trở về.
Cưới vợ cùng nạp thiếp không giống nhau. Nạp thiếp cần Đàm Nguyên chính mình gật đầu. Lạc tỷ nhi lại là thứ nữ Kiến An hầu phủ, nếu là nạp đến trong phủ lại vắng vẻ một bên, Đông Xương hầu phủ cũng khó ăn nói với Kiến An hầu phủ. Chỉ là trước mắt gọi được Đàm Nguyên trở về, hai người còn chưa gặp mặt một lần, trận rét này lại đến, Lạc tỷ nhi bệnh nặng, sốt cao ba bốn ngày còn không thấy giảm, vẫn luôn ở Đông noãn các Đạo Hương uyển nghỉ ngơi.
Đàm Nguyên vốn là xin nghỉ mấy ngày, hôm nay liền khởi hành hồi quân, Đàm Nguyên lần này vừa đi, còn không biết khi nào mới trở về, trong lòng Vương thị biết rõ, chuyện nạp thiếp này sợ là tạm thời lại không giải quyết được gì. Bây giờ, làm trò trước mặt Đàm lão phu nhân, Vương thị lại khó mà nói ra, đành phải nhận lỗi trước. Phong hàn có thể nặng có thể nhẹ, lại là một cô nương gia nũng nịu, đại phu cũng xem qua, nhưng liên tiếp mấy ngày sốt cao không giảm, vẫn là làm Vương thị căng thẳng trong lòng.
Đàm lão phu nhân làm sao nghe không rõ? Mắt thấy sắc mặt Vương thị có chút trắng, Đàm lão phu nhân tiến lên nắm lấy tay bà, trấn an nói, "Chúng ta mấy ngày qua đều là do ngươi chiếu cố, thời tiết bây giờ lúc nóng lúc lạnh, khó mà để tâm hết được, trái phải chẳng qua là mặc y phúc nhiều hay ít, là do mấy nha hoàn hầu hạ nàng không dụng tâm, cũng do thân mình nàng không tốt. Chờ đến khi Lạc tỷ nhi khỏe lại, ta lại đổi cho nàng mấy người hầu hạ chu toàn. Ta biết biểu cô mẫu ngươi đau lòng cho nàng, cũng không cần tự trách, nếu ngươi tự trách, lão bà tử ta lại càng tự trách hơn, ra bên ngoài, là ta chưa chiếu cố tốt cho cháu gái mình.."
Đàm lão phu nhân nói như vậy, Vương thị thật sự cũng không dám nói thêm. Lại ở Đông noãn các ngồi thêm khoảng thời gian một nén nhang, Vương thị mới dìu lão phu nhân ra ngoài.Đợi đoàn người rời khỏi Đông noãn các, nha hoàn Lộ Bảo cùng Tử Quế mới tiến lên. Sở Lạc ở trong phủ là một thứ nữ không được sủng ái, không giống như Sở Yên, Sở Linh là đích nữ, bên người có một ma ma quản sự hầu hạ, hai ba nha hoàn nhất đẳng, bốn năm nha hoàn nhị đẳng. Bên người Sở Lạc, tổng cộng chỉ có một Phùng ma ma quản sự, cùng hai nha hoàn Lộ Bảo, Tử Quế. Lần này tới Đông Xương hầu phủ, Phùng ma ma không theo tới, bên người Sở Lạc liền chỉ có Lộ Bảo cùng Tử Quế.
Lúc đến gần, Lộ Bảo cùng Tử Quế thấy khuôn mặt Sở Lạc sốt đến đỏ bừng, cái trán mồ hôi ròng ròng. Lộ Bảo duỗi tay, mu bàn tay nhẹ nhàng dán lên cái trán Sở Lạc. Trước khi trời tối đã uống thuốc, hiện tại lại chảy chút mồ hôi, không sốt cao như trước, nhưng vẫn sốt nhẹ. Lộ Bảo nghĩ tiểu thư đã nhiều ngày vì tránh gặp Thế tử Đông Xương hầu đi tòng quân trở về, ở trong phòng tắm dùng nước lạnh xối ướt chính mình từ đầu đến chân. Sinh bệnh rồi, một bên vừa uống thuốc, một bên vào ban đêm lại trộm đi tắm nước lạnh. Nàng cùng Tử Quế không đành lòng.
Nhưng cũng nhớ rõ tiểu thư dặn dò, đại phu trong hầu phủ đều không ngốc, bị bệnh thật hay giả, nặng hay nhẹ, bắt mạch một chút liền biết được. Lão phu nhân cùng Hầu phu nhân càng không dễ lừa gạt, nếu là biến khéo thành vụng, các nàng ngày sau ở Hầu phủ chỉ sợ càng khó an thân. Cho nên đã không thể làm lão phu nhân cùng Hầu phu nhân sinh lòng nghi ngờ, còn muốn chờ cho Thế tử Đông Xương hầu trở lại trong quân, mới có thể nghĩ ra biện pháp này.
Tiểu thư không muốn gả đến Đông Xương hầu phủ làm thiếp, lại thật sự không có biện pháp khác. Cũng may hiện giờ Thế tử Đông Xương hầu phủ đã hồi quân, tình huống khó khăn đã được giải trừ, tiểu thư không cần lại tự làm mình sinh bệnh.
Buổi sáng hôm sau, Sở Lạc hơi tỉnh. Một đêm ra mồ hôi, xiêm y trên người đều ướt đẫm, nhưng rõ ràng so với trước đây chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều.
"Thế tử Đông Xương hầu rời phủ rồi sao?" Sở Lạc tỉnh lại, câu đầu tiên là hỏi về việc này, thanh âm mềm mại không có chút sức lực, lại không bị ho khan như trước.
Nha hoàn Lộ Bảo tiến lên, nhỏ giọng đáp, "Chiều hôm qua liền đi rồi, lúc canh hai lão phu nhân cùng Hầu phu nhân còn đến thăm tiểu thư. Tiểu thư, chuyện Thế tử Đông Xương hầu này tạm thời qua đi.."
Sở Lạc giãn mày, cuối cùng cũng qua đi. Mẹ đẻ nàng là Lạc di nương. Diện mạo của nàng giống mẫu thân, rồi lại được thừa hưởng những ưu điểm của phụ thân, bộ dáng vô cùng xuất sắc. Nhưng bộ dáng xuất sắc của nàng cùng người khác không giống nhau. Diện mạo người khác phần lớn là dịu dàng hào phóng, quy củ đàng hoàng, mặc dù bên trong dịu dàng mang theo một chút vũ mị, cũng là uyển chuyển chiếm đa số.
Nàng đẹp, là từ trong xương cốt nùng diễm vũ mị, băng cơ ngọc cốt, rung động lòng người, làm người liếc mắt một cái liền không dời được ánh mắt. Vẻ phong lưu ý nhị này, người khác nếu là cố ý muốn bắt chước, cũng phải mất nhiều năm mới được đến một vài, nhưng nàng lơ đãng một ánh mắt một nụ cười, cũng đã ẩn chứa sự diễm lệ. Chỉ là diện mạo như vậy đẹp thì đẹp, nhưng ở trong mắt lão phu nhân Kiến An hầu phủ, người luôn coi trọng xuất thân cùng diện mạo đoan trang mà nói, đó là đi quá giới hạn.
Trâm anh thế gia tiểu thư khuê các, làm sao có thể sinh thành dáng vẻ này? Đó là những nữ tử lên không được mặt bàn mới muốn liều mạng trang điểm thành cái dáng vẻ như vậy! Cho nên từ khi nàng còn nhỏ lão phu nhân liền cực kỳ không thích đứa cháu gái này.
Cũng chính là vì nguyên nhân như thế, Sở Lạc từ nhỏ liền thật cẩn thận, quy củ, mọi việc trong phủ đều không cùng tỷ muội tranh đoạt, ở kinh thành cũng ít lộ diện, là muốn tận lực ở trước mặt tổ mẫu lưu lại ấn tượng tốt, vì ngày sau có được một mối hôn sự tốt. Mặc dù nàng cẩn thận như thế nào, quy củ ra sao, nhưng theo thời gian, cũng dần dần không giấu được một khuôn mặt càng lúc càng minh diễm vũ mị, cùng dáng người thướt tha của nữ nhi gia..
Mà diện mạo của nàng lại quá mức xuất sắc, nàng sợ tổ mẫu cùng đại bá phụ (Kiến An hầu) đem nàng hứa cho những vương hầu hậu duệ quý tộc so với Kiến An hầu phủ hiển hách hơn làm thiếp, cho dù là thiếp của người có địa vị cao, lại được nhà chồng sủng ái, cũng không phải là điều mà nàng muốn.
Thà làm thê nhà nghèo, không làm thiếp nhà giàu. Nàng không muốn làm thiếp cho người ta. Chỉ là nàng hai tháng nữa liền cập kê, việc hôn nhân đến nay còn chưa có định ra. Một chuyến này đến Đông Xương hầu phủ, nàng ẩn ẩn cảm thấy nơi nào không đúng. Đặc biệt lần này Vương thị đối với nàng thân cận, tổ mẫu cũng cố ý để nàng cùng Vương thị tiếp xúc nhiều hơn, nàng kêu Lộ Bảo dùng chút bạc vụn, mới nghe được Thế tử Đông Xương hầu phủ mấy ngày nay hồi phủ, nàng bỗng nhiên đoán ra dụng ý của tổ mẫu cùng Vương thị.
Nàng thật sự không có biện pháp khác, mới nghĩ mượn trận rét này, cắn chặt răng, xối không biết bao nhiêu lần nước lạnh, mới bệnh nặng một hồi, đem việc nạp thiếp này né đi. Nhị ca còn đang thay nàng thu xếp hôn sự, nàng có thể làm, liền đem hết toàn lực mà làm.
Nàng cùng nhị ca tuy rằng đều là do di nương sinh ra, nhưng bởi vì mẫu thân dưới gối không con, nhị ca từ nhỏ được ôm đến trong phòng mẫu thân làm con thừa tự nuôi lớn. Nhị phòng liền như vậy có một đứa con vợ cả, phụ thân cùng mẫu thân đều coi trọng. Nếu không phải có nhị ca quan tâm, nàng ở trong phủ cảnh ngộ chỉ sợ còn muốn khó khăn hơn.
Nhị ca cùng con cháu trong nhà mẫu thân, Diệp gia qua lại thân cận. Diệp gia là tướng môn. Nhị ca là muốn mượn quan hệ Diệp gia, ở trong quân tìm cho nàng một mối hôn sự. Tân đế đăng cơ hai năm, đề bạt không ít tân quý. Đặc biệt là tân quý trong quân. Những tân quý này phần lớn không có gia thế bối cảnh, lại tay cầm binh quyền. Nhị ca là muốn thay nàng tìm mối hôn sự như vậy.
Nhưng ở trong mắt thế gia như Kiến An hầu phủ, những tân quý này là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, tổ mẫu cùng đại bá phụ chưa chắc sẽ đáp ứng. Trong lòng Sở Lạc rõ ràng, không gấp được. Bây giờ gấp gáp chỉ có thể làm loạn trận tuyến, lúc này, tạm thời đi một bước tính một bước, ít nhất, nàng còn có nhị ca giúp đỡ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT