Chu Tiểu Ly cũng nghe lời, vội vàng đứng dậy chạy vào phòng ngủ của Lạc Tú.
“Có chuyện gì vậy?” Lạc Tú mở cửa để thầy Chu đi vào.
“Thầy Lạc, tối hôm qua anh quá kích động rồi. Nói thật, mặc dù anh mới đến đây được hai ngày, nhưng bản thân tôi rất thích anh. Tôi không muốn anh rời đi, nhưng anh vẫn chưa biết rõ về tình hình của Chu Tiểu Ly phải không? ” Rõ ràng là thầy Chu đến đây để mật báo.
“Hả? Sao lại có mùi giống phụ nữ thế nhỉ?” Thầy Chu hít hít.
“Ảo giác, anh độc thân lâu quá, đến lúc tìm bạn gái rồi, nói chuyện chính đi.” Lạc Tú vội ngắt lời anh ta.
“Thầy Lạc à, anh không biết Chu Tiểu Ly là chị đại của Uất Kim Hương à, tính tình thật sự rất ghê gớm.” Giọng nói của thầy Chu không lớn, nhưng trong phòng cũng không cách âm.
Phòng ngủ ở ngay sát vách, nói cách khác, Chu Tiểu Ly đã nghe thấy rõ mồn một từng chữ.
“Thầy Chu, nói xấu học trò sau lưng không tốt đâu.” Lạc Tú nhắc nhở.
“Không sao, dù sao bọn họ cũng không biết.”
“Ôi, thầy Lạc à, tôi biết anh muốn tốt cho học sinh nhưng Chu Tiểu Ly thì khác. Với tính cách nóng nảy của em ấy, làm sao thầy có thể bắt em ấy xin lỗi trước mặt giáo viên và học sinh toàn trường được? Nếu thật sự làm được thì đúng là thấy quỷ rồi, tôi chắc với anh đấy.”
“Được rồi, thầy Chu, đừng lo lắng, tôi sẽ có cách giải quyết.” Lạc Tú vội vàng ngăn lại.
“Được rồi, tôi không hy vọng anh vừa mới đến được hai ngày đã đi rồi.” Thầy Chu cúi đầu bỏ đi với vẻ mặt tiếc nuối.
Sau đó Chu Tiểu Ly bước ra ngoài, nhưng cô ta không nói gì, giả vờ như không nghe thấy những gì họ vừa nói, ngược lại cô ta mở miệng nhắc nhở Lạc Tú.
“Mặc dù em thấy thầy không quan tâm, nhưng để có thể thu phục được lớp số ba thì thầy cần phải thu phục hai người, một là Lưu Chí Cường, người còn lại là Diệp Thánh Đào.” Chu Tiểu Ly nhắc nhở.
“Đứa con ngốc của thị trưởng đó à?” Lạc Tú hỏi.
“Cậu ta không ngốc.” Chu Tiểu Ly trợn tròn mắt, e rằng chỉ có Lạc Tú mới dám nhận xét Lưu Chí Cường như thế này.
“Còn ai nữa?”
“Diệp Thánh Đào.”
“Sao tôi chưa từng gặp em ấy nhỉ?” Lạc Tú hơi tò mò.
“Bởi vì cậu ta luôn luôn trốn học.”
“Sao tôi không biết?”
“Thầy đã bao giờ điểm danh đâu!” Chu Tiểu Ly lại liếc mắt tỏ vẻ khinh thường, phải công nhận rằng tuy Chu Tiểu Ly chưa thành niên nhưng đã có vẻ đẹp của một người phụ nữ trưởng thành rồi.
“Mau đi viết bản kiểm điểm.” Lạc Tú nhấp một ngụm trà, không nhắc tới chuyện này nữa.
“Xin lỗi, cám ơn.” Chu Tiểu Ly lại nói.
“Xin lỗi gì chứ, hơn nữa không phải đã cám ơn rồi à?” Lạc Tú hơi nghi ngờ.
“Xin lỗi vì những gì đã xảy ra trong văn phòng đêm qua. Em cứ nghĩ rằng thầy chỉ muốn thể hiện thôi, bây giờ em mới biết rằng là thầy không muốn em thấy thầy đánh người, là thầy thật sự giúp em.”
Chu Tiểu Ly đứng dậy đi ra ngoài, nhưng khi ra đến cửa, Chu Tiểu Ly chợt quay đầu lại nói.
“Đúng rồi thầy Lạc, thầy có bạn gái chưa?”
“Em sắp trưởng thành rồi.”
“Đợi em trưởng thành rồi hãy nói.” Lạc Tú mỉm cười.
“Được.”
Sau khi Chu Tiểu Ly rời đi, Lạc Tú cầm lấy một xấp tài liệu, đó là tài liệu về đứa con trai ngu ngốc của lãnh đạo cấp cao nhất ở Thông Châu.
Sau đó Lạc Tú nhìn vào số điện thoại của phụ huynh và mỉm cười, con người dù thông minh đến đâu cũng có điểm yếu, không phải sao?
“A, đây không phải là thầy Tôn à?” Lạc Tú bước đến tòa nhà dạy học, đúng lúc nhìn thấy Tôn Huy Nam, khuôn mặt sưng vù với quầng thâm dưới mắt.
Lạc Tú đã đoán đúng, đêm qua Tôn Huy Nam đã bị bỏ rơi cả đêm trong cục.
Sau khi bị mời đến đồn cảnh sát, ông ta đã bị phớt lờ, bị bỏ mặc cứ ngồi đó cả đêm.
“Lạc Tú, đừng tự đắc, để tôi xem hôm nay cậu vượt qua ải này thế nào.”
“Tôi không ngại nói cho cậu biết, vì cậu mà thầy Trần đã xin thầy hiệu trưởng rồi, sáng nay sẽ tổ chức mở đại hội toàn trường!” Tôn Huy Nam cười khẩy.
Vốn dĩ, ngày mai hội nghị của trường mới được tổ chức.
Tuy nhiên, để chấn chỉnh Lạc Tú, Trần Hữu đã xin sáng nay sẽ tổ chức đại hội toàn trường, dời thời gian cuộc họp lên.
Ông ta vừa mới rời khỏi đồn cảnh sát thì Trần Hữu đã gọi điện cho ông ta, thậm chí còn chưa kịp rửa mặt đã vội vàng đến xem trò cười của Lạc Tú.
Chẳng trách thầy Chu lại đến tận cửa để an ủi, hóa ra lại là như thế này, định ép anh không trở tay kịp, sau đó chỉ chờ anh từ chức à?
Đáng tiếc, Trần Hữu không biết rằng Lạc Tú đã hoàn thành mọi việc vào đêm qua.
Tuy nhiên, Trần Hữu đã thực sự làm điều đó, để chấn chỉnh anh mà anh ta còn nghĩ ra một thủ đoạn đê hèn như vậy.
Quả nhiên trên đài phát thanh đã vang lên thông báo về việc họp toàn trường.
Mà Tôn Huy Nam cười chế nhạo Lạc Tú hết lần này đến lần khác, sau đó bỏ đi.
Đội hình nhanh chóng được hình thành, toàn trường tập trung đến sân thể dục.
Trần Hữu bước tới cùng mấy giáo viên khác với vẻ đắc ý hiện rõ trên mặt.
“Ha ha ha, thầy Lạc, không ngờ chứ gì?” Lúc này Trần Hữu có tâm thái của kẻ nắm chắc phần thắng.
“Đúng là thật không ngờ.” Lạc Tú nhún vai, tỏ vẻ không hề gì.
“Anh nghĩ rằng tôi sẽ cho anh thời gian để nghĩ cách à? Nằm mơ đi.”
“Từ tối hôm qua đến giờ, e rằng anh vẫn còn chưa thấy mặt Chu Tiểu Ly, đúng không?”
“Tôi rất muốn xem, anh làm cách nào để khiến Chu Tiểu Ly đi lên xin lỗi đây?” Trần Hữu nói với vẻ mặt chắc chắn.
Vào lúc này, hiệu trưởng đã bắt đầu thông báo về những sự việc tối hôm qua, điều này đã khiến toàn trường ồ lên.
Ngay cả lớp số ba cũng có rất nhiều người đều cảm thấy đáng tiếc, không ngờ lần này trường học làm căng vậy.
“Tốt lắm, đã đến lúc thầy chủ nhiệm lớp ra mặt rồi, tôi sẽ chờ xem.” Trần Hữu lại nở nụ cười xấu xa.
Lạc Tú lên sân khấu, xắn tay áo và nói chuyện bằng micro.
“Tôi vô cùng xin lỗi vì học sinh Chu Tiểu Ly trong lớp của tôi đã làm những chuyện như vậy, một lần nữa tôi xin bày tỏ lời xin lỗi sâu sắc đến những em học sinh nữ đó.”
“Đồng thời, tôi cũng hứa với các em ấy rằng Chu Tiểu Ly sẽ lên đây để xin lỗi các em. Bây giờ, học trò Chu Tiểu Ly, mời em lên đây để xin lỗi.” Giọng nói của Lạc Tú khiến toàn trường đều nghe thấy.
Nhưng nó cũng khiến toàn bộ giáo viên và học sinh đều ồ lên.
Vì lời nói vừa rồi của anh, bảo Chu Tiểu Ly đi lên xin lỗi!
“Đầu óc của giáo viên mới tới này bị hỏng rồi hay sao thế?”
“Tôi không nghe lầm đó chứ, anh ta vừa bảo Chu Tiểu Ly lên xin lỗi ư?”
“Đó chính là chị đại của trường Uất Kim Hương, đánh nhau ẩu đả, có việc nào mà chưa từng làm chứ?”
“Bảo Chu Tiểu Ly đi lên xin lỗi, chỉ có anh ta mới nghĩ ra được.”
Và thậm chí một số giáo viên đã bật cười, vì không thể nào kêu Chu Tiểu Ly đi lên xin lỗi được.
Nếu Chu Tiểu Ly ngoan ngoãn như vậy đã không có chuyện gì xảy ra rồi.
“Tôi nghĩ là yêu cầu hiệu trưởng lên xin lỗi còn có xác suất cao hơn Chu Tiểu Ly.” Một giáo viên vừa đẩy gọng kính vừa nói.
“Ha ha ha, cũng đúng, thầy Lạc mới tới, vẫn còn quá trẻ nên chưa nắm rõ tình hình.”
Trong lớp số ba, nhiều người đã bắt đầu bỡn cợt.
“Tôi có nghe lầm không? Tiểu Ly, thầy ấy kêu cậu lên xin lỗi kìa.” Hàn Phong cười nói.
“Đúng vậy Tiểu Ly, cậu đi đi.”
“Tiểu Ly, tôi xem lát nữa thầy ấy còn ngẩng mặt lên được không!” Lớp số ba không tin Chu Tiểu Ly sẽ đi lên xin lỗi.
Họ chính là bạn học của Chu Tiểu Ly, và họ biết rõ tính cách của Chu Tiểu Ly hơn ai hết.
Đó là một kiểu thờ ơ và kiêu ngạo không quan tâm đến lời nói của mọi người.
“Tôi rất muốn đi lên hỏi thầy Lạc, có phải hôm nay mặt trời mọc hướng tây không?”
Còn Trần Hữu đứng ở dưới, nụ cười càng ngày càng rõ, đấu với tôi sao, anh vẫn còn non và xanh lắm. Nhưng số lớp ba đã nhanh chóng không cười được nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT