Nghĩ đến chuyện tối qua đã chắn một đao giúp Lạc Tú, Dương Như Vũ tức đến nổ phổi.
Thậm chí Dương Như Vũ còn hoài nghi, có phải gã này cố ý hay không.
Nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy được?
Vừa mới tới, đã gặp phải họa lớn, rồi lại đẩy rắc rối sang bên khác?
Dương Như Vũ thở phì phì đi về phía Lạc Tú, chuẩn bị ra tay tung một đòn với Lạc Tú rồi nói tiếp.
Nhưng ngay lúc này, Dương Thiên Cương lại ngăn cản Dương Như Vũ lại.
“Lão tổ, tối hôm qua anh ta?” Dương Như Vũ có chút không phục.
“Ông biết.” Dương Thiên Cương không phải kẻ ngốc, đương nhiên cũng biết rõ chuyện tối hôm qua.
“Ông thấy tư chất cậu ta cũng không tệ lắm.” Dương Thiên Cương chắp hai tay sau lưng, mở miệng nói với vẻ ngạo nghễ.
“Lão tổ, đừng nói ông có lòng yêu tài, định nhận anh ta làm đồ đệ đấy chứ?” Dương Như Vũ vừa nghe thấy lời này có gì đó không đúng, tức khắc mở miệng nói với vẻ kinh ngạc.
Dương Thiên Cương không trả lời, mà chỉ từ tốn mở miệng nói.
“Thoạt nhìn thì tay chân và cơ thể cậu ta có vẻ chẳng có chút sức lực nào, và cũng đã bỏ lỡ cái tuổi tốt nhất để luyện võ, gân cốt đã sớm định hình, mặc dù có luyện đi nữa, thì thành tích sau này cũng chẳng có gì ghê gớm.”
“Nhưng ông thấy tính tình cậu ta cũng không phải quá tệ, phải biết là, người trẻ tuổi như cậu ta bây giờ, ngoài ngủ nướng ra còn biết gì nữa, làm gì có ai có lòng dạ thảnh thơi, sáng sớm đã đến đây thiền?” Dương Thiên Cương nói lời khen ngợi.
“Có điều, muốn làm đệ tử của ông cũng không dễ dàng như vậy, dẫu sao thì Dương Thiên Cương ông đây cũng là một Võ Thánh, còn là sở trưởng Sở Tài Quyết Vũ Lực, đời này, ngoài cái lão quái vật kia ra, dù là võ lực, nếu ông nói là đứng số một, sẽ không ai dám nói số hai!”
“Một người như ông sao có thể thu nhận một đệ tử như vậy chứ?” Dương Thiên Cương ngạo nghễ mở miệng nói.
Dù sao lão cũng là Võ Thánh, có danh tiếng đàng hoàng, nếu thu nhận một đồ đệ như vậy, chẳng phải là đang tự hạ thấp mình sao?
Chỉ là Dương Thiên Cương cảm thấy tính cách của người thanh niên trước mắt này thật sự không tồi.
“Thu nhận cậu ta làm đệ tử ký danh đi, cũng coi như cho cậu ta một cơ hội.” Dương Thiên Cương đưa ra quyết định.
Nét mặt Dương Như Vũ biến đổi.
Đệ tử ký danh, mặc dù chỉ là đệ tử ký danh, nhưng ít nhiều gì vẫn là đệ tử Dương Thiên Cương.
Chưa bàn đến những việc khác, chỉ riêng cái danh đệ tử ký danh này, sau này sẽ có không ít tông sư và các cao thủ tuyệt hảo phải gọi anh một tiếng tiền bối?
Thậm chí e là có rất nhiều nhân vật tầm cỡ cũng phải đến nịnh bợ anh.
Dẫu sao thì dù là đệ tử ký danh, thì cũng có mối liên quan tới Võ Thánh.
Thậm chí có thể nói, có mối quan hệ với Sở Tài Quyết Vũ Lực.
Đây là điều mà bao nhiêu người tha thiết mơ ước cơ chứ?
Đây là mộng tưởng của biết bao nhiêu thiếu gia nhà hào môn quyền thế, hay bao nhiêu người đứng đầu hào môn, hay thậm chí là mộng của đại lão một phương?
Thật không ngờ sự may mắn này hiện tại lại ập tới đầu anh.
Một khi có cái danh xưng này, sau này chỉ cần ở trong nước, tuyệt đối sẽ là nhân vật hô mưa gọi gió.
Quả thực có thể nói là một bước lên tận trời cao!
Dương Như Vũ nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt oán hận, không kìm được thở dài một tiếng.
Sự may mắn này, cũng hay lắm.
Cũng đúng vào lúc này, Lạc Tú đã hoàn thành một chu kỳ thiền.
Sau đó anh chậm rãi mở bừng mắt.
Dương Thiên Cương chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ nhìn Lạc Tú, sau đó chậm rãi mở miệng nói.
“Cậu đúng là không tồi.”
Không tồi sao?
Đối mặt với những lời này, Lạc Tú đương nhiên sẽ không thấy vui mừng.
“Ừm, ông cũng không tồi.” Lạc Tú hờ hững mở miệng nói.
Nhưng lời này lại khiến cả Dương Thiên Cương và Dương Như Vũ sửng sốt.
Thế nào gọi là ông cũng không tồi?
Cũng quá mạnh miệng rồi chăng?
Dương Như Vũ khẽ nhíu mày, người trẻ tuổi này dường như quá không biết điều rồi?
Phải biết rằng, người khen anh chính là Võ Thánh!
“Cậu tên là gì?”
“Lạc Tú.” Lạc Tú vẫn trả lời với giọng điệu bình thản như cũ.
“Ha ha, quả nhiên là người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn.” Dương Thiên Cương cười cười.
“Tôi rất tán dương tính cách này của cậu!” Dương Thiên Cương nói rất rõ ràng.
Bởi lão không thể đích thân mở miệng nói tôi xem trọng cậu, cậu làm đệ tử ký danh của tôi đi được?
Lão đường đường là Võ Thánh, sao có thể hạ mình như thế?
“Cho nên?” Lạc Tú hỏi ngược lại.
Dương Như Vũ thật sự không nghe nổi nữa rồi.
“Người trẻ tuổi, hiện tại anh đang có một vận may và cơ duyên trời cho đấy!” Dương Như Vũ mở miệng nói với vẻ ngạo nghễ.
Đối với người khác mà nói, đây quả thực là vận may trời ban chỉ có một, nhưng đối với Lạc Tú mà nói thì, chuyện này thật nực cười.
Lạc Tú không nói gì, anh cũng lười để ý hai người một già một trẻ này.
Dương Như Vũ đợi hết nửa ngày, phát hiện anh chẳng có động tĩnh gì, tức khắc ngây ngẩn cả người.
Dương Thiên Cương cũng không nhịn được mà nhíu mày, cậu thanh niên này sao có thể không nhìn rõ đường đi đến mức đó?
“Hiện tại anh có một cơ hội, có thể làm đệ tử ký danh của lão tổ tôi!” Dương Như Vũ mở miệng nói thẳng.
Theo quan điểm của cô ta, mặc dù đối phương có thể không biết thân phận lão tổ cô ta là gì, nhưng chỉ bằng khí thế đó, chỉ cần không phải người mù là có thể nhìn ra lão tổ cô ta không tầm thường.
Hơn nữa nếu thân phận lão tổ được tiết lộ, thì chuyện này thức chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Vì dẫu sao thì khả năng nhìn nhận và nhận biết của một người đôi khi cũng rất quan trọng, có thể nắm bắt được hay không còn phải phụ thuộc vào Lạc Tú.
Nhưng Lạc Tú lại mở miệng thẳng thắn.
“Ha ha, không cần.” Lạc Tú cự tuyệt.
Vô cùng quyết đoán, không hề có một chút do dự nào.
Điều này khiến Dương Như Vũ kinh ngạc không thôi, thậm chí đến cả Dương Thiên Cương cũng phải kinh ngạc.
Người trẻ tuổi này không phải đã lầm đường lạc lối quá rồi chứ?
Vậy mà lại thẳng mặt từ chối vận may và cơ hội ngàn năm có một này.
“Anh có thể nghĩ kỹ lại, không phải ai cũng có được cơ hội này đâu.” Dương Như Vũ thực sự không vui nổi, có điều cô ta vẫn cố kiềm chế hỏi lại anh.
“Chuyện này căn bản không cần nghĩ!” Lạc Tú từ chối thẳng thừng.
Một kẻ hèn Võ Thánh, tưởng anh không nhìn ra sao?
Một tên Võ Thành hèn mọn cũng dám vọng ngôn muốn nhận anh làm đệ tử ký danh?
Thật nực cười không chịu được.
Anh không ra tay đánh chết đối phương ngay tại chỗ cũng coi như khách khí lắm rồi.
Nhưng lời này lại chọc giận Dương Như Vũ.
“Anh có biết là anh vừa từ chối điều gì không hả?”
“Cái đó không quan trọng, với tôi mà nói, lời đề nghị đó chẳng hấp dẫn gì cả!” Lạc Tú mở miệng nói với vẻ ngạo nghễ.
“Được, rất tốt.” Dương Như Vũ hừ lạnh một tiếng.
Đúng là quá không biết điều, Võ Thánh đã chủ động nhận anh làm đệ tử ký danh, vậy mà không ngờ đối phương lại thản nhiên từ chối.
“Lão tổ của tôi chính là…”
“Tiểu Vũ!” Dương Thiên Cương lên tiếng ngăn cản.
Lão không cho phép Dương Như Vũ tiết lộ thân phận của mình.
Bởi vì một khi tiết lộ, đối phương chắc chắn sẽ thay đổi thái độ ngay lập tức, thậm chí là quỳ trên mặt đất cầu xin lão, mong lão thu nhận mình làm đệ tử ký danh.
Nhưng nếu là như vậy, thì chuyện chẳng có nghĩa lý gì.
Dương Thiên Cường lắc đầu, nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt thất vọng.
Lão vốn tưởng rằng tính tình người thanh niên này cũng không tồi, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì thật không ngờ lại chỉ là một kẻ có mắt như mù.
Hơn nữa còn kiêu ngạo quá mức nữa chứ.
Dám kiêu ngạo trước mặt Võ Thánh – Dương Thiên Cương lão sao?
Thật nực cười đến cực điểm!
Dương Thiên Cương phất phất tay, dẫn Dương Như Vũ rời đi không nói thêm gì nữa.
“Thứ hôm nay anh bỏ lỡ, có lẽ cả đời này anh có cầu cũng không được, tôi sợ là sau này anh sẽ hối hận đến thối ruột!” Dương Như Vũ cười khẩy một tiếng.
“Đợi đến ngày anh hối hận, tôi xem anh còn có thể quyết đoán như vậy được nữa không!”
“Ha ha!” Lạc Tú thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn đối phương lấy một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT