Lời nói của Lạc Tú khiến Điền Quan Vũ hoàn toàn không thể phản bác lại.

Khi anh ta đến đây, anh ta đã thề rằng trong ngày hôm nay nhất định sẽ đập phá cửa tiệm của Lạc Tú.

Hơn nữa ban nãy còn tỏ thái độ rất kiêu ngạo.

Nhưng bây giờ đã biết được thân phận của Lạc Tú, ai dám đập phá nữa?

Ai lại có gan đi đập phá?

Đó chính là Lạc Vô Cực đấy!

Điền Quan Vũ tỏ rõ vẻ mặt cay đắng, không nói được một lời.

“Đập đi, không đập là đồ oắt con, đương nhiên anh không xứng làm thằng cháu oắt con của tôi.” Lạc Tú lại đá Điền Quan Vũ, đá anh ta bay thẳng đến chỗ Điền Dũng Trường.

Sau đó Lạc Tú nắm lấy đầu của Điền Quan Vũ, nhưng ánh mắt của anh lại hướng về Điền Dũng Trường.

“Tôi đánh anh ta ngay trước mặt ông thì sao nào?” Lạc Tú cười khẩy.

“Ông nói cho tôi biết thì sao? Tôi cứ đánh anh ta đấy, sao hả?” Lạc Tú tát mấy cái tát vào mặt Điền Quan Vũ.

Điền Dũng Trường có thể nói gì?

Hoặc sao ông ta dám nói chứ?

Giờ ông ta còn khó giữ mình, còn dám nói thêm gì nữa?

Trước đó ông ta còn ỷ vào thân phận của mình để doạ Lạc Tú.

Nhưng bây giờ thì sao?

So với Lạc Tú, ông ta chẳng là cái thá gì cả.

Lúc này Điền Quan Vũ đã bị đánh thành người tàn phế, Lạc Tú lạnh lùng nhìn đám người Điền Dũng Trường, ánh mắt lạnh như băng.

Ngay lập tức, đám người Điền Dũng Trường mặt mày xám ngoét, bị doạ đến mức hồn lìa khỏi xác luôn rồi.

Sau khi mọi người nhìn thấy Điền Dũng Trường và những người khác sợ hãi như vậy, còn Điền Quan Vũ bị đánh đập đến tàn phế, rất nhiều người cảm thấy hả lòng hả dạ.

Bởi vì họ không ngờ rằng cậu ấm Điền, người nổi tiếng ở tỉnh Bắc lại có ngày hôm nay!

Mấy năm nay, Điền Quan Vũ đã hoành hành như thế nào chứ?

Người họ Điền đã diễu võ dương oai đến mức nào?

Ở tỉnh Bắc, ai dám trêu chọc?

Ngay cả Triệu Lập Tân cũng phải nể mặt chúng vài phần.

Nhưng không ngờ hôm nay lại bị xử lý thê thảm như vậy.

Cuối cùng Lạc Tú ném Điền Quan Vũ vào phòng rác bên cạnh như ném một con chó chết.

“Sau này tỉnh Bắc sẽ không có nhà họ Điền!” Lạc Tú nói.

Mấy năm nay, nhà họ Điền là một thế lực lớn mạnh ở tỉnh Bắc, không biết họ đã áp bức bao nhiêu người.

Hơn nữa họ còn là nhà siêu giàu, vô cùng đáng sợ, thậm chí đã đứng sừng sững mấy trăm năm rồi.

Có thể nói là xưng vương xưng bá ở toàn bộ tỉnh Bắc.

Nhưng hôm nay, khi tin tức này được đưa ra, sau này sẽ không có họ Điền ở tỉnh Bắc nữa!

Triệu Lập Tân nhìn Lạc Tú, trong lòng run lên, quả nhiên nói Lạc Vô Cực đi tới đâu, nơi đó sẽ có người gặp xui xẻo.

Lúc đó nhận được tin Lạc Vô Cực đã đến tỉnh Bắc, Triệu Lập Tân vô cùng sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, cho rằng mình sắp gặp xui xẻo.

Nhưng ông ta không ngờ nhà họ Điền mới là người gặp xui xẻo.

Dòng họ Điền đã vốn nổi tiếng bao nhiêu năm bỗng nhiên bị tiêu diệt sạch.

Tin tức này vẫn chưa hoàn toàn truyền ra ngoài, nếu không, e rằng sẽ gây nên một làn sóng ở trong nước.

Nhưng một làn sóng mạnh mẽ khác sắp nổ ra.

Trận chiến giữa Lạc Vô Cực và võ thánh Chu Càn Khôn.

Nhà họ Lạc ở Thiên Đô, ba Lạc bưng chén trà lên, đi qua đi lại trong phòng, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

Bởi vì trong những ngày qua, ông đã cố gắng tìm kiếm một số thông tin về võ thánh.

Những tư liệu này là do Tô Bửu Điền tìm cho, nếu không, người bình thường thật sự không thể đọc được những tư liệu tối mật này.

Nhưng dữ liệu này đã khiến ông có một cảm giác rất bất an.

Võ thánh là một lão quái vật hơn trăm tuổi, sức mạnh của lão ta có thể nói là đã đạt tới đỉnh cao!

Có người đã từng tận mắt chứng kiến, võ thánh vừa xuất chiêu đã dễ dàng chặn đứng sông Hoàng Hà.

Cũng có tin đồn rằng võ thánh đã bắn hạ một chiếc máy bay chiến đấu trên không chỉ bằng một cái búng tay.

Điều này rất đáng sợ, dù sao thì bắn máy bay cũng chỉ có tên lửa đạn đạo mới làm được, còn võ thánh chỉ cần một cái búng tay.

Điều quan trọng đó lại là một truyền thuyết rất đáng sợ.

Nó thậm chí còn liên quan đến lịch sử của Hoa Hạ, người sáng lập ra triều đại Đông Hán, quang võ đại đế Lưu Tú!

Lưu Tú luôn có biệt hiệu vị diện chi tử, biệt hiệu này chủ yếu là do ông ta dựa vào hai vạn người đã đánh bại bốn mươi vạn quân của Vương Mãng!

Trong thời đại vũ khí lạnh đó, điều này gần như là không thể!

Dù gì cũng không giống như bây giờ, có thể chiến đấu bằng vũ khí nóng với quy mô lớn.

Lúc đó hai vạn đánh với bốn mươi vạn, chia trung bình cứ hai mươi người đánh một người, còn không đánh chết một người hay sao?

Vì vậy, lúc ấy nhìn thế nào thì cũng không thể thắng được.

Nhưng quang võ đại đế Lưu Tú đã chiến thắng.

Có tin đồn trên Internet rằng đó là do thiên thạch và mưa bão đã giáng xuống.

Nhưng lý do thực sự là vì võ thánh!

Khi đó, Lưu Tú đã có trong tay mười vị võ thánh!

Nói cách khác, mười vị võ thánh đã quyết định thắng bại của toàn bộ chiến trường trong cuộc chiến đó!

Thậm chí họ còn trợ giúp Lưu Tú và lập nên triều đại Đông Hán, tức là mười vị võ thánh đã tạo nên một triều đại khổng lồ.

Có thể hình dung được võ thánh đáng sợ như thế nào.

Không cần nói cũng biết võ thánh Quan Nhị Gia trong thời Tam Quốc có sức mạnh ghê gớm thế nào, ông ta đã vượt qua năm cửa ải và chém được sáu tướng, vân vân.

Năm đó Tào Tháo còn không tiếc trả bằng mọi giá để mượn sức của ông ta, đủ để thấy được địa vị này ghê gớm đến mức nào.

Nếu không phải trong trận chiến cuối cùng có người tu pháp tham dự ám toán thì Quan Nhị Gia cũng sẽ không ngã xuống.

Nhưng những người như võ thánh hầu như đều đã bị thần thoại hoá, đương nhiên ở thế giới này, võ thánh không còn có thể kiểm soát được tình hình thế giới như trước nữa.

Suy cho cùng là công nghệ quá tân tiến, có quá nhiều vũ khí nóng, thậm chí có một số tên lửa đạn đạo, ngay cả võ thánh cũng không dám dễ dàng chống lại.

Nhưng dù sao vẫn là võ thánh, vẫn đáng sợ như trước.

Ba Lạc cau mày, trong mắt hiện rõ vẻ lo lắng.

“Được rồi, đừng có đi qua đi lại nữa.” Thẩm Nguyệt Lan ngồi trên sô pha lên tiếng, bà vừa gọi điện thoại với bạn thân xong, buổi chiều sẽ đi mua sắm.

“Nguyệt Lan, bà làm mẹ kiểu gì mà không lo lắng cho con trai chút nào vậy?” Ông Lạc bất mãn nói, con trai ông sắp có một trận quyết chiến, sao người mẹ này không hề lo lắng chút nào, lại còn có tâm trạng đi mua sắm với các bạn nữa.

“Lo lắng cái gì?” Thẩm Nguyệt Lan kinh ngạc hỏi.

“Nguyệt Lan, đó là võ thánh đấy. Tôi đã kiểm tra rất nhiều thông tin bí mật. Những người đó đều là những lão quái vật hơn trăm tuổi, một số thậm chí là cao thủ võ thuật sống sót qua thời nhà Thanh, sao lại không lo lắng chứ?” Ba Lạc lo lại lo lắng nói.

“Được rồi, ông đừng lo lắng về chuyện đó nữa.” Thẩm Nguyệt Lan hoàn toàn không lo lắng.

Nguyên nhân do từ trước đến nay, khi bà tiếp xúc với Lạc Tú, anh đã cho bà cảm giác như trời sập, tên nhóc đó luôn cho người ta cảm giác khí khái vững vàng.

“Thằng nhóc thối đó có rất nhiều thủ đoạn, tôi không hề lo lắng nó ở bên ngoài sẽ bị hại đâu.” Thẩm Nguyệt Lan khá tự tin.

Nhưng sau khi ba Lạc nhìn thấy những tư liệu này, vẫn cảm thấy rất bất an.

Dù sao vẫn còn có sở tài quyết vũ lực mà!. Truyện Bách Hợp

Thế giới bên ngoài gần như đã bị đảo lộn rồi.

Phương tiện truyền thông lớn trong nước, thậm chí, một số đài truyền hình đã cử người đến đảo Tần Hoàng.

Dù sao trận chiến này, hoặc là Lạc Vô Cực đạt được thành tựu hoặc võ thánh sẽ quay về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play