Đương nhiên đám người Đường Huy rất khinh thường lời nói của Lạc Tú.
Mặc dù thực lực của cô gái kia có thể trên cả lão Hoàng, nhưng nếu có một con báo tuyết ở phía bọn họ thì họ tin rằng có thể giết được nó.
Nhưng ngay khi Lạc Tú vừa dứt lời, rốt cục đám người Đường Huy cũng đã nhận ra điều không ổn.
Đặc biệt là Đường Huy, chợt cảm thấy ớn lạnh trên cổ.
Lần này, cuối cùng họ cũng biết cái gì đang theo dõi họ.
Đó là một cô gái mặc bộ quần áo màu đỏ như máu, tóc dài xõa tung trên mặt đất, khuôn mặt rất kỳ quái.
Đó là một khuôn mặt chỉ có một cục thịt, không hề có mắt mũi miệng.
Và đôi tay trắng như tuyết, không có chút máu nào đã tóm lấy cổ Đường Huy.
Hai tông sư còn lại phản ứng trước tiên, đánh một chưởng tới, sức mạnh vô cùng cường đại.
Dù gì tông sư có thể giết người chỉ trong tích tắc, không thể khinh thường uy lực của họ được.
Nhưng một chưởng này vừa đánh tới cô gái kia đã bị đánh bay ra ngoài ngay tức khắc.
Thậm chí trên tay hai người còn kết một lớp băng.
Hai vị tông sư hoảng sợ nhìn cô gái áo đỏ kia, đây chắc chắn không phải là người.
Mà cô gái áo đỏ đó không hề di chuyển.
Lão Hoàng hét lên, ông ta đã mời đại tiên nhập thể, đồng tử của ông ta lập tức biến thành mắt rắn, trong nháy mắt, một cỗ khí tức lạnh lẽo đánh úp lại đây.
Nhưng ngay khi Thường Bát Gia vừa nhập vào thân thể, lão Hoàng đã sợ hãi kêu lên.
“Đây là tuyết nữ?”
Đó là giọng của Thường Bát Gia, tốt xấu gì đó cũng là đại tiên, nhưng giờ lại kêu lên đầy sợ hãi như thế.
“Khốn nạn, ngay cả Bát Gia cũng không muốn trêu chọc nó!” Lão Hoàng vốn đang khí thế ngút trời, nhưng trong nháy mắt đã vụt tắt.
Rõ ràng vị đại tiên Thường Bát Gia kia sợ hãi, đã bỏ ông ta đi rồi.
Điều này thật đáng xấu hổ, thực lực của lão Hoàng quả thực không tầm thường, nhưng phải thỉnh thần nhập thân mới có thể phát huy hết sức mạnh, nếu không ông ta cũng chỉ cao hơn tông sư một ít, vẫn chưa đạt tới bán bộ hoá cảnh.
Nếu Thường Bát Gia không muốn giúp đỡ, vậy coi như tiêu đời rồi.
Lão Hoàng giậm chân thật mạnh để thỉnh thần nhập thân, nhưng cỗ khí tức lạnh lẽo kia chợt đến rồi chớp mắt lại rời khỏi.
Lão Hoàng lại giậm chân mấy cái, nhưng cũng không có động tĩnh gì.
Rõ ràng là Thường Bát Gia không muốn đến đây.
Tuyết nữ!
Loại vật này tuy thực lực không cao lắm nhưng lại cực kỳ khó đối phó, có một truyền thuyết thời cổ đại rằng ở những nơi có tuyết sẽ thường có một cô gái xuất hiện.
Sau đó giả vờ đáng thương, chuyên môn mê hoặc những thợ săn hoặc tiều phu lên núi đốn củi rồi sẽ giết chết họ.
Nhưng rõ ràng truyền thuyết không đáng tin, tuyết nữ thật ngoài đời còn đáng sợ hơn trong truyền thuyết.
Bởi vì không biết tại sao, không thể giết chết tuyết nữ này.
Nếu kết thù với tuyết nữ, cô ta sẽ như âm hồn không tan bám lấy người đó cả đời, chờ người đó chết sẽ ăn hồn phách của họ.
Từng có một vị Lạt Ma ở Côn Luân đã gặp một con tuyết nữ, lúc đó trời long đất lở, cuối cùng tuyết nữ cũng bị đánh tan.
Nhưng sau khi trở lại ngôi chùa, tuyết nữ đã ở đó chờ ông ta từ bao giờ.
Một vị Lạt Ma, bị tuyết nữ bám lấy bảy bảy bốn chín ngày, cuối cùng không chịu nổi đã tự sát.
Có thể thấy được quỷ vật này đáng sợ đến mức nào.
Ngay cả một nơi như chùa chiền mà cũng dám đi vào.
Những con quỷ quái tầm thường, con nào dám đi vào chùa của Lạt Ma chứ?
Cho nên ngay cả đại tiên Thường Bát Gia cũng không muốn trêu chọc con quỷ vật này.
Bởi vì con quỷ vật này âm hồn không tan, nếu bạn không chết, nó sẽ đi theo bạn mãi.
Còn bạn lại chẳng làm gì được nó.
Rõ ràng Đường Huy đang hoảng sợ, lúc này móng vuốt của tuyết nữ đã kẹp chặt cổ anh ta giống như gọng kìm, kẹp chặt tới nỗi Đường Huy sắp tắt thở.
Lão Hoàng cũng lo lắng, ông ta không quan tâm tuyết nữ hay không phải tuyết nữ, hiện tại ông ta không thể cứu đồ đệ của mình.
Ông ta chỉ có thể bất lực nhìn Đường Huy bị tuyết nữ bóp cổ, từng bước tiến về phía tử thần.
“Đội trưởng Lạc, xin hãy cứu mọi người!” Cẩn Du là người đầu tiên lên tiếng.
“Không muốn cứu.” Lạc Tú cười nhạt, đứng qua một bên xem náo nhiệt, không thèm quan tâm.
“Đội trưởng Lạc, vừa rồi là bọn tôi không đúng, phiền anh hãy nhờ cô gái bên cạnh cứu anh ấy đi!” Cẩn Du lo lắng nói.
Bây giờ cô ta mới hoàn toàn hiểu tại sao lão Dương lại để cho Lạc Tú làm đội trưởng, thì ra người ta thật sự có năng lực, dù sao cũng dẫn theo một cao thủ, hơn nữa cao thủ đó chỉ nghe lời Lạc Tú.
Cẩn Du kêu cứu, không chỉ có cứu Đường Huy mà còn là cứu chính mình, nếu đám Đường Huy và lão Hoàng chết, thì bản thân Cẩn Du cũng cách cái chết không bao xa.
“Tôi đã nói rồi, tôi không muốn cứu!” Lạc Tú vẫn rất kiên định.
Cẩn Du lập tức hối hận, nếu cô ta biết được Lạc Tú có cao thủ ở bên cạnh, sao cô ta đứng về phía lão Hoàng chứ?
Sao suốt dọc đường cô ta lại nghi ngờ Lạc Tú được?
“Cầu xin anh, hãy cứu anh ấy đi.” Nhìn Đường Huy sắp bị bóp cổ chết, Cẩn Du rất sợ hãi, bởi vì có thể cô ta cũng sắp chết rồi.
Răng rắc!
Đường Huy đã bị bóp gãy cổ.
Đường Huy đã chết.
Một cái chết rất triệt để, tuyết nữ giết người chính là thích tra tấn người ta sợ hãi, sau đó mới từ từ hấp thụ năng lượng sợ hãi đó.
Nếu không, Đường Huy đã chết sớm hơn rồi.
Tuyết nữ chậm rãi đi về phía Cẩn Du.
Cẩn Du gần như không có thời gian để lùi lại, một bàn tay đã nắm lấy cổ cô ta.
Còn lão Hoàng thấy da đầu tê dại, nhảy lên, định thoát thân nhưng một lực hút rất lớn lập tức hút ông ta trở lại, rồi một bàn tay nắm lấy cổ ông ta.
“Đội trưởng Lạc, cầu xin cậu, cầu xin cậu hãy cứu tôi.”
Lão Hoàng bất ngờ lên tiếng, cứ thế vứt bỏ tôn nghiêm của mình, mở miệng cầu cứu Lạc Tú.
Cẩn Du cảm nhận được sự mát lạnh trên cổ, cô ta sợ đến mức nước mắt chảy dài, rồi vừa khóc vừa hét to.
“Đội trưởng Lạc, cầu xin anh đó, tôi không muốn chết, tôi còn trẻ mà.”
“Hừ, giờ đã biết cầu xin tôi rồi à? Biết vậy sao không cầu xin từ sớm đi.”
“Xin lỗi, tôi không muốn cứu!” Lạc Tú không phải là kẻ máu lạnh, mà anh không muốn cứu những người này.
“Đội trưởng Lạc, nể tình mọi người cùng nhau tới, hãy cứu mọi người đi.” Cuối cùng Lý Đao cũng lên tiếng.
Ngay khi Lý Đao mở miệng, Lạc Tú bèn do dự, dù sao tâm địa của Lý Đao cũng không tệ.
“Haiz, được rồi, nể mặt ông đó, vì nể mặt ban nãy ông không máu lạnh vô tình.” Lạc Tú chậm rãi nói.
“Mấy người kia, nói thật, những lời nói vừa rồi của bọn họ không chọc tôi giết chết họ đã tốt lắm rồi.” Lạc Tú phất tay.
Lạc Tú không giết bọn họ vì những lời vừa rồi đã là tốt lắm rồi, huống chi bảo anh cứu bọn họ ư?
Nhưng dù sao Lý Đao cũng là người lương thiện, Lạc Tú cũng nhận ra nên nhìn Huyết Thi Vương rồi chỉ chỉ tuyết nữ.
Lập tức Huyết Thi Vương lao đến.
Tuyết nữ đấu với Huyết Thi Vương, đó chính là một trận long tranh hổ đấu.
Trong nháy mắt đã cứu được người, nhưng tuyết nữ cũng đã thi triển hết toàn bộ sức mạnh của mình, đấu với Huyết Thi Vương khó mà phân thắng bại, có cảm giác như thực lực của hai người ngang nhau.
Hơn nữa đánh tới cuối cùng, họ di chuyển chiến trường và biến mất hoàn toàn.
Lạc Tú không thèm quan tâm, dù sao Huyết Thi Vương sẽ không chết dễ dàng như vậy.
“Đi thôi.” Anh dẫn đầu tiến về phía trước, mà trong ánh mắt của lão Hoàng nhìn Lạc Tú lại tràn ngập sát ý!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT