“Cậu bảo kê cho tôi?” Lạc Tú tự ngồi xuống, sau đó khoanh chân, tò mò nhìn Đường Hạo.
"Làm sao, ý của anh là không thích à?" Đường Hạo nhướng mày, giống như cho Lạc Tú một cơ hội.
"E rằng cậu không đủ tư cách." Lạc Tú lắc đầu, những người trẻ tuổi này, thật sự là khiến Lạc Tú hơi cạn lời.
"Tôi không đủ tư cách?" Đường Hạo mỉm cười thay vì tức giận.
Anh ta được coi là một nhân vật nổi tiếng trong trường, mặc dù anh ta không dám nói mình là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, nhưng dù sao anh ta cũng được coi là số một.
Thậm chí còn có quan hệ với Liên minh Phi Xa ở Phủ Sơn, hơn nữa, bản thân anh ta còn là một dị nhân.
“Được, anh đừng hối hận là được.” Đường Hạo nhặt một chiếc túi LV để ở đầu giường, mang theo một tia kiêu ngạo đi ra ngoài.
Hừ, anh ta là con trai trưởng của nhà họ Đường, gia trí con người lên đến 200 triệu tệ, anh ta không có tư cách nhận đàn em sao?
Thấy Đường Hạo đi ra ngoài, Dư Mộng Đình thở dài, cầm túi lên, liếc nhìn đồng hồ và nói.
"Đi thôi, nếu không chúng ta sẽ không bắt kịp máy bay."
"Anh vừa mới bỏ lỡ một cơ hội, nói thật, với gia cảnh của anh, đi tới đó nhất định sẽ bị khi dễ, anh Hạo sẽ bảo vệ anh, đỡ cho anh rất nhiều phiền phức." Dư Mộng Đình nhắc nhở.
“Tôi không nghĩ mình sẽ gặp rắc rối gì.” Lạc Tú cũng đứng lên.
Nhiệm vụ này là cứu người, không thể quá cao sang, chỉ có thể giả làm một sinh viên bình thường.
“Ồ, đến nơi đó thì anh sẽ hiểu lời nói của mình nực cười đến mức nào.” Dư Mộng Đình lắc đầu đi ra ngoài trước.
Trong nhà không có chút bối cảnh nào, anh cho rằng đang ở trong nước sao?
Hơn nữa, Dư Mộng Đình đã thấy rất nhiều du sinh viên như Lạc Tú, những người không có gia cảnh thì hầu hết họ không thể ở đó một tháng, sau đó sẽ tự chủ động trở về nước.
Bởi vì họ hoàn toàn không thể hòa hợp được!
Điều quan trọng nhất là Đường Hạo đã làm rất tốt ở đó, không chỉ vì anh ta có xuất thân trong gia đình tốt mà còn bởi vì anh ta là một dị nhân.
Ở bên kia, không biết có bao nhiêu sinh viên nước ngoài bình thường đang cầu xin sự che chở của Đường Hạo?
Thế mà tên Lạc Tú này, Đường Hạo đề nghị che chở cho anh, nhưng anh lại từ chối?
Chờ đến đó và hối hận đi.
Sợ là trong vòng ba ngày, anh sẽ khóc và cầu xin Đường Hạo che chở cho anh thôi.
Dư Mộng Đình nở một nụ cười và nhanh chóng đuổi kịp Đường Hạo.
Lúc này Lạc Tú nhận được một cuộc gọi, đó là từ Tô Bửu Điền.
"Cậu Lạc, rắc rối của cậu đến rồi." Tô Bửu Điền vừa định lên máy bay để trở về Thiên Đô thì một cuộc điện thoại gọi đến.
“Rắc rối gì?” Lạc Tú hỏi.
“Có thư khiêu chiến từ núi Thanh Thành, bảo cậu ngày mai đến núi Thanh Thành quyết một trận tử chiến!” Tô Bửu Điền cười khổ nói.
Mặc dù biết rằng người tu pháp sẽ ra tay với Lạc Tú, nhưng ông ta không ngờ rằng người tu pháp đầu tiên thực sự là một người đến từ núi Thanh Thành.
"Hơn nữa, đối phương cố ý đăng chiến thư lên mạng, tin tức bùng nổ, rất nhiều người đã bắt đầu đổ xô đến núi Thanh Thành rồi."
"Ngay cả những ông lớn từ mọi tầng lớp xã hội cũng đang chuẩn bị đổ xô đến đó." Tô Bửu Điền nói ở đầu bên kia điện thoại.
Kỳ thật cũng rất bình thường, dù sao hôm nay Lạc Tú vừa mới chém giết hai vị võ thánh, danh tiếng vừa mới lan tràn, thậm chí trong nước còn đang sôi nổi thảo luận.
Kết quả là, người tu pháp từ núi Thanh Thành lại nhảy ra và muốn khiêu chiến Lạc Tú, điều này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Nghe nói tất cả các chuyến bay đến vùng lân cận núi Thanh Thành đều đã đầy và tất cả đã được đặt trước.
Rất nhiều người đều cưa tận mắt nhìn thấy trận chiến của Lạc Tú ở đảo Tần Hoàng, vì vậy nhiều người chắc chắn sẽ đến trận chiến trên núi Thanh Thành.
"Ôi, cậu Lạc, cậu thấy chuyện này thế nào?" Tô Bửu Điền lại cười gượng.
Nhưng đợi hồi lâu cũng không có động tĩnh gì.
"Cậu Lạc?"
"Alo?"
“Bíp bíp.” Lạc Tú đã cúp điện thoại.
Lúc này anh đang qua cửa kiểm tra an ninh.
Còn chuyện núi Thanh Thành, Lạc Tú cũng không thèm quan tâm.
Dù sao thì đối với anh, hành trình đến Triều Tiên cướp bộ xương thủy tinh từ tay các cao thủ của các quốc gia mới là chuyện khiến Lạc Tú cảm thấy hứng thú.
Máy bay đã đi thẳng đến sân bay ở Phủ Sơn.
Lúc này đã là nửa đêm, thời tiết vô cùng lạnh giá, vừa xuống máy bay không bao lâu, tuyết đã bắt đầu rơi.
Đường Hạo và Dư Mộng Đình đã đợi sẵn bên ngoài sân bay.
Sau khi nhìn thấy Lạc Tú từ phía sau đi tới, Đường Hạo nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt đầy ác ý.
Bây giờ đã ở trong lãnh thổ của anh ta, Lạc Tú không thể kiểm soát mọi thứ được nữa.
"Tôi sẽ cho anh một cơ hội khác để suy nghĩ!" Đường Hạo cười khẩy.
“Nghĩ cái gì?” Lạc Tú cau mày.
"Làm đàn em của tôi, sau này tôi sẽ bảo kê cho anh." Đường Hạo tự hào nói.
"Tôi thật sự không muốn cho cậu cơ hội, bởi vì ngay cả tư cách làm đàn em của tôi cậu cũng không có đâu." Lạc Tú nhìn Đường Hạo nói.
"Được rồi, cứ hống hách đi!" Đường Hạo giơ ngón tay cái lên cho Lạc Tú, nhưng sự mỉa mai lại rất rõ ràng.
“Mộng Đình, để anh ta đi.” Đường Hạo rút tay về, lạnh lùng nói.
“Như thế không tốt lắm đâu?” Dư Mộng Đình do dự nói.
"Em nghe anh ta nói gì chưa, có gì không tốt chứ?" Đường Hạo hừ lạnh một tiếng, sau đó hỏi ngược lại.
"Lạc Tú, hay là anh xin lỗi anh Đường Hạo đi, chẳng lẽ anh còn không nhìn rõ tình huống hiện tại của anh sao?" Dư Mộng Đình nhắc nhở.
“Mộng Đình!” Thấy Dư Mộng Đình còn nói chuyện, Đường Hạo có chút không kiên nhẫn.
"Này, tự bảo vệ mình đi, đây là địa chỉ của trường học, anh có thể tự tìm đường đến đó." Dư Mộng Đình đưa cho Lạc Tú một tờ giấy, còn Đường Hạo thì đã đi về hướng cách đó không xa.
Tiếng động cơ gầm rú vang lên, hơn chục chiếc mô tô Harley dừng ngay trước mặt Đường Hạo.
Trên mấy chiếc Harley, một nhóm đàn ông và phụ nữ trong bộ đồ mô tô cực ngầu đã chào đón Đường Hạo một cách nồng nhiệt.
"Đi xin lỗi Đường Hạo đi, để Đường Hạo đưa anh đến trường." Dư Mộng Đình lại khuyên nhủ.
“Tôi có thể đi một mình.” Lạc Tú không chút để ý.
"Tự anh qua đó sao?"
"Đã nửa đêm rồi, làm sao anh có thể tới đó?" Dư Mộng Đình khinh thường nói.
"Tôi hỏi anh này, anh thậm chí còn không có đồng won Triều Tiên nào, xe taxi cũng không thèm chở anh, anh đến đó bằng cách nào?" Dư Mộng Đình hỏi lại.
"Cái này thì không cần cô lo lắng." Lạc Tú cười cười, sau đó lại nói: "Nếu không muốn bị gió lạnh thổi, có thể cùng tôi qua đó."
“Ồ, quên đi, tùy anh.” Dư Mộng Đình giật giật khóe miệng, sau đó xoay người rời đi.
Cô ta có lòng muốn giúp Lạc Tú, nhưng đối phương lại không hề cảm kích.
Khi đến Triều Tiên, anh đã không còn ở trong nước, ở nơi đất khách quê người mà còn nói mấy lời chướng tai như thế, thậm chí anh còn không thể tìm ra phương hướng, lại còn đã nửa đêm, anh đến đó kiểu gì chứ?
Lại còn muốn kéo mình đi cùng?
Nhìn thấy Dư Mộng Đình đến, Đường Hạo mỉm cười.
"Anh ta nói thế nào?"
Đường Hạo cố tình ra oai phủ đầu với Lạc Tú.
“Chắc là anh ta chọn đi taxi.” Dư Mộng Đình bất đắc dĩ nói.
"Hôm nay anh ta bắt được taxi mới là lạ." Đường Hạo tự tin cười khẩy. "Tôi nhờ bạn tôi đánh tiếng với mấy tài xế taxi gần đây rồi, để xem hôm nay anh ta có thể bắt taxi không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT