“Liễu Hắc Xà, uổng công ngày thường bà hống hách ngang ngược, vậy mà bây giờ ngay cả một con người cũng không đối phó nổi?” Hồ Tiên lên tiếng mỉa mai.
“Tôi mặc kệ cậu là ai, nhưng cậu không nên đến đây.” Bạch Tiên là người đàn ông cao lớn kia, hai mắt lóe sáng, xem ra muốn dùng khí thế để ép người.
"Đây là đạo trường của chúng tôi. Hôm nay niệm tình cậu lần đầu phạm lỗi, chúng tôi có thể thả cậu đi." Hoàng Tiên lạnh lùng nhìn Lạc Tú.
Bởi vì bọn họ cũng không thể nhìn ra lai lịch của Lạc Tú, dù gì việc anh có thể đánh Liễu Hắc Xà bị thương, đã đủ chứng tỏ anh rất có thực lực rồi.
Mặc dù Liễu Hắc Xà là người có thực lực yếu nhất trong bốn người bọn họ, nhưng cũng không được coi thường.
Ba vị tiên này cũng biết rõ một số quy tắc, có lẽ trên đời này sẽ không xuất hiện nhân vật như này, rất có khả năng đối phương là người bước ra từ đạo chính thống trên ngọn núi nào đó.
Tất nhiên bọn họ sẽ kiêng dè, dù gì bọn họ có thể phớt lờ người trước mắt này, nhưng lại không muốn trêu chọc đạo chính thống sau lưng anh.
“Tôi đến đây để giết rắn, nếu mấy người không muốn ra tay thì có thể rời đi.” Lạc Tú trầm giọng nói, anh cũng không để mấy người được gọi là tiên này vào mắt.
Câu nói này đã khiến ba vị tiên cau mày, Lạc Tú thật mạnh miệng.
Phải biết rằng, tốt xấu gì bọn họ cũng là ba vị tiên ở phương Bắc, tu vi và địa vị đều cực kỳ cao.
Ngay cả giới tu pháp trong toàn bộ Hoa Hạ hiện nay, bọn họ cũng có địa vị cực kỳ cao, bọn họ thả Lạc Tú đi coi như đã nể mặt Lạc Tú rồi.
Nhưng câu nói này của Lạc Tú quá không biết điều rồi đó.
"Không được thả cậu ta đi, tôi cố ý dụ cậu ta đến đây, là muốn cùng các vị đạo nhân tận hưởng tạo hóa trời ban này."
“Trên người cậu ta có tiên pháp có thể né tránh mưa kiếm cương khí của tôi.” Giọng nói của rắn bà vang lên từ dưới đáy hồ.
“Khi tôi lột da xong, chúng ta sẽ cùng hợp sức giết chết cậu ta để lấy được tiên pháp kia.” Giọng nói u ám của rắn bà lại vang lên.
Nó đã trốn thoát, nhưng nó đã dụ Lạc Tú đến đây, định mượn sức mạnh của ba vị tiên khác để giết Lạc Tú.
Nó không tin rằng Lạc Tú có thể sống sót trong tay bốn vị tiên bọn họ.
“Bà nói cái gì?” Hoàng Tiên là người ngạc nhiên đầu tiên.
Ngay cả ông ta cũng cảm thấy đau đầu về mưa kiếm cương khí của Liễu Hắc Xà, nếu đối phương có tiên pháp có thể né tránh tiên pháp mưa kiếm cương khí thì lại khác.
Cho dù đối phương thuộc đạo chính thống nào đó, nhưng nếu bọn họ thật sự muốn giết người cướp đồ, chỉ cần làm cẩn thận một chút đến mức thần không biết quỷ không hay, vậy thì ai có thể biết được bọn họ đã làm chuyện này?
Quan trọng nhất là bọn họ đã đến trình độ này, bởi vì trời đất không cho phép, nếu bọn họ muốn tiến thêm một bước, nhất định phải mượn sự trợ giúp của một số ngoại lực.
Ví dụ như tiên pháp này.
Nếu bọn họ có được món đồ này, sẽ lĩnh hội được thiên cơ ở bên trong, như vậy bọn họ vẫn có thể tiến thêm một bước.
“Những gì tôi nói là sự thật một trăm phần trăm, cậu ta thật sự có tiên pháp, bằng không cậu ta sẽ không thể nào tổn thương được tôi.” Giọng nói của rắn bà lại vọng tới, lúc này nó đang lột da, trọng sinh.
Mỗi lần trọng sinh, nó đều phải tiêu hao ít nhất năm trăm năm tuổi thọ, nhưng không còn cách nào khác, nó đã bị trọng thương, nếu không lột da, rất có khả năng nó sẽ bị chết vì vết thương quá nặng.
Nhưng câu nói này của rắn bà đã khiến ba vị tiên khác khẳng định những gì nó nói là đúng.
“Vậy thì mọi việc rất dễ xử lý.” Bạch Tiên ngạo mạn nói.
"Cậu đã xông vào đạo trường của chúng tôi. Bây giờ, cậu hãy giao bộ tiên pháp kia ra, coi như quà nhận lỗi. Chúng tôi sẽ để cho cậu rời đi." Bạch Tiên nhìn chằm chằm Lạc Tú, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, giọng điệu cực kỳ cứng rắn.
Bọn họ đều là động vật tu thành tinh quái, tất nhiên vẫn còn thú tính.
Hơn nữa bọn họ cũng cho rằng, mặc kệ Lạc Tú lợi hại đến cỡ nào, cũng không thể nào là đối thủ của bốn người bọn họ hợp sức lại.
Nhưng Lạc Tú lại nở nụ cười giễu cợt, nhìn ba người được gọi là tiên kia.
"Cho nên, bây giờ, mấy người muốn cướp đồ của tôi đúng không?"
“Có thể hiểu là như vậy.” Hồ Tiên nói, đôi mắt hồ ly liên tục di chuyển, đang quan sát Lạc Tú, để phỏng đoán thực lực của Lạc Tú, rõ ràng đã có ý định ra tay rồi.
Bởi vì bộ tiên pháp này quá mê hoặc, đáng để bọn họ mạo hiểm.
"Một là cậu lấy ra, hai là chết."
“Đây là cơ hội cuối cùng để cậu lựa chọn.” Hoàng Tiên cũng nhìn chằm chằm Lạc Tú, đã đằng đằng sát khí, nước ở xung quanh đã cuồn cuộn ra bên ngoài như thủy triều.
“Ha ha, thật nực cười, mấy người có biết rõ mấy người đang muốn cướp đồ của ai không?” Lạc Tú tức đến mức bật cười.
Chỉ là bốn con tinh quái mà thôi, không ngờ bây giờ lại muốn cướp đồ của anh?
Chuyện này thật nực cười.
Cho dù ở tiên giới, một số Chân Tiên cũng không dám ăn nói như vậy với anh.
“Đúng là ngu xuẩn mất khôn, tôi phải giết chết cậu, rồi lục soát hồn phách của cậu.” Bạch Tiên liền quát mắng.
Dù gì bọn họ cũng là bốn vị tiên ở phương Bắc, tất nhiên sẽ có niềm kiêu ngạo và tự tin của bốn vị tiên.
Nhìn độ tuổi của Lạc Tú, cho dù thuộc đạo chính thống trên núi kia, có lẽ cũng chỉ là một địa chỉ bình thường mà thôi, cho dù đám người đó đến gây rắc rối, có lẽ cũng không gây ra rắc rối lớn.
Bầu trời bỗng vang lên tiếng sấm, mây đen dày đặc hội tụ, toàn bộ bầu trời trên núi Trường Bạch nhất thời nổi gió bão.
Rất người người thành phố ở bên dưới chân núi đều ngạc nhiên nhìn về phía núi Trường Bạch.
Bởi vì ở đây đã xuất hiện mây sóng nước, tầng mây như sóng nước đang dập dờn.
Cảnh tượng này thật sự quá đáng sợ, như thể bầu trời đã hóa thành một hồ nước.
Đồng thời, một luồng khí tức chấn động trời đất nhanh chóng bao phủ.
Ngay cả Lạc Tú cũng biến sắc.
Đây là long khí ư?
Nơi này sát biên giới, năm đó sau khi Hoàng Thái Cực nhập quan, long mạch bị hủy diệt luôn ở trong trạng thái tu sinh dưỡng tức.
Chắc chắn long mạch đó đang ở gần phương Bắc này.
Thảo nào phương Bắc lại xuất hiện tinh quái, bởi vì bọn chúng đang ở gần long mạch.
Trước đây Lạc Tú luôn cảm thấy khó hiểu, nhưng bây giờ anh đã hiểu rõ mọi chuyện rồi.
“Chàng trai trẻ, cậu quá bất cẩn rồi.” Rắn bà đã lột da xong, chui ra từ dưới đáy hồ.
Mặc dù khí tức của nó vẫn còn hơi yếu, nhưng toàn thân đã trở về nguyên vẹn, không hề nhìn ra dáng vẻ bị thương.
“Cậu không ngờ tới đúng không?” Rắn bà cười càn rỡ.
“Tôi có hơi bất ngờ.” Lạc Tú cau mày đáp.
Anh không ngờ nơi này lại có long khí.
Đây không phải là loài thằn lằn lớn ở phương Tây.
Mà long khí này chính là long khí thực thụ thống trị số mệnh vương triều Hoa Hạ.
Ở một mức độ nào đó, loại long khí này không hề thua kém khí tức của chân long.
Đó là một kiểu trấn áp của sinh linh ở đỉnh nhọn kim tự tháp đối với sinh linh cấp thấp.
Giống như tiếng hổ gầm, đôi khi có thể dọa chết một số động vật khác.
Bởi vì đó là uy áp của người bên trên đối với người bên dưới.
Long khí này cũng y như thế.
Chân long là loài đứng đầu sinh linh, nếu người bình thường gặp phải, e rằng đã sớm bị áp chế đến mức quỳ rạp xuống đất.
Dù gì cũng là áp chế trời sinh, thậm chí là bị khắc sâu vào trong tâm hồn.
Xung quanh vẫn còn đám người đứng xem náo nhiệt, rất nhiều người đã nhũn chân, ngã xuống đất ngay.
Toàn thân bất giác liên tục run rẩy, bởi vì bọn họ hoàn toàn không chịu đựng nổi loại khí tức này.
“Hừ, tôi cũng muốn xem thử, hôm nay cậu có thể sống sót bước ra khỏi đây bằng cách nào?” Rắn bà hống hách nói.
“Có long khí ở đây, e rằng cậu đã bị áp chế đến mức dùng hết sức lực để chống lại long khí rồi đúng không?” Rắn bà ngạo mạn nhìn Lạc Tú nói.
Dù sao thì mặc kệ bạn là người hay sinh linh khác, không ai có thể chịu đựng được uy áp lực của long khí. Nhưng rắn bà không ngờ rằng, Lạc Tú lại nở nụ cười giễu cợt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT