Nhưng sau khi nổi tiếng, Lạc Tú không ngờ rằng bên quân đội đã bắt đầu để ý đến mình.
Cuối cùng Diệp Kính Bình mời mọi người tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở Hải Thượng Minh Nguyệt, đương nhiên Lạc Tú vẫn là nhân vật chính của bữa tiệc.
Sau khi tiệc kết thúc, Lạc Tú về phòng, không thể đợi được mà bóp nát chiếc nanh sói, bên trong có một hạt giống màu đen.
Hạt này chỉ hơi khô héo một chút chứ không khô quắt lại như hạt lần trước.
Lạc Tú lấy long mạch ra, sau đó dùng lực long mạch ân cần chăm sóc, một lúc sau hạt giống kia đã hoàn toàn chắc nịch.
Ngược lại Lạc Tú có chút đau lòng nhìn long mạch.
Bởi vì sợi chỉ đỏ kia rõ ràng đã ngắn và mảnh hơn trước.
Lạc Tú muốn nuôi dưỡng cái long mạch này, nhưng thật đáng tiếc là thế giới này không cho phép.
Có câu nói là sau khi Huy Nam thì không thể thành tinh.
Thật ra là vì thế giới này không cho phép, năm đó khi Hoàng Thái Cực nhập quan đã phá huỷ long mạch lớn của đất nước Trung Quốc, khiến cho khí vận của Trung Quốc suy giảm, sau khi trải qua chiến tranh tàn phá cuối cùng của nhà Thanh, khí vận của thế giới này đã vô cùng thấp.
Vì nuôi dưỡng sự sống, khôi phục long mạch, thế giới đã lấy hết khí vận, cho nên mới có tình trạng không được thành tinh sau khi lập quốc.
Đặt long mạch xuống, Lạc Tú bắt đầu dung hợp hạt giống, để vào giữa hai lông mày, ngay lập tức toàn thân Lạc Tú toả ra ánh sáng màu đen, khiến toàn bộ căn phòng trở nên đen kịt.
Sau khi ánh sáng tan biến, xương cốt toàn thân Lạc Tú rung lên, mặc dù tu vi không được nâng cấp nhưng Lạc Tú biết với sức mạnh bây giờ của mình, dù chưa thể sử dụng khí tức hộ thể của thái hoàng kinh nhưng vẫn có thể chặn được đạn.
Hơn nữa còn không phải là đạn bình thường, mà có thể chặn được loại đạn có sức công phá mạnh mẽ như AK47 hay Gatling.
Ít nhất là bên ngoài, những vũ khí nhỏ này đã không thể uy hiếp được Lạc Tú nữa.
Lúc này điện thoại reo lên, là Vương Phi gọi đến.
“Lạc Tú, tôi tìm được một đội xây dựng ở đây, hai bên đang thương lượng, đúng rồi, cậu còn nhớ Từ Văn Binh không?”
“Tên nhóc đó bây giờ cũng đang ở trong tổ công trình, sau khi biết tôi có hạng mục Vịnh Bàn Long thì nói muốn tổ chức họp lớp mời tôi đi, bảo tôi gọi điện mời cậu nữa, tối nay cậu cũng đi một chuyến đi, dù sau chuyện này cuối cùng cũng là do cậu quyết định mà.”
“Quên đi, tôi không đi đâu, cậu quyết định một chuyến là được rồi.” Lạc Tú từ chối.
Lạc Tú vẫn còn chút ấn tượng về Từ Văn Binh, trước kia cũng theo đuổi hoa khôi lớp giống anh, cuối cùng Từ Văn Binh tán được hoa khôi lớp, còn Lạc Tú và Trương Thục Phi đến với nhau.
Lại nói giữa hai bọn họ cũng có chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng điểm bất bình đó trong lòng Lạc Tú đã bỏ qua rồi, dù sao Lạc Tú cũng không còn là Lạc Tú trước kia nữa, trải qua giới tu chân đã sớm không thể so sánh với người bình thường được nữa.
“Đừng mà Lạc Tú, tất cả mọi người đều là bạn cũ, hay là cậu nể mặt tôi đến chơi một lát đi, cứ coi như là ôn lại chuyện cũ.” Vương Phi khuyên nhủ.
Vì Từ Văn Binh đã cầu xin anh ta nhất định phải đưa ông chủ của Vịnh Bàn Long đến làm quen một chút.
Có người nói gặp lại bạn cũ chính là để khoe khoang, Lạc Tú thật sự sợ buổi họp lớp đó cũng sẽ như vậy.
Dù sao đối với anh mà nói mình cũng đâu có gì để khoe đâu?
Nhưng Vương Phi đã xin, cuối cùng Lạc Tú cũng phải nể mặt Vương Phi nên liền miễn cưỡng đồng ý.
Rất nhanh trời đã tối, mọi người tập trung ở địa điểm đã hẹn trước, Hải Nguyệt Tiểu Trúc.
Lạc Tú đi ô tô đến, nhớ lại lần trước anh còn đánh nhau ở chỗ này.
Lạc Tú vừa đỗ xe xong thì ông chủ của Hải Nguyệt Tiểu Trúc cũng đi ra, tự mình tiếp đón Lạc Tú, dù sao ngay cả ông chủ Hồng Bưu cũng lịch sự nịnh bợ Lạc Tú rồi.
Ông chủ của Hải Nguyệt Tiểu Trúc như ông ta làm sao lại dám lạnh nhạt với Lạc Tú chứ?
Đêm đó chính ông ta tận mắt thấy Lạc Tú lao vào hơn mười người, cái khung cảnh lúc đó quá đáng sợ, cho nên sau khi nhìn thấy Lạc Tú đến, ông chủ tự mình ra mở cửa xe cho Lạc Tú.
“Cậu Lạc, cậu đến rồi.”
“Ừ, tôi có một buổi họp lớp, hình như là ở phòng số 8 thì phải.”
“Vậy để tôi đưa cậu Lạc qua nhé?”
“Thôi, ông đi trước đi, tôi tự đi được rồi.” Lạc Tú xua tay, cảm thấy mình tự đi cũng được.
Nhưng anh nhìn đồng hồ, hình như mình đến hơi sớm thì phải.
Có điều cũng không sao, anh vừa gọi cho Vương Phi, hình như anh ta bị kẹt xe, còn lâu mới đến.
Đi vào phòng số 8, lúc này đã có vài người ở trong rồi.
Cầm đầu là một thanh niên mặc vest màu đỏ, anh ta đeo kính râm, chải tóc trông cực kì thời thượng và thành công, hơn nữa còn cố ý để chìa khoá BMW trên bàn, như thể đang cố tình khoe khoang.
Lạc Tú nhìn liếc qua, đây chính là Từ Văn Binh, thực ra theo anh nhớ hình như khi bắt đầu vào đại học, Từ Văn Binh đã bắt đầu coi thường anh, thêm cả chuyện thành công tán được hoa khôi nên đã dùng chuyện này làm Lạc Tú mất mặt nhiều lần.
Mà kể cả những người khác cũng ăn mặc không kém cạnh, đều là hàng hiệu nổi tiếng, có vẻ sau khi ra trường ai cũng rất thành công.
So sánh như vậy thì ngược lại Lạc Tú mặc rất bình thường, một bộ quần áo thể thao màu đen, ngay cả thương hiệu cũng không có, trông rất đơn giản và tuỳ ý.
Lúc này mấy người kia đang vây quanh Từ Văn Binh cười cười nói nói.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Từ Văn Binh cũng khá tốt, bởi vì gia đình khá giàu có cho nên cũng tự lập được một đội công trình.
Còn nhớ thời đi học ai cũng cười nhạo sau lưng anh ta vì có bố làm việc ở công trường, sau khi ra ngoài xã hội mới hiểu được có những công việc còn không bằng ở công trường, hơn nữa người ta là chủ thầu, phụ trách giám sát là được, có phải làm việc đâu?
Còn lần này lý do Từ Văn Binh khởi xướng chuyện họp lớp này thì là vì nghe nói Vương Phi đang giữ một hạng mục lớn, hạng mục này dù ở Thông Châu thì cũng là một hạng mục vô cùng lớn.
Nhưng nói thật Từ Văn Binh và Vương Phi ở trường cũng không thân thiết gì, ra xã hội cũng chưa từng liên lạc lại với nhau.
Cho nên vì để giành lấy hạng mục này nên anh ta cố tình tổ chức một buổi họp lớp, họp lớp là giả, lôi kéo làm quen mới là mục đích chính.
Có điều khi Lạc Tú vừa bước vào đã khiến Từ Văn Binh sửng sốt.
Bởi vì anh ta không ngờ Lạc Tú cũng sẽ đến.
Nhưng nhìn thấy bộ quần áo Lạc Tú đang mặc khiến trong lòng anh ta cười một tiếng, có vẻ tên này rất thảm nhỉ.
Hơn nữa Lạc Tú không so đo chuyện lúc trước thì không có nghĩa là Từ Văn Binh sẽ không để ý, tên này và anh ta trước kia cùng theo đuổi hoa khôi là chuyện cả trường đều biết, đương nhiên Từ Văn Binh tán được hoa khôi của lớp, còn Lạc Tú thì trở thành trò cười.
Nhưng nếu hôm nay đã gặp thì phải làm anh bẽ mặt một phen.
Nghĩ đến đây, Từ Văn Binh đứng lên, tỏ vẻ hào phóng mở miệng nói.
“Đây không phải là Lạc Tú sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT