Lạc Tú né sang một bên, cương khí mà rắn bà phun ra không phải là cương khí võ đạo.
Mà đó là cương khí Tiên gia thực thụ.
Loại thể khí này cực kỳ sắc bén, thậm chí còn có thể cắt đứt số mệnh của con người.
Huống chi là thân xác và linh hồn.
Thật ra Lạc Tú vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ một đòn này, nhưng chắc chắn sẽ khiến Lạc Tú tốn nhiều sức lực.
Nhưng trong mắt rắn bà, rắn bà lại cho rằng Lạc Tú đã sợ rồi.
Do đó, rắn bà đã há to miệng như chậu máu nói.
“Ha ha, cậu đã sợ chưa?” Rắn bà cười gằn.
Dù là Tiên gia gặp phải loại cương khí này, cũng chỉ có thể gặp phải kiếp nạn lớn.
Hơn nữa theo sự bay lượn cả rắn bà trên bầu trời, từng luồng gió yêu ma nhất thời nổi lên, khói đen ngập trời, mưa như trút nước, như những đòn roi quất xuống mặt đất.
Rắn bà cuồn cuộn yêu khí, khí thế như muốn bao phủ cả trời đất, che lấp cả núi sông.
Mặt đất nứt toác, ngọn núi lớn ở xung quanh đều đang rung chuyển, mà lúc này thôn nhà họ Điền đã sớm bị phá hủy, toàn bộ biệt thự đều sụp đổ.
“Tôi sẽ cho cậu mở mang tầm mắt về thực lực thực thụ của lão thân.” Rắn bà kiêu ngạo nói.
Không ai có thể né tránh chiêu thức này của nó, bởi vì đây là đại sát chiêu mạnh nhất của nó.
Khí tức của rắn bà tăng vọt, như giao long thực thụ, thậm chí trên đỉnh đầu còn có hư ảnh của một chiếc sừng khác, cương khí phóng ra tứ phía, liên tục kích phát, giống như mưa kiếm, muôn vàn mưa kiếm phóng thẳng về phía Lạc Tú.
Nó dày đặc đến mức khiến người khác tê cả da đầu, thậm chí cơn mưa xối xả cũng bị ngưng tụ trên bầu trời, như thể thời gian đã bị đóng băng.
Thật sự quá khủng khiếp, như thể tiên kiếm đã thi triển muôn vàn mưa kiếm để chém giết kẻ địch cái thế.
Nhưng Lạc Tú lại cười chế giễu.
Cả người hóa thành một luồng ánh sáng, nhất thời lơ lửng không cố định.
Đây là Minh Vương Loạn Bộ - một loại thân pháp ở tiên giới.
Lạc Tú xuyên qua cơn mưa kiếm, chỉ trong tích tắc đã đến gần rắn bà.
Rắn bà vốn đang chắc như đinh đóng cột, nhưng bây giờ con ngươi không khỏi thu nhỏ lại.
Nhìn thấy chỉ trong tích tắc Lạc Tú đã xuyên qua làn mưa kiếm kia.
"Đây là?"
“Đây là Tiên pháp ư?” Rắn bà ngạc nhiên đến mức biến sắc.
“Cậu đang sử dụng tiên pháp gì vậy?” Rắn bà sợ hãi hỏi, bởi vì mưa kiếm quá dày đặc, thậm chí còn dày đặc hơn cả hạt mưa.
Nhưng Lạc Tú lại xuyên qua mà chẳng hề chạm vào chúng.
Chắc chắn đây chính là tiên pháp.
“Chỉ là một con rắn mà thôi, bà vẫn chưa xứng để biết.” Lạc Tú đấm mạnh vào người rắn bà.
Rắn bà bị đấm đến mức ngã xuống ngay, va vào một ngọn đồi ở phía xa xa.
Mặt đất nhất thời rung chuyển như động đất.
Mọi người đều kinh hãi nhìn rắn bà và Lạc Tú.
Đây là con người ư?
Anh có thể đánh nhau với rắn bà đến mức độ này, anh có thật sự là con người nữa hay không?
Đó chính là rắn bà, dù là một nhánh quân đội cũng không thể tổn thương đến nó.
Không ngờ bây giờ nó lại bị Lạc Tú đánh cho một trận tơi bời, khiến người khác khiếp sợ.
Trận chiến kinh thiên động địa này quá đáng sợ, thậm chí đã thay đổi hình dạng bề mặt trái đất.
Rừng rậm ở phía xa xa nhất thời bị san bằng, mặc dù rắn bà đã thể hiện uy lực nhưng vô ích. Mỗi cú đấm của Lạc Tú như nặng vạn tấn giáng xuống, không bề chói mắt rực rỡ, mà mỗi cú đấm đều giản dị tự nhiên, nhưng lại mang theo khí thế như bổ sao chém trăng.
Mặc kệ rắn bà liên tục gào thét, nhưng đều vô ích, bị Lạc Tú áp chế đánh tơi tả.
Lớp vảy màu đen bay phấp phới, mỗi lớp đều chặt đứt một cây đại thụ mấy trăm năm tuổi.
Toàn thân rắn bà máu chảy đầm đìa, lớp vảy đen đã bị nhuộm đỏ.
“Đi chết đi!” Rắn bà như muốn liều mạng, chàng thanh niên này quá mạnh mẽ khiến nó cảm thấy tuyệt vọng.
Nó đã có đạo hạnh nghìn năm, nhưng tiếc rằng lại bị đánh đến mức không còn sức để chống trả.
Một luồng khói đen bốc lên, người trong thôn nhà họ Điền nhất thời tinh thần phấn chấn, bởi vì bây giờ làn khói đen kia mới thật sự che kín bầu trời, trời nhất thời tối sầm lại.
Đám người ở thôn nhà họ Điền đang đợi rắn bà tung đại chiêu, chuyển bại thành thắng.
Nhưng sau khi rắn bà thi triển chiêu thức này, đã dứt khoát hóa thành làn khói đen cuồn cuộn, nhanh chóng bỏ chạy về phía núi Trường Bạch.
Nó đã không còn kiêu ngạo và tự tin như trước nữa, bởi vì kể từ lúc giao đấu đến nay, nó mới phát hiện ra một sự thật rất rõ ràng, đó chính là Lạc Tú hoàn toàn không dốc hết sức lực.
Chuyện này thật sự quá khủng khiếp, nó đã bị đánh đến mức chật vật như vậy. Trước đây khi giặc ngoại xâm tiến vào thôn, sử dụng vũ khí nóng cỡ lớn cũng không khiến nó chật vật như vậy, thậm chí có thể nói, kể từ lúc nó thành tinh cho đến nay, nó chưa bao giờ bị đánh đến mức tuyệt vọng như thế.
Người ở thôn nhà họ Điền đã hoàn toàn choáng váng.
Nhất là Đường Hân.
Sự tồn tại giống như thần tiên trong tâm trí cô ta, không chỉ vừa bị đánh bại, mà bây giờ còn đang chạy trốn.
Đây chính là rắn bà nổi tiếng ở phương Bắc, được xưng là cao thủ số một phương Bắc, thậm chí là thần linh ở phương Bắc cũng không có gì quá đáng.
Nhưng bây giờ lại bị Lạc Tú đánh đến mức chạy trối chết.
Niềm tin và lòng kiêu hãnh của cô ta nhất thời bị sụp đổ.
Trước đây cô ta cho rằng mình biết chút pháp thuật khống chế lửa bằng tay không, thì có thể coi thường Lạc Tú.
Nhưng thực tế lại cực kỳ mỉa mai, một chữ cút của Lạc Tú đã khiến cô ta bị thương.
Sau đó cô ta cho rằng một khi lão tổ mẫu ra tay, cho dù anh lợi hại đến đâu đi chăng nữa cũng phải chết tại đây.
Nhưng chỉ một cái tát của Lạc Tú đã tát bay lão tổ mẫu.
Cuối cùng, hy vọng cuối cùng của cô ta, cũng là hy vọng của cả nhà họ Điền, rắn bà Tiên gia trong truyền thuyết.
Nhưng bọn họ đã chứng kiến cảnh tượng gì?
Rắn bà bị đánh đến mức chật vật như một con chó, hơn nữa bây giờ đang cong đuôi chạy trốn.
Đường Hân đã hoàn toàn hối hận.
Mặc kệ cô ta dựa dẫm vào ai, dường như cũng không đỡ nổi một kích trước mặt Lạc Tú.
Dù là người được gọi là Tiên gia cũng không đỡ nổi một kích trước mặt Lạc Tú.
Rốt cuộc Lạc Tú là ai?
Bây giờ cô ta đã tràn đầy hối hận, bởi vì nếu cô ta biết trước kết quả này, trước kia cô ta làm sao dám bất kính với Lạc Tú?
Làm sao cô ta dám coi thường Lạc Tú?
Nếu cô ta luôn kiên định đứng về phía Lạc Tú, dù là nhà họ Điền cô ta cũng không cần phải sợ.
Dù gì trước đây, giữa cô ta và Lạc Tú cũng có chút tình bạn.
Bây giờ cô ta bỗng có cảm giác như nhặt được hạt vừng, mất quả dưa hấu.
Thảo nào Lạc Tú rất thờ ơ, mặc kệ là ở trong nhà hàng hay ở cổng thôn nhà họ Điền ban nãy.
Bởi vì người ta thật sự không để bọn họ vào mắt, đừng nói là Đường Hân cô, mà ngay cả rắn bà cũng phải bỏ chạy.
Đường Hân cô có tư cách gì mà diễu võ dương oai, khinh thường trước mặt Lạc Tú?
Đây đúng là chuyện buồn cười nhất thiên hạ.
Trên gương mặt của Đường Hân hiện lên nụ cười vô cùng cay đắng, cô ta cực kỳ đố kị nhìn Điền Kỳ Kỳ.
Bây giờ Điền Kỳ Kỳ cũng đang trợn mắt há mồm.
Cô ấy biết rất rõ lão tổ mẫu lợi hại đến cỡ nào, thậm chí ban nãy khi rắn bà thể hiện thực lực, không ai có thể ngăn cản được.
Nhưng bây giờ thì sao?
Bây giờ cô ấy mới phát hiện ra, anh Lạc của mình thật sự giấu nghề.
Đẹp trai, quyến rũ quá đi mất!
Đây là suy nghĩ chân thực nhất của Điền Kỳ Kỳ vào lúc này.
Bởi vì cô ấy càng hiểu rõ nhiều về Lạc Tú thì càng phát hiện mình đã hiểu và biết quá ít về anh.
Lạc Tú giống như một hố sâu, thoạt nhìn có vẻ chẳng có gì.
Nhưng khi bạn nhìn chằm chằm vào hố sâu đó, bạn mới phát hiện ra, anh quá thần bí, thậm chí có thể nói là sâu đến mức không thể đo lường.
Còn Lạc Tú hơi nhón chân, dứt khoát đuổi theo rắn bà đang bay lượn trên bầu trời.
Mặc dù Lạc Tú không nổi giận, nhưng từ trước đến nay Lạc Tú luôn chém tận giết tuyệt. Do đó, hôm nay rắn bà nhất định phải chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT