Nhưng chữ Phong còn chưa kịp đánh ra, Lạc Tú đã bị cưỡng ép truyền tống...
Ở đó có trận pháp, đây là điều mà Lạc Tú ghét nhất.
Hơn nữa trong trận pháp đó, với thực lực hiện tại của Lạc Tú cũng chỉ có thể bó tay toàn tập.
Dù gì Côn Luân cũng không phải là núi Cửu Cung.
Rất nhiều trận pháp ở đây được các vị thần thực thụ gia trì.
Lần này không phải là hoàn cảnh, mà là thực tế.
Lạc Tú được truyền tống đến một thế giới khác.
Rõ ràng có luồng sức mạnh nào đó đã ngăn cản anh khám phá những bí mật kia.
Trước mặt anh là đại dương cực kỳ bao la, cuồn cuộn, đen ngòm.
Đây mới là Côn Luân thật sự.
Linh Thai Phương Thốn sơn, trước đây Linh sơn bao la hùng vĩ, nhưng nghe nói rằng nó cũng có thể thu nhỏ lại bằng một tấc vuông.
Côn Luân thật sự giống như một thế giới khác, chẳng phải người bình thường nhìn thấy như thế này sao?
Hơn nữa đây mới chỉ là một góc của Côn Luân mà thôi.
Anh nhìn xung quanh, một cây cổ thụ khổng lồ sừng sững giữa đại dương.
Cây thần Phù Tang ư?
Cây thần khổng lồ đó cực kỳ cao lớn, dường như không có giới hạn, sừng sững như một ngọn núi, chọc vào bầu trời xanh.
Trong thần thoại, Phù Tang là nơi mặt trời ngừng lại, cũng chính là sào huyệt của Kim Ô.
Lạc Tú phải sử dụng pháp lực cực hạn mới có thể thấy rõ mọi thứ.
Bởi vì ngọn lửa trên cây đại thụ đó giống như mặt trời nóng rực.
Ánh sáng chói chang đến mức người bình thường hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ.
"Người phàm, mau đến đây bái kiến tôi!"
Một giọng nói kỳ ảo truyền tới từ trên Phù Tang, khiến Lạc Tú tức đến mức thở phì phò.
Đây là lần đầu tiên có một sinh linh dám ăn nói như vậy với anh.
Lạc Tú cười khẩy, phớt lờ giọng nói đó, tiếp tục quan sát xung quanh.
Ánh mắt vẫn mang theo sự nóng bỏng.
Cây thần Phù Tang là đồ tốt, cho dù chỉ có thể bứt được một chiếc lá cũng đáng.
Nhưng Lạc Tú hơi thất vọng rằng, với thực lực hiện tại của anh, cho dù triệu hồi Thái Hoàng Kiếm tới, có lẽ cũng không chém được một chiếc lá.
Dù gì đó cũng là cây thần Phù Tang trong truyền thuyết.
Điều này đã khiến Lạc Tú có cảm giác sốt sắng khi bước vào Bảo Sơn, nhưng lại không thể lấy đi bất kỳ bảo vật gì.
Nhưng rõ ràng giọng nói kia không có ý định buông tha cho Lạc Tú.
"Người phàm, mau đến đây bái kiến tôi!"
Giọng nói đó lại vang lên.
“Mày bị bệnh à?” Lạc Tú mở miệng mắng.
Anh là người phàm ư?
“Không ngờ anh lại khinh nhờn thần linh?” Rõ ràng giọng nói kia đã nổi giận.
“Anh sẽ bị trời trừng phạt.” Giọng nói đó rất ác liệt.
“Được, tao đến đây, mày đừng có mà hối hận.” Tâm trạng của Lạc Tú vốn đã không tốt, bây giờ lại bị thứ quỷ quái này kích thích, nhất thời tìm được nơi để trút giận.
Lạc Tú dứt khoát giẫm lên mặt biển, nhanh chóng bay tới.
Anh bay khoảng tầm một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, Lạc Tú cũng đã đến bên dưới cây thần Phù Tang.
Lạc Tú ngẩng đầu lên nhìn, cuối cùng cũng nhìn thấy đó là thứ quỷ quái gì.
Trên cây thần Phù Tang đang treo một quả trứng màu đen.
Khí tức của nó cực kỳ mạnh, như thể bên trong đang thai nghén một sinh linh có thể kinh thiên động địa.
Nhưng điều khiến Lạc Tú ngạc nhiên là, không ngờ đó lại là ma thai.
Lạc Tú cũng biết phương thức thai nghén sinh linh này, có đại thần thông sẽ tự phong ấn mình trong báu vật của trời đất, nhưng cũng có người bẩm sinh đã được sinh ra từ trong một quả trứng.
Nhưng mặc kệ là sau này hay bẩm sinh, sinh linh được sinh ra từ trong thai nghén đều là có thể khuấy đảo mưa gió, hơn nữa còn mạnh đến mức trời đất biến sắc.
Bằng chứng rõ nhất chính là Mỹ Hầu Vương.
Mặc dù chỉ là truyền thuyết, nhưng cũng có cơ sở nhất định.
Mỹ Hầu Vương được thai nghén trong một tảng đá bổ thiên.
Sức mạnh sau này không phải là do học được, mà là do bẩm sinh đã rất mạnh rồi.
Bằng không, tại sao trong các thầy và đệ tử của Mỹ Hầu Vương, chỉ có mình hắn là người mạnh nhất?
Rõ ràng nếu sau này ma thai ở trước mặt anh xuất thế, chắc chắn cũng sẽ cực kỳ mạnh, thảo nào nó lại tự xưng là thần linh.
Dù gì người ta cũng thật sự có bản lĩnh này.
Trong mắt ma thai, người phàm ở trước mặt này nên quỳ bái mình, dù gì sau này khi mình xuất thế, sẽ là một vị thần thực thụ.
Hơn nữa lai lịch của nó cực kỳ mạnh, khác xa với vẻ đơn giản ở bên ngoài.
Bằng không cây thần Phù Tang là sào huyệt của Kim Ô, còn nó là ma thai, làm sao dám đến đây tranh giành vận may, để thai nghén cơ chứ?
Chỉ dựa vào điều này đã chứng tỏ thân phận của nó không hề tầm thường.
Nhưng tiếc rằng, nó lại gặp phải Lạc Tú.
Trong mắt người phàm, nó là thần linh, nhưng trong mắt Lạc Tú, nó chẳng là cái thá gì cả?
Nó chỉ là một quả trứng mà thôi.
“Nếu anh thành tâm sám hối, xin lỗi tôi, tôi có thể miễn tội chết cho anh.” Giọng nói của ma thai vang lên ở chín tầng mây, như thể được truyền đến từ thời đại khác.
Lạc Tú quan sát một lát, quả nhiên chỉ là hình chiếu, chứ không phải là chân thân.
Bằng không, với thực lực hiện tại của Lạc Tú vẫn chưa đủ so tài với ma thai này.
“Ranh con, bề trên nhà mày chưa từng dạy mày phải biết tôn trọng người khác à?” Lạc Tú chẳng hề khách sáo nói.
Bởi vì anh luôn cảm thấy ma thai này là hình chiếu của tiên giới đúng không?
Nếu là hình chiếu của tiên giới, cho dù sau này ma thai này xuất thế thì nó cũng chết chắc.
"Anh dám khinh nhờn tôi?"
“Uy danh của tôi chấn động trời đất, nếu ta xuất thế sẽ lật tung toàn bộ trời đất.” Trong ma thai truyền đến cảm xúc dao động kịch liệt.
Rõ ràng lời nói của Lạc Tú đã hoàn toàn chọc giận nó.
“Mày bớt nói nhảm đi được không?” Lạc Tú lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ khinh bỉ.
Anh hoàn toàn không để mắt đến ma thai này.
Kiếp trước, anh đã chém giết rất nhiều ma thai, thánh thai.
“Người phàm, với tội trạng này của anh, cho dù anh tiến vào luân hồi, tôi cũng có thể khiến anh vạn kiếp bất phục.” Ma thai kích động nói.
Kể từ khi nó xuất thế cho đến nay luôn được người khác tôn sùng một cách cao cao tại thượng, đâu có khi nào lại bị một sinh linh thấp hèn khinh thường như vậy?
Sau khi nó xuất thế, đã được định sẵn sẽ trở thành chúa tể thế giới, được mọi sinh linh tôn thờ.
Nó đã leo lên vị trí của thần linh.
Vậy mà bây giờ lại có một sinh linh hèn mọn như này dám sỉ nhục nó.
Nhất thời cả ma thai rung động kịch liệt, rõ ràng ở bên bản thể cũng đang chấn động.
Lạc Tú liếc nhìn ma thai, rồi bước tới tát vào ma thai.
"Bốp!"
Mặc dù chỉ là hình chiếu, nhưng cái tát này vẫn đánh trúng người nó.
“Gào!” Một tiếng gầm rung chuyển núi sông, như sắp phá vỡ thiên hạ.
Ở thế giới khác cũng nhất thời núi lở đất rung, núi sông đổ nhào, ngay cả trời đất cũng sắp sụp đổ.
Ngay cả Lạc Tú cũng đã nhìn thấy, rõ ràng thực lực của ma thai này vô cùng khủng khiếp.
Nhưng tiếc rằng, nó chỉ có thể đợi ở đó, hoàn toàn không đến đây được, bây giờ cũng chỉ là một hình chiếu mà thôi.
“Anh dám đánh tôi ư?” Rõ ràng sinh linh trong ma thai không ngờ rằng con người thấp hèn ở trước mặt này lại dám xuống tay với mình.
“Tao đánh mày đấy thì sao?” Lạc Tú lại vung một cái tát.
Ma thai đến Côn Luân để tranh giành vận may, mặc dù bản thể không thể đến được, nhưng cảm giác lại giống y như thật.
Nếu nó bị đánh ở đây thì nó thật sự có thể cảm nhận được.
"Anh chán sống rồi đúng không?"
“Bốp!” Lạc Tú lại vung một cái tát.
Rồi Lạc Tú mặc kệ lửa giận và tiếng gào thét không ngừng nghỉ của ma thai, nhìn về phía Thiên Trì ở trên ma thai.
Chất lỏng tinh túy trên Thiên Trì nhỏ xuống, rơi trúng người ma thai, được ma thai từng bước xâm chiếm. Lạc Tú chợt cảm thấy, có lẽ cho ma thai này uống ít nước tắm của mình cũng là sự lựa chọn không tồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT