Từ Tần gia đi ra, trên mặt Chu Dương Thanh vẫn viết lên ba chữ" không cao hứng ".
"Bá phụ, bá mẫu, cần ta bảo tài xế đưa mọi người về sao?" Sau khi cùng người nhà họ Tần cáo biệt, Ôn Chỉ Đồng mới lẳng lặng nhìn Chu Dương Thanh vài lần, ánh mắt lại lưu chuyển trên hai người vợ chồng, ngược lại cũng không mang tới chấn động cùng sóng gió.
Chu Dương Thanh nhàn nhạt nhìn nàng một cái, gật gật đầu, khách khí mà xa cánh:" Cảm tạ, không cần."
Ôn Chủ Đồng biết trong lòng nàng nén giận, ánh mắt cùng Nguyễn Duyên Đào trước mắt gật đầu, liền xoay người lên xe.
Nàng biết hai vợ chồng họ không lọt mắt bản thân mình, thêm vào những lời Tần lão gia tử nói đêm nay, Chu Dương Thanh trong lòng không thoải mái cũng là phải.
Ôtô cưỡi gió mà đi, Chu Dương Thanh nhìn tầng tầng bụi trần cuộn lên, trong lòng như tràn ngập tối tăm.
"Đứa bé kia....trong lòng đối với chúng ta sinh khúc mắc." Nguyễn Duyên Đào cả buổi tối không nói lời nào, hắn một mực quan sát từng cử động của Ôn Chỉ Đồng, trong đôi mắt ánh lên tia sáng như đuốc, kế vặt của Ôn Chỉ Đồng hắn dò xét rõ ràng.
Chu Dương Thanh sững sờ quay đầu nhìn hắn, ánh mắt rơi tại chiếc xe biến mất sau khúc cua, lâm vào trầm tư.
"Người nói chúng ta kiên trì làm những việc như vậy có phải chăng là vô nghĩa, càng làm như vậy có phải là đang đẩy Nghiên Nghiên càng xa chúng ta không? Quay đầu lại nếu chúng ta thỏa hiệp, nha đầu Ôn Chỉ Đồng đối với chúng ta liền có cái ấn tượng không tốt."
Nguyễn Duyên Đào sâu kín mở miệng, gió lạnh thổi như dao cắt lên mặt hắn, lông mày nhíu càng chặt hơn,"Đứa con rể này .... khó đối phó."
"Đi, lên xe đi." Nguyễn Duyên Đào thở dài nhấc chân đi lên xe.
Chu Dương Thanh đứng ở cửa xe, nửa ngày mới chán nản theo lên xe rời đi.
......
Đường đèn đuốc sáng trưng, Ôn Chỉ Đồng hạ cửa xe xuống, cảm giác trong lòng ngũ vị tạp trần, thở dài một hơi, con mắt trở lên nóng hơn. Ủy khuất ngột ngạt suốt thời gian dài đột ngột lại dâng lên.
Nàng chỉ là gặp Nguyễn Tịnh Nghiên muộn hơn ca ca mà thôi, dựa vào cái gì mà cũng muốn tước đi quyền mình yêu nàng?
Chú ý tới tài xế nhìn mình, Ôn Chỉ Đồng quay mặt đi lau khóe mắt ướŧ áŧ, nỗ lực đem nước mắt ép trở lại.
Không thích thì liền không thích đi. Nghiên Nghiên thích ta liền đủ rồi, Ôn Chỉ Đồng nói thầm trong lòng.
Đương nhiên nàng sẽ nghĩ như vậy là vì cảm nhận được vợ chồng Nguyễn Duyên Đào buông lỏng, rốt cục cũng xem như là thấy được ánh sáng, Ôn Chỉ Đồng coi như là hạ được tảng đá lớn trong lòng.
Từ khoảng thời gian trước tới nay chịu bảo nhiêu áp lực chỉ có mình nàng tự biết, bởi vì nguyên nhân cá nhân vì mình, dẫn đến kinh tế công ty bị ảnh hưởng, Hà Mỹ San không nói không có nghĩa mấy vị nguyên lão trong công ty không có ý kiến.
Bởi vì sợ sau khi Nguyễn Tịnh Nghiên biết liền lo lắng, nên bản thân Ôn Chỉ Đồng vẫn tự chịu trách nhiệm, không có hướng nàng tiết lộ lời nào.
Nguyễn Tịnh Nghiên giống như viên thuốc thần kỳ của nàng vậy, chỉ cần nhớ đến, một thân mệt mỏi của Ôn Chỉ Đồng biến mất không còn sót gì. Cúi đầu lấy điện thoại định hỏi Nguyễn Tịnh Nghiên tối nay có qua hay không, nhưng lại phát hiện điện thoại hết sạch pin.
Tâm Ôn Chỉ Đồng bỗng chốc chìm xuống, giơ tay sờ lồng ngực của mình, trái tim nhỏ hiên tại của nàng cần gấp được Nguyễn Tịnh Nghiên an ủi.
Nửa giờ sau, Ôn Chỉ Đồng xuống xe đứng trước cửa tiểu khu của Nguyễn Tịnh Nghiên.
Nguyễn Tịnh Nghiên vẫn đợi ở nhà chờ, nàng không xác định Ôn Chỉ Đồng tối nay có qua đây hay không, trước mắt nàng ngây người ngồi ở trong phòng khách, trong phòng không có bật đèn, chỉ có vài tia ánh trăng chiếu vào, Nguyễn Tịnh Nghiên đưa tay cầm khung ảnh viền bạc trên bàn nhìn chằm chằm, đầu óc liền trở lên trống rỗng.
Cửa phòng bỗng nhiên truyền đến động tĩnh, vai Nguyễn Tịnh Nghiên run lên, đột nhiên đứng dậy chạy tới. Cửa mở một cái khe, Ôn Chỉ Đồng dò đầu đi vào, mới vừa ngẩng đầu người cũng đã bị Nguyễn Tịnh Nghiên lôi vào ấn vào trên tường.
"Hừ hừ..."
Ôn Chỉ Đồng không kịp chuẩn bị lưng liền truyền đến cảm giác lạnh lẽo của bức tường, nàng nhíu mày buồn hừ một tiếng, hoảng hốt mà đưa tay ôm eo Nguyễn Tịnh Nghiên, hơi thở hai người hòa quyện với nhau, xung quanh liền lập tức ngập tràn khí tức ái muội của hai người, Ôn Chỉ Đồng câu câu môi, chóp mũi sượt mặt nàng.
"Làm sao, mới một ngày không gặp liền nhớ ta rồi?"
Nguyễn Tịnh Nghiên không để ý nàng, tay bắt cằm nhọn của Ôn Chỉ Đồng," Nghe nói hôm nay ngươi đi thân cận."
Ôn Chỉ Đồng ngạc nhiên: "Không.... Không có, ngươi nghe ai nói? Gọi nàng ra đây, có bản lĩnh cùng ta đối chất."
Nguyễn Tịnh Nghiên liếc xéo nàng một mắt, trong lòng không bởi vì nàng phủ nhận mà có bao nhiêu hài lòng.
"Hảo, để ta bảo mẹ vợ gọi điện cho ngươi."
"Mẹ vợ?"
Trong phòng đen kịt một màu, Ôn Chỉ Đồng thụ sủng nhược kinh với danh xưng này, nở nụ cười: "Nàng nói cho ngươi?"
Nguyễn Tịnh Nghiên nghiêm mặt né tránh Ôn Chỉ Đồng thân mật, không đáp nàng.
Nửa ngày nàng mới ôm Ôn Chỉ Đồng bố dáng đắc ý cười: "Chưa thấy nam chính chứ, có phải hay không cảm thấy thất vọng?"
Ôn Chỉ Đồng còn tưởng nàng sẽ khởi binh vấn tội, ngu ngốc đến mấy nàng cũng có thể minh bạch hàm nghĩa trong lời nói của Nguyễn Tịnh Nghiên. Nàng nháy mắt một cái, nương theo ánh trăng nhìn rõ khuôn mặt của Nguyễn Tịnh Nghiên, tìm hai bờ môi, nghiêng đầu cắn cắn, "Đêm nay.... Chuyện này là ngươi dở trò."
Nhìn dáng vẻ ghen của nàng, làm sao lại đáng yêu như vậy đây. Ôn Chỉ Đồng tâm thần rộn ràng, vùi đầu vào cổ Nguyễn Tịnh Nghiên, hô hấp tràn ngập hương thơm trên người nàng, trong nháy mắt khi da thịt dán vào nhau, nhiệt độ nóng bỏng trong nháy mắt liền truyền toàn thân hai người.
"Ngươi chỉ có thể là của ta." Nguyễn Tịnh Nghiên mềm mại trong lòng nàng, hô hấp ngày càng dồn dập, môi đỏ Ôn Chỉ Đồng không ngừng tại trên da thịt nàng phóng hỏa, cảm giác trống vắng trong lòng Nguyễn Tịnh Nghiên cuối cùng cũng bị đối phương ôn nhu lấp đầy.
"Là của ngươi, mãi mãi cũng là của ngươi."
Ôn Chỉ Đồng say say nặng nề, Nguyễn Tịnh Nghiên giờ khắc này nói cái gì với nàng đều mỹ mãn.
"Lưng vừa mới có phải là va đau?" Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức mỗi hơi thở của Ôn Chỉ Đồng nàng có đều có thể cảm nhận rõ ràng. Lỗ tai Nguyễn Tịnh Nghiên nóng lên, trong lòng như có dòng nước nóng chảy xuống.
Ôn Chỉ Đồng cười lắc đầu, thủ chưởng liền hướng phía dưới nàng nâng lên một chút liền đem người bế lên, Nguyễn Tịnh Nghiên kinh ngạc thốt lên một tiếng, hai chân liền theo bản năng liền kẹp lấy eo Ôn Chỉ Đồng.
"Ngươi làm gì thế, mong buông ta xuống." Nguyễn Tịnh Nghiên ôm lấy cổ Ôn Chỉ Đồng oán giận.
"Không thả." Ôn Chỉ Đồng nắm chặt cánh tay, ôm nàng lảo đảo hướng về phía phòng ngủ đi tới. Thân thể Nguyễn Tịnh Nghiên vừa ngửa nằm dài trên giường, Ôn Chỉ Đồng liền nghiêng người đè lên, một tay nàng vòng ôm lấy eo Nguyễn Tịnh Nghiên, một tay từ bên hông từng chút từng chút hướng lên trên đồi núi nhỏ.
Ôn Chỉ Đồng lòng bàn tay nắm chặt liền dễ dàng như ăn cháo nắm trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nhào nặn.
Nguyễn Tịnh Nghiên:.....
"Trên đường Tần Nhược Phàm thấy mộ t làn sóng đại nữ nhân, nói như vậy là gợi cảm."
Ôn Chỉ Đồng ung dung mở miệng, Nguyễn Tịnh Nghiên lỗ tai so với mặt còn đỏ hơn, nàng không muốn cùng Ôn Chỉ Đồng nói những chuyện không biết xấu hổ như vậy, đưa một tay vỗ bỏ tay nàng, liền xoay người đưa lưng về nàng.
"Làm sao vậy?" Ôn Chỉ Đồng không nghe theo nàng, một lần nữa tới gần ôm Nguyễn Tịnh Nghiên từ phía sau, hôn lỗ tai nàng: "Vừa nãy còn rất tốt mà."
Nguyễn Tịnh Nghiên âm thầm lườm một cái, môi mỏng khẽ mở nói.
"Ngươi thích như vậy?"
"Ta thích ngươi như thế này." Ôn Chỉ Đồng nói lấy, trên tay lại bắt đầu không thành thật: "Trong suốt nắm chặt, tất cả đều nằm trong bàn tay."
Nguyễn Tịnh Nghiên :....
"Không biết xấu hổ." Mặt Nguyễn Tịnh Nghiên đỏ mặt tới tận mang tai, lời nói đều không có chút khí lực, cùng với một Nguyễn Tịnh Nghiên cao cao tại thượng trên bục giảng dáng dấp thực như hai người khác nhau.
Ôn Chỉ Đồng yêu chết vẻ thẹn thùng như vậy của Nguyễn Tịnh Nghiên, xoay bờ vai khiến nàng đối mặt với mình, Ôn Chỉ Đồng nhấc lên áo Nguyễn Tịnh Nghiên cúi đầu chui vào.
Nguyễn Tịnh Nghiên đau lòng bộ quần áo nàng mới mua, theo bản năng liền đẩy đầu Ôn Chỉ Đồng ra." Ôn Chỉ Đồng, ngươi đi ra cho ta."
Ôn Chỉ Đồng không nghe theo, cúi đầu tiếp tục làm.
"Ôn Chỉ Đồng. " Nguyễn Tịnh Nghiên hô hấp càng ngày càng nhanh, mắt thấy Ôn Chỉ Đồng gần như chui cả người vào, Nguyễn Tịnh Nghiên cắn răng run rẩy: "Y phục của ta!"
"Quay lại liền mua cho ngươi!"
Nguyễn Tịnh Nghiên trừng mắt nhìn nàng, trong lòng yên lặng vì bộ quần áo mới mà chia buồn, một bên đúng lúc di động vang lên, Nguyễn Tịnh Nghiên như được ân xá, đôi mắt đen lánh như tỏa sáng lên, nàng nỗ lực khống chế cảm xúc vui sướng thúc giục: "Có điện thoại, ngươi trước tiên đi ra, để ta tiếp điện thoại. "
Đầu nhỏ tại trong lòng nàng ủi một hồi mới không tình nguyện chui ra.
"Ngoan." Nhìn dáng vẻ bất mãn của Ôn Chỉ Đồng, Nguyễn Tịnh Nghiên vẻ mặt dịu dàng, cúi đầu môi hôn trán nàng.
Không nhìn kỹ người gọi là ai, Nguyễn Tịnh Nghiên tiếp điện thoại liền "Uy" một tiếng.
"Nghiên Nghiên, đang làm gì vậy." Thanh âm của Chu Dương Thanh như điện giật truyền vào lỗ tai cửa nàng, Nguyễn Tịnh Nghiên giật cả mình, đột nhiên đẩy Ôn Chỉ Đồng như linh xà đang quấn ở trên người nàng.
"Mẹ, làm sao người lại gọi điện thoại vào lúc này?"
Bởi vì chuyện hôm nay phát sinh, hai mẹ con trong tiềm thức liền tiêu tan hiềm khích lúc trước, đầu kia trong điện thoại Chu Dương Thanh trầm mặc một chút, mới hỏi: "Mẹ hỏi ngươi một vấn đề."
"Vấn đề gì?" Nguyễn Tịnh Nghiên chột dạ hỏi.
Thanh âm Chu Dương Thanh khàn khàn." Ngươi cùng Ôn Chỉ Đồng đến bước nào rồi?" Trên người có chút lạnh, Nguyễn Tịnh Nghiên cụp mắt xuống, quần áo bị tên kia kéo lên, nàng hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt trong bóng tôi đảo quanh căn phòng tìm tòi.
Ngươi không phải là đặt máy thu hình trong phòng ngủ của ta chứ?
Nguyễn Tịnh Nghiên rất muốn hỏi Chu Dương Thanh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, đưa tay đem tay Ôn Chỉ Đồng đang tiến vào trong ngực mình đè lại, tiếp tục đáp: "Nên làm đều đã làm...."
Nguyễn Tịnh Nghiên nghe được Chu Dương Thanh đang cố gắng kiềm chế, nàng nhíu nhíu mày, mím môi không lên tiếng.
"Mẹ Ôn Chỉ Đồng có biết không? ngươi xác định nàng có thể tiếp thu ngươi?"
"Tạm thời còn không biết."
Chu Dương Thanh cau mày: "Vậy mà ngươi còn dám cùng nàng làm như vậy? Vạn nhất ngày nào đó nàng liền không chịu được áp lực liền rời ngươi đi? Ngươi có thể chịu đựng được?"
Nguyễn Tịnh Nghiên không biết nàng có thể hay không chịu được Ôn Chỉ Đồng phản bội, nhìn hình dáng như quả cầu lửa nho nhỏ trong lòng nàng như thể chứng minh sự tồn tại của nàng, Nguyễn Tịnh Nghiên thủ chưởng xoa xoa vai Ôn Chỉ Đồng sớm đã rút đi áo khoác, cảm xúc non mềm từ lòng bản tay chuyển đến tận đáy lòng, nàng câu câu môi mỉm cười: "Nàng sẽ không rời khỏi ta."
Nguyễn Tịnh Nghiên nói lấy cúi đầu, tại chóp mũi Ôn Chỉ Đồng hôn xuống, con ngươi ẩn chứa nhu tình khóa người trước mặt vào lồng ngực mình, cong cong mặt mày. "Ta sẽ không cho nàng cơ hội này."
Chu Dương Thanh vẫn là lo lắng cho tương lai của nữ nhi. "Ngươi liền tự tin như vậy?"
Nguyễn Tịnh Nghiên không hề nghĩ ngợi liền đáp: " Là nàng cho ta sự tự tin. "
Đôi lời của editor : Hu hu 2 năm không edit ngượng tay thật, có hơn 2k3 từ mà edit từ 7h đến 9h30 mới xong. Tiện đây xin chúc mọi người có một ngày tiễn ông công ông táo về trời vui vẻ và cũng xin cảm ơn mọi người đã tiếp tục theo dõi bộ truyện này mặc dù đã tạm drop 2năm. *cúi đầu* cảm ơn mọi người vẫn tiếp tục tiếp thêm năng lượng để mình hoàn thành bộ truyện. Yêu mọi người ❤❤❤❤