Bóng dáng đang chật vật chạy trốn, có người quan sát qua kính viễn vọng, không phải là Hồng Lão kia hay sao?

Nhưng mà đây không phải trọng điểm, mà trọng điểm là Hồng Lão chỉ có một mình.

Nói cách khác, Hồng Lão không cứu được người, không hề cứu được An Linh Như ra ngoài.

Lưu Quyền trông mà giật mình sửng sốt.

Hồng Lão khí thế hùng hồn, giống như một cao thủ tuyệt thế xông tới đó nhưng hiện tại lại giống như một con chó chật vật tháo chạy ra ngoài.

“Đây, đây?” Sắc mặt Lưu Quyền thay đổi, tiêu rồi, tiêu đời thật sự, nếu như Hồng Lão thất bại vậy thì còn ai có thể làm được nữa đây?

Lúc trước anh ta còn thề son sắt với Hồng Lão, nhưng bây giờ thì sao?

Đợi Hồng Lão trốn trở về, trở lại tầng thượng, vừa được băng bó vừa suy sụp tinh thần.

Hồng Lão hiện giờ không còn tư thái và dáng vẻ của cao thủ võ lâm như trước nữa, thậm chí có thể nói bộ dạng hiện tại vô cùng chật vật.

Một cánh tay bị chặt đứt, trên người còn nhiều vết thương khác.

Đương nhiên cũng không hề nhắc tới vừa nãy chính ông ta nói mình một mình là đủ rồi.

“Rốt cuộc trong đó xảy ra chuyện gì?” Có người lên tiếng hỏi.

“Không cứu được, không ai cứu được.” Qua hồi lâu sau Hồng Lão mới cất lời.

“Cậu Lạc, cậu chuẩn bị đi.” Tô Bửu Điền nói với Lạc Tú, có điều Lạc Tú không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.

“Hừ, ông đây còn không cứu được, cậu ta cứu kiểu gì?” Hồng Lão hừ lạnh một tiếng.

Hồng Lão rất tự tin với thực lực của mình, chính ông ta còn thất bại, lẽ nào còn có thể trông cậy vào một thằng oắt con có thể làm được?

“Hơn nữa, tôi nói thật với các anh, tình hình trong đó các người hoàn toàn không biết đâu. Cho dù là sư huynh của tôi đến đây cũng không cứu được.” Hồng Lão trực tiếp kết luận.

“Hồng Lão, nhưng mà…” Lưu Quyền lúc này hoàn toàn luống cuống.

Bởi vì thời gian sắp hết rồi, nếu như nhiệm vụ lần này thất bại, có thể Cục an ninh sẽ bị thay máu bởi vì đây chính là một khuyết điểm quan trọng, nói không truy cứu trách nhiệm chắc chắn là giả.

Hơn nữa thân là người chịu trách nhiệm chính, anh ta chết thảm là cái chắc.

“Tôi đã cố gắng hết sức rồi, hơn nữa đám kia không hề đơn giản như trong tưởng tượng, anh không thấy tôi đây tung hoành tứ hải cả đời, không ngờ đến hôm nay lại bị thất thủ trong tay bọn chúng sao?”

Hồng Lão cười thảm một tiếng, không chỉ mất một cánh tay ở đó, điều quan trọng nhất là danh tiếng cả đời của ông ta đã bị hủy ở đây rồi.

“Lão phu khuyên các người vẫn nên nhận thua đi, lần này không có ai có thể vào cứu người được rồi.”

Chỉ là vừa mới nói đến đây, điện thoại của Tô Bửu Điền và Lưu Quyền không hẹn mà đồng thời vang lên.

Hai người cúp điện thoại, hai người với hai vẻ mặt.

“Cậu Lạc, tình hình thay đổi, vừa rồi Hồng Lão đi vào đã kinh động đối phương, hiện tại đối phương không chỉ canh giữ nghiêm ngặt hơn mà bên phía giáo sư An còn có thể chống đỡ nhiều nhất là năm phút nữa. Nếu năm phút sau vẫn không cứu được người, giáo sư An chỉ có thể thỏa hiệp.” Tô Bửu Điền nói với Lạc Tú.

Lưu Quyền cũng nhận được tin tức như vậy. Vốn dĩ Lưu Quyền là người phụ trách chính.

Nhưng hiện tại ngược lại dường như anh ta đã buông bỏ, bởi vì dù có thế nào anh ta cũng sẽ bị xử phạt nặng nề.

“Dù sao hiện tại tôi cũng mặc kệ hết, cứ dứt khoát cho nổ tung tòa nhà kia đi, phải chết thì mọi người cùng chết.” Lưu Quyền tàn nhẫn nói.

“Vớ vẩn.” Tô Bửu Điền phẫn nộ quát lên.

“Vậy ông nói giờ phải làm sao đây? Dù sao cùng lắm thì cá chết lưới rách, còn có năm phút nữa thôi, hoàn toàn không kịp nữa.” Lúc này có lẽ Lưu Quyền thật sự mặc kệ tất cả, ngay cả Tô Bửu Điền cũng dám cãi lại.

“Linh tinh, không phải vẫn còn cậu Lạc hay sao?”

“Anh ta? Hồng Lão cũng đã thất bại, ông cảm thấy anh ta có thể sao?”

“Ông cảm thấy anh ta giỏi hơn Hồng Lão à? Anh ta mới bao nhiêu tuổi, cho dù bắt đầu luyện võ từ trong bụng mẹ thì anh ta cũng không thể nào mạnh hơn Hồng Lão được chứ?” Lưu Quyền giống như con chó điên đang cắn càn.

“Lão Tô, không phải tôi khoe khoang nhưng cậu ta tính là cái thá gì, Hồng Lão tôi còn không làm được thì cậu ta có thể làm được ư?” Hồng Lão cũng hừ lạnh nói.

“Chẳng qua cậu ta chỉ là một thằng miệng còn hôi sữa thôi. Thời gian chỉ còn lại năm phút, trong thời gian ngắn như vậy, cậu ta có thể cứu được người ra ngoài sao?” Hồng Lão hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Lạc Tú.

“Ông là cái thá gì?” Lạc Tú bỗng nhiên lên tiếng.

“Sao nào, với thân phận của tôi mắng cậu mà cậu còn không chịu nhận, còn ấm ức à?” Hồng Lão vẫn rất chướng mắt Lạc Tú.

“Cậu Lạc, hiện giờ thời gian gấp rút, cứu người quan trọng hơn. Đợi cứu được người ra ngoài, món nợ này tùy cậu tính kiểu gì cũng được.” Tô Bửu Điền nhanh chóng cản Lạc Tú lại bởi vì ông ta sợ Lạc Tú sẽ trực tiếp ra tay.

Lạc Tú gật đầu.

“Hừ, tôi để lời này ở đây, cậu tưởng cậu thật sự có thể cứu được người ra sao?”

“Cậu có biết phòng tuyến bên trong đó nghiêm ngặt thế nào không? Cậu còn chưa đến gần đã bị phát hiện rồi. Sau đó nghênh đón cậu chính là súng máy hạng nặng, nếu như cậu dám tiến lại gần thêm nữa, bọn họ sẽ dám giết người.”

“Cậu cho rằng cánh tay này của tôi mất như thế nào? Chính là vì bọn họ uy hiếp muốn giết người vì vậy tôi mới có thể bị đả thương.” Hồng Lão lại hừ lạnh nói.

Lời này vừa nói ra, ngay cả Tô Bửu Điền cũng im lặng, bởi vì nếu thật sự là thế, vậy thì quả thực hôm nay cho dù là ai tới cũng không cứu được An Linh Như, bởi vì đối phương thật sự sẽ giết chết An Linh Như.

Đối phương chính là lính đánh thuê, trong tình huống cực đoan, đối phương sẽ hoàn toàn không quan tâm đến tính mạng của chính mình, hoàn thành nhiệm vụ mới chính là mục tiêu hàng đầu.

Tô Bửu Điền do dự mãi, bởi vì nếu là như vậy thì cách trực tiếp nhất chính là dứt khoát cho nổ tung nơi đó.

“Sao lại không nói nữa thế, không phải cậu nói có thể à, cậu đi đi.” Hồng Lão trào phúng.

Đây là một cục diện chết không thể giải được, không ai có thể đưa người ra ngoài mà thần không biết quỷ không hay.

Trước khi tiếp cận được mục tiêu thì có thể đối phương đã giết chết mục tiêu rồi.

Lưu Quyền cũng lạnh mặt liếc nhìn Lạc Tú sau đó cười khẩy nói.

“Lạc Tú, nếu như anh muốn đi chịu chết thì hiện giờ chúng tôi cũng không cản anh đâu, mời!”

“Cũng không xem bản thân mình là hạng gì, lại cứ đòi đến đây thể hiện.”

“Đủ rồi, tôi đi cứu người trước rồi tính sổ sau.” Lạc Tú xoay người sau đó chậm rãi đi xuống lầu.

Nhưng rất kỳ lạ, mọi người đợi hai phút sau cũng không thấy Lạc Tú đi ra khỏi tòa nhà.

“Người đâu rồi?”

“Sao mà vẫn chưa ra vậy? Chỉ còn hai phút nữa thôi.” Tô Bửu Điền hỏi người bên cạnh.

“Hừ, e là trốn vào góc nào đó không dám ra ngoài rồi. Tôi đã nói rồi mà, cậu ta không cứu được đâu, lại càng không có lá gan đó.” Lưu Quyền bên cạnh châm chọc nói.

"Câm miệng!" Tô Bửu Điền quát lớn.

Nhưng lại đợi thêm một phút nữa, vẫn như cũ không thấy Lạc Tú ra ngoài.

"Động thủ đi!" Lưu Quyền tàn nhẫn nói.

Bởi vì nếu không cứu được người, vì để đề phòng bọn chúng chạy trốn, vậy chi bằng dứt khoát giết hết tất cả mọi người là xong.

Dù sao nếu như bên giáo sư An nói ra bí mật, vậy thì An Linh Như cũng sẽ chết.

Hơn nữa hiện tại đám người kia bắt An Linh Như có thể uy hiếp được giáo sư An, như nếu An Linh Như chết đi vậy thì giáo sư An cũng sẽ không còn vướng bận, nói không chừng còn có thể kín miệng như bưng.

Lúc này Tô Bửu Điền muốn ngăn cản cũng không biết nói thế nào cho phải.

Bởi vì đạo lý đó ông ta cũng hiểu.

Một viên đạn hỏa tiễn loại nhỏ nhanh chóng được nạp vào, sau đó lên nòng, trực tiếp bắn ra ngoài không có lấy một chút do dự.

Cũng không hề có ai đợi chờ thêm gì nữa.

Viên đạn hỏa tiễn loại nhỏ vút lên một tiếng, tốc độ bắn ra nhanh như tia chớp, bắn thẳng vào kho hàng kia. Tô Bửu Điền thở dài một tiếng, có lẽ thực sự ngay cả Lạc Tú cũng không dám đi mạo hiểm thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play