Vô số người xung quanh đều lắc đầu.

Bởi vì những lời Lạc Tú vừa nói quá ngông cuồng.

Ngộ nhỡ sở trưởng Sở Tài Quyết Vũ Lực đến, vậy thì anh sẽ thật sự không còn đường lui nữa.

“Ha ha, để tôi xem cậu có thể ngạo mạn được bao lâu?” Chu Càn Khôn cười khẩy.

"Chỉ cần sở trưởng Sở Tài Quyết Vũ Lực đến..."

"Haizzz, mấy người thật ngu ngốc."

“Mấy người đang đợi Dương Thiên Cương đúng không?” Lạc Tú khinh bỉ hỏi.

“Sao cậu dám gọi thẳng tục danh của minh chủ hả?” Võ thánh Vô Không lạnh lùng hỏi.

Ông ta không tin Lạc Tú thật sự dám tuyên chiến với Sở Tài Quyết Vũ Lực, càng không tin Lạc Tú có thực lực này.

“Chỉ là một cái tên mà thôi, có gì đâu mà không dám chứ?” Nhưng Lạc Tú lại chẳng thèm để tâm.

"Chẳng phải các ông đang hy vọng lão ta đến cứu các ông à?"

"Chẳng phải các ông định dùng ông ta để uy hiếp tôi à?"

“Vậy thì Dương Thiên Cương, ông còn không chịu ra ngoài ư?” Lạc Tú quay đầu lại, hét lớn về phía đám đông ở đằng xa.

Mọi người nhất thời mơ màng.

Ngay cả Chu Càn Khôn và võ thánh Vô Không cũng ngơ ngác.

Ý anh là sao?

Sở trưởng Sở Tài Quyết Vũ Lực đã sớm đến đây rồi ư?

Chuyện này sao có thể?

Nếu lão đã sớm đến đây, tại sao lại khoanh tay đứng nhìn?

E rằng lão đã sớm ra tay rồi chứ?

Nhưng Lạc Tú vừa mới dứt lời, đằng sau đám đông, một ông lão đội mũ nở nụ cười cay đắng, vươn tay gỡ mũ xuống, vẻ mặt ba phần bất đắc dĩ bảy phần sợ sệt, cuối cùng cũng từ tốn đi về phía Lạc Tú.

Ông lão này không phải ai khác, mà chính là Dương Thiên Cương.

Thật ra lão đã sớm đến đây rồi, hơn nữa còn đến từ lúc mở màn.

Lão đã chứng kiến trận chiến này từ đầu đến cuối, rõ ràng kết quả này không khiến lão cảm thấy bất ngờ.

Dù gì lão cũng đã giao đấu với Lạc Tú.

Nếu lúc đó Lạc Tú không nể tình thì bây giờ lão đâu còn sống nữa.

Huống hồ kể từ khi giao đấu với Lạc Tú, lão đã không còn muốn đến đây nữa.

Lão đến đây để làm gì?

Lão bị ngứa đòn à?

Lạc Vô Cực sẽ sợ một Sở Tài Quyết Vũ Lực nhỏ nhoi ư?

Nhưng dù gì thân phận của lão cũng đặc biệt, không thể không đến, nhưng rõ ràng lão không muốn lộ mặt.

Ai dè cuối cùng lão vẫn bị liên lụy kéo vào.

Nhìn thấy Dương Thiên Cương bước ra, đừng nói là võ thánh Vô Không và Chu Càn Khôn đều sững sờ.

Mà ngay cả hàng vạn người xung quanh cũng sửng sốt.

Quả thật lão đã sớm đến đây rồi.

Vậy thì tại sao ban nãy lão lại không ra mặt giúp đỡ?

Tại sao lão lại không bước ra cứu Chu Càn Khôn và võ thánh Vô Không?

Dù gì bọn họ cũng là bạn cũ mà.

“Lão Dương, ông, chuyện này?” Võ thánh Vô Không khó hiểu hỏi.

Hàm ý rất rõ ràng, nếu ông đã sớm đến đây, vậy thì tại sao ban nãy ông lại không ra mặt giúp đỡ?

Dù gì ông cũng là sở trưởng Sở Tài Quyết Vũ Lực, có địa vị tương đương với minh chủ võ lâm, làm sao có thể không giúp đỡ cơ chứ?

Không chỉ Chu Càn Khôn và võ thánh Vô Không cảm thấy khó hiểu.

Mà hàng vạn người xung quanh cũng mang theo nỗi nghi hoặc, đúng vậy, nếu lão đã sớm đến đây, tại sao ban nãy lại không ra tay?

“Chuyện này rất kỳ lạ đúng không?” Dương Thiên Cương khẽ cười hỏi.

Nhưng lửa giận trong lòng lão đã ngút trời rồi.

Lão chưa muốn chết, lão vẫn sống chưa đủ.

Mấy người kéo tôi ra ngoài làm gì?

Chẳng khác nào bảo lão đi kết thù oán với Lạc Tú.

Lão đâu có bản lĩnh và tính khí để đi kết thù oán với Lạc Vô Cực?

Do đó một giây sau, Dương Thiên Cương liền biến sắc.

Ông ta mang theo lửa giận chưa từng có, quát ầm lên.

"Bởi vì tôi không đánh lại người ta, bởi vì tôi không trêu nổi Lạc Vô Cực."

“Mấy người đã hiểu rõ chưa?” Dương Thiên Cương hét lớn.

Toàn trường nhất thời yên ắng.

Thậm chí có thể nói là yên ắng đến mức đáng sợ.

Mọi người liền trợn mắt há mồm.

Tiếp tục nghi ngờ có phải tai của mình đã xảy ra vấn đề rồi không?

Lão đánh không lại ư?

Lão không trêu nổi ư?

Nói cách khác, ý của lão là lão sợ Lạc Tú đúng không?

Đường đường là sở trưởng Sở Tài Quyết Vũ Lực mà lại sợ hãi trước Lạc Tú ư?

“Lão Dương, ông?” Trên mặt của Chu Càn Khôn tràn ngập vẻ khó tin nhìn Dương Thiên Cương.

Đây chính là minh chủ võ lâm ngày xưa, sở trưởng Sở Tài Quyết Vũ Lực ngày nay.

Nhưng lão vừa mới nói gì?

Lão đánh không lại ư?

Lão không trêu nổi ư?

Chuyện này sao có thể?

“Ông hãy ngậm miệng lại cho tôi!” Dương Thiên Cương giận dữ quát.

“Mấy người vốn là ân oán cá nhân, liên quan gì đến ông đây?” Bây giờ Dương Thiên Cương không muốn giữ phong độ và mặt mũi nữa.

Bởi vì lão biết rất rõ, lần trước Lạc Tú không giết lão là vì người ta rộng lượng.

Nếu hôm nay lão tỏ thái độ, kết thù oán với Lạc Tú, chắc chắn lão còn chưa đi được mười bước đã bỏ mạng.

"Nếu đã là ân oán cá nhân thì hai ông lôi Sở Tài Quyết Vũ Lực ra làm gì?"

“Là Chu Càn Khôn hay Vô Không có thể đại diện cho Sở Tài Quyết Vũ Lực?” Dương Thiên Cương liền mắng.

Cả Chu Càn Khôn và Vô Không đều choáng váng.

Như một cái tát vào mặt.

Không ngờ Dương Thiên Cương lại đứng về phía Lạc Tú.

Rồi lão cúi đầu, trịnh trọng ôm quyền bái.

"Cậu Lạc, tôi chỉ là khán giả, người qua đường mà thôi."

“Cậu Lạc, chuyện này không liên quan gì đến tôi và Sở Tài Quyết Vũ Lực, mọi chuyện đều do cậu Lạc sắp xếp.” Dương Thiên Cương hơi kính nể nói.

Sau trận chiến lần trước, lão đã hoàn toàn hiểu rõ, bọn họ có thể trêu chọc nhân vật như Lạc Tú ư?

Đó hoàn toàn không phải là người cùng cấp bậc.

Nhìn thấy dáng vẻ khiêm tốn cúi đầu xưng thần của Dương Thiên Cương đối với Lạc Tú, mọi người đều suýt rớt cằm xuống đất.

Bọn họ chẳng thể ngờ rằng sẽ có kết cục như vậy.

Thiên hô vạn hoán, mong đợi sự xuất hiện của sở trưởng Sở Tài Quyết Vũ Lực.

Ai dè lão vừa mới bước ra, đã biến thành kẻ hèn nhát trước mặt Lạc Tú.

Thậm chí còn không dám nói một câu có khí phách, mà dứt khoát vạch rõ giới hạn trong chuyện này.

Sở trưởng Sở Tài Quyết Vũ Lực cũng sợ Lạc Tú.

Cuối cùng Chu Càn Khôn và võ thánh Vô Không cũng hoàn hồn lại, ngạc nhiên nhìn Lạc Tú.

Bọn họ không thể hiểu nổi, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra?

Nhưng Lạc Tú lại xoay người chế nhạo.

"Đây chính là người giúp đỡ của hai người ư?"

"Là người mà hai ông định dựa dẫm vào à?"

“Hừ.” Lạc Tú hừ lạnh.

"Còn ai nữa không?"

“Hai ông cứ việc gọi đến đi.” Lạc Tú hứng thú nhìn Chu Càn Khôn.

Gương mặt già nua của Chu Càn Khôn nhất thời đỏ bừng, mà võ thánh Vô Không cũng không khá hơn là bao.

Chỗ dựa mà bọn họ khoe khoang nửa ngày trời lại nhanh chóng sợ sệt trước mặt Lạc Tú.

Thậm chí bây giờ còn cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên.

Nhưng Chu Càn Khôn đã nhanh chóng lấy lại sự tự tin.

Bởi vì ông ta vẫn còn người thay thế cuối cùng.

Cũng chính là người thay thế đáng sợ nhất.

“Được, cậu đừng có mà hối hận.” Chu Càn Khôn mở miệng nói.

“Cậu hãy đợi tôi gọi điện thoại.” Chu Càn Khôn lấy điện thoại ra.

“Ông cứ gọi đi, tôi cho ông cơ hội đấy.” Lạc Tú chẳng hề để tâm nói.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Chu Càn Khôn kể lại ngắn gọn dăm ba câu rồi cúp máy.

Sau đó, ánh mắt của ông ta mang theo vẻ tự tin chưa bao giờ có.

“Cậu đang tự tìm đường chết thì đừng oán trách người khác.” Chu Càn Khôn lại uy hiếp.

Lần này người mà ông ta gọi đến không phải ai khác, mà chính là bá chủ quốc tế.

Lai lịch của nhân vật này vô cùng lớn.

Dù gì bốn chữ bá chủ quốc tế này cũng đủ chứng minh thân phận của đối phương.

“Họ Lạc kia, cậu cứ chờ chết đi.”

“Để tôi xem khi bá chủ quốc tế Nữ Thần Tử Vong đến đây, cậu còn dám ngông cuồng như vậy nữa không?” Chu Càn Khôn cố ý hét lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play