Lạc gia?

Hàn Phong nuốt nước bọt, hoàn toàn khiếp sợ.

Tiếp đó Thi Thi cũng vậy, ba cô gái cũng như thế.

Thầy giáo của mình chính là Lạc gia?

Lạc gia lại thật sự chạy tới làm giáo viên rồi, lại còn là giáo viên chủ nhiệm của bọn họ?

Đám nhóc Hàn Phong trống rỗng đầu óc, quả thực bàng hoàng đến nỗi không biết phải diễn đạt thế nào.

Còn Đao Ba sau khi nghe những lời này, bỗng nhiên bên trong hai mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.

Lạc Tú lại buông lỏng Đao Ba ra, vứt mạnh xuống đất.

“Năm người này là học sinh của tôi!” Lạc Tú đen mặt chỉ vào mấy người Hàn Phong cùng Thi Thi.

Lạc Tú nói câu này, vậy thì hầu như không cần giải thích tình huống gì nữa rồi.

Một người sáng suốt vừa nhìn đã biết chuyện gì đang xảy ra. Mà Quảng Khôn lại là dân xã hội đen, càng biết rõ chuyện gì đang xảy ra.

"Lạc gia, tôi..."

"Bốp."

Lạc Tú lạnh mặt, thẳng tay tát vào mặt Quảng Khôn một cái.

Nhưng Quảng Khôn chẳng những không nói thêm cái gì, mà ngược lại còn thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mạng của mình mấy ngày nay xem như được bảo vệ rồi, bởi vì nếu Lạc Tú đánh mình thì chứng minh ít nhất sẽ không giết mình.

Vả lại cái tát này quả thực là thứ mà mình đáng phải nhận, vì đây là địa bàn của chính mình, khu của chính mình.

Không cần biết vì lý do gì, việc người của mình động đến học trò của Lạc gia là sự thật. Cũng may là không có chuyện gì lớn xảy ra, nếu không thì Quảng Khôn thật sự nghi ngờ không biết hôm nay mình có thể ra khỏi đây hay không.

"Dọn dẹp!"

Rào rạt một thoáng, tất cả mọi người đi ra ngoài, ra đến ngoài cổng, nhưng sáu người khác bao gồm cả Đao Ba chắc chắn bị giữ lại.

Lạc Tú xé một mảnh rèm, đưa cho mấy nữ sinh Thi Thi.

"Lạc, Lạc…"

Thi Thi không biết nên gọi thầy Lạc hay Lạc gia mới thích hợp nữa. Bây giờ cô ta đối mặt với Lạc Tú đã không còn vẻ bình tĩnh như trước mà nhiều hơn là sự khẩn trương.

“Gọi thầy đi, tôi là giáo viên chủ nhiệm của các em.” Lạc Tú nhẹ nhàng nói. Đối với học sinh của mình, Lạc Tú thật sự xem như có vẻ dịu dàng hơn rồi.

“Thầy Lạc, cảm ơn thầy.” Thi Thi lấy tấm màn và quấn nó quanh người.

“Học sinh mà các người cũng dám đụng à?” Câu này của Lạc Tú không phải nói với Đao Ba, mà là với Quảng Khôn.

Quảng Khôn lại nhảy dựng lên và vội vàng lên tiếng giải thích.

" Lạc gia, chuyện này tôi thật sự không biết. Tuy rằng chỗ của tôi không sạch sẽ, nhưng tôi thật sự không cho người đụng tới học sinh. Dù sao tôi cũng có con đang đi học."

Quảng Khôn đứng ở một bên có phần "nghĩ mà sợ".

Mẹ nó, chọc tới ai không được lại đi chọc tới học sinh của Lạc Tú. Con mẹ nó đúng là muốn tìm cái chết mà!

Hơn nữa suýt chút nữa bản thân mình cũng bị hại chết rồi.

“Được rồi, Thi Thi, các em đi ra ngoài trước đi.” Lạc Tú mở miệng nói, hiển nhiên có chuyện gì đó không tiện để mấy người Thi Thi nhìn thấy.

Sau đó mấy nữ sinh rất ngoan ngoãn bước ra ngoài. Hàn Phong đứng dậy, sau đó cũng chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng Lạc Tú gọi cậu ta lại.

“Hàn Phong, em ở lại, cho em lên lớp.” Lạc Tú thản nhiên mở miệng nói.

“Tha mạng, Lạc gia, xin cậu tha mạng!” Đám người Đao Ba còn chưa nhận ra điều đó có nghĩa là gì thì thực sự là kẻ ngốc rồi.

Nhưng Lạc Tú không mở miệng.

Đám người Thi Thi đợi ở bên ngoài khoảng năm phút thì Lạc Tú đã đưa Hàn Phong ra ngoài.

"Được rồi, những việc còn lại anh tự xử lý đi. Nhớ kỹ, sau này nếu học sinh của tôi có vấn đề gì trong khu vực này, tôi sẽ hỏi anh!"

“Vâng, vâng, Lạc gia.” Quảng Khôn gật đầu như gà mổ thóc.

Còn Hàn Phong thì có chút hồn bay phách lạc đi theo Lạc Tú.

Thi Thi không dám nói chuyện với Lạc Tú, nhưng lại cho Hàn Phong một ánh mắt.

Sau đó lặng lẽ chỉ chỉ vào phòng bao trên tầng hai.

Hàn Phong gật đầu, sắc mặt Thi Thi trắng bệch.

Mấy người kia đã chết ư?

Đúng vậy.

Không nghi ngờ gì nữa!

Bước ra khỏi cổng, nhìn Hàn Phong vẫn còn đang hồn bay phách lạc, Lạc Tú đưa cho Hàn Phong một điếu thuốc, sau đó vỗ nhẹ lên vai Hàn Phong.

"Nhớ kỹ, những thứ em khao khát và ngưỡng mộ trong lòng cũng không đẹp như em nghĩ. Thầy giáo không dạy được em điều gì khác, chỉ có thể dạy em làm người tốt là như thế nào!" Lạc Tú vỗ vai Hàn Phong.

Lạc Tú vốn dĩ dường như định nói gì đó, nhưng sắc mặt của Lạc Tú đột nhiên trầm xuống. Không phải điện thoại của Lạc Tú lại vang lên, mà là một tấm chỉ phù gấp hình tam giác trong lòng Lạc Tú bắt đầu nóng lên rồi.

Chỉ phù này là do chính tay Lạc Tú luyện chế, hơn nữa không chỉ một tấm này, mà còn một tấm, trên người An Linh Như.

Chỉ phù này không có tác dụng gì lớn, nhưng nó tương tự như tử mẫu liên hoàn trùng. Một khi bên An Linh Như phát sinh nguy hiểm, vậy thì chỉ phù này sẽ nóng lên. Hiện tại chỉ phù nóng lên rồi.

Vậy thì chắc chắn bên An Linh Như đã xảy ra chuyện.

"Quảng Khôn, đưa tụi nó về trường học."

Quảng Khôn định trả lời thì bóng dáng của Lạc Tú đã biến mất.

Hàn Phong sững sờ, sau đó có hơi ngớ người.

Giờ thì cậu ta đã biết những hành động và suy nghĩ trước đây của mình thật ngây thơ như thế nào!

Kỳ thật, trước đây cậu ta rất coi thường thầy Lạc, thậm chí còn muốn tìm đại ca của mình để xử lý thầy Lạc.

Cũng may, hôm đó gặp vận may, Lạc Tú có việc đã rời đi từ trước, nếu không sẽ gây ra vô số rắc rối.

Đại ca của đại ca của mình chỉ như một con chó ở trước mặt Lạc Tú, thậm chí còn không dám nói dù chỉ một lời tàn nhẫn, vậy mà mình còn coi thường thầy Lạc?

Hơn nữa bất kể như thế nào cũng không ngờ rằng Lạc gia mà cậu ta ngưỡng mộ nhất lại chính là thầy Lạc.

Lại ở trước mặt mình mỗi ngày.

“Hàn Phong, trước đó có phải chúng ta hơi quá đáng h không? Hay nên nói là quá may mắn?” Thi Thi cũng sợ hãi một hồi.

Cho đến đêm nay, bọn họ mới biết bộ mặt thật của thầy mình, nhưng trước đó bọn họ lại chống đối với nhân vật như vậy, quả là muốn tìm cái chết!

Giờ thì cuối cùng họ cũng biết tại sao ba của Chí Cường lại có thể bị gọi đến, và giờ họ mới hiểu tại sao Diệp Thánh Đào lại bị đánh dã man như vậy.

Bởi vì người ta chính là Lạc gia trong truyền thuyết của Thông Châu!

Thần tượng bọn họ sùng bái nhất!

Đoán chừng Lạc Tú cũng đã nói với phụ huynh của họ rằng đừng tiết lộ thân phận của anh. Nếu không phải vì chuyện ngoài ý muốn tối nay, có thể bọn họ còn chẳng hay biết gì.

“Trở về rồi nhanh chóng xin lỗi thầy Lạc đi. Má ơi, nghĩ lại mấy ngày nay mình chống đối với thầy Lạc mà vẫn còn sống, tôi cảm thấy mình thật may mắn.” Hàn Phong tặc lưỡi.

Điều này quả là đáng sợ.

Sau khi biết giáo viên chủ nhiệm của mình là ai, chút kiêu ngạo nhỏ nhoi của cậu ta lập tức tan tành.

Trước mặt Lạc gia, Diệp Kính Bình cũng không cuồng vọng như vậy. Nhóm người bọn họ đúng thật là nghé con mới sinh không sợ hổ, cứ lang thang mù quáng trước mặt hổ.

Mà trong ký túc xá nữ Uất Kim Hương, hầu hết học sinh ở ký túc xá hôm nay đều đã về nhà, vì vậy ký túc xá có vẻ yên tĩnh và trống trải.1

Ký túc xá của An Linh Như tất nhiên cũng chỉ còn lại một mình An Linh Như. Trước đây An Linh Như sẽ ôm một cuốn sách kinh dị xem đến khi lăn ra ngủ.

Nhưng buổi tối hôm nay hoàn toàn ngược lại, ký túc xá của An Linh Như lại rất náo nhiệt. Năm sáu cô gái mặc đồ ngủ tụ tập lại, sau đó tắt đèn thắp nến, lại đang chơi điệp tiên.

Nhóm người An Linh Như đã chơi đến phút cuối cùng, bầu không khí đã trở nên đáng sợ và kỳ lạ.

"Mời Điệp Tiên."

“Ầm!” Đúng lúc này, cửa ký túc xá của An Linh Như đột nhiên ầm một tiếng mà bị mở ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play