Cô gái lên tiếng mặc áo T-shirt màu trắng, phối với quần jean màu xanh, mặc dù ăn mặc rất giản dị, nhưng gương mặt xinh đẹp dịu dàng kia lại khiến người khác si mê.

Đây chính là Giang Khả Khả, người nhà họ Giang ở Hải Đông.

Còn người ở phía sau trông có vẻ hơi kiêu ngạo, nhưng lại là chủ tịch bá đạo giàu kinh nghiệm, khí chất bức người, tràn đầy phong thái ngự tỷ.

Cuối cùng Hạ Hân Hân cũng tới xin lỗi rồi.

Hơn nữa không chỉ có một mình cô ta, mà phía sau vẫn còn một cô gái trông có vẻ oai hùng mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.

Đó là Hạ Linh Lung.

Lần này mọi người đều nhất thời sửng sốt.

Bởi vì ba cô gái này không chỉ xinh đẹp như hoa, mà còn mỗi người một vẻ.

Quan trọng nhất là, ban đầu trong tiệm cà phê này, Liễu Thiến và Lý Giai Di mới là người đẹp, nhưng ba cô gái này vừa mới đi vào, đã khiến Liễu Thiến và Lý Giai Di nhất thời bị phai mờ đi, nếu chỉ nói đến vẻ bề ngoài thì trước mặt ba người này, bọn họ nhanh chóng từ thiên nga biến thành vịt con xấu xí.

Hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Hơn nữa không chỉ như thế.

Thẩm Nguyệt Lan ngạc nhiên nhìn ba cô gái.

Giang Khả Khả bước nhanh tới, nắm lấy tay Thẩm Nguyệt Lan.

“Chào dì, cháu là bạn gái của Lạc Tú.” Giang Khả Khả giới thiệu một cách tự nhiên.

Điều này đã khiến Hạ Linh Lung ở phía sau nhướng mày, lộ ra vẻ mặt bất mãn, lúc định bước tới mở miệng thì ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói.

“Ai nói cô là bạn gái của anh ấy?”

“Bạn gái của anh ấy phải là tôi mới đúng.”

Ngoài cửa lại xuất hiện thêm một người, xinh đẹp động lòng người, thân hình chữ S.

Nhan sắc đó chẳng hề thua kém ba người đẹp cực phẩm vừa mới tiến vào này.

Lý Giai Di đã hoàn toàn chết lặng.

Chẳng phải người này là Lam Thục Đoan à?

Nghe ý của cô ấy, hình như Lam Thục Đoan cũng là bạn gái của Lạc Tú?

Chuyện này sao có thể?

“Tôi mới là người quen Lạc Tú sớm nhất, được không?”

“Chúng tôi còn từng ngủ chung giường nữa.” Hạ Tinh Thiên chẳng hề nhượng bộ.

Thẩm Nguyệt Lan trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

“Tôi cũng từng ngủ với anh ấy, hơn nữa lúc đó chúng tôi đều đã có danh phận.” Giang Khả Khả khinh bỉ nói.

“Dì à, dì đừng nghe bọn họ nói lung tung, Lạc Tú vừa đến Thông Châu đã quen với cháu rồi.” Lam Thục Đoan lại lên tiếng.

Lần này, Thẩm Nguyệt Lan đã hoàn toàn rối bời.

Nhưng sắc mặt của Lý Giai Di lại cực kỳ khó coi, bởi vì cô ta luôn coi thường Lạc Tú, cảm thấy con người như Lạc Tú, đừng nói là tìm một cô bạn gái xinh đẹp, mà có thể tìm được bạn gái là đã cảm ơn trời phật rồi.

Nhưng bây giờ thì sao?

Một lần tới thẳng bốn cô, lúc nãy bọn họ còn mỉa mai Lạc Tú, nhưng nháy mắt đã có bốn người đẹp xuất hiện,

Hơn nữa ai cũng là người đẹp đỉnh cấp.

Liễu Thiến cũng thế, lúc nãy còn coi thường, khinh bỉ Lạc Tú, nhưng nháy mắt đã có bốn người đẹp xuất hiện, ai cũng xinh đẹp hơn cô ta gấp trăm lần.

Hơn nữa bây giờ còn tranh giành nhau.

Người mà cô ta xem thường lại có bốn người đẹp cực phẩm xinh đẹp hơn cô ta tranh giành, vậy thì cô ta lấy đâu ra tư cách để coi thường Lạc Tú?

Liễu Thiến lập tức cảm thấy mặt mày nóng bừng.

“Mấy người hơi quá đáng rồi đấy?” Ngoài cửa lại vang lên một giọng nói.

Lại một người nữa bước tới, khiến toàn bộ tiệm cà phê trở nên sáng bừng vì sự xuất hiện của người đẹp.

Không còn từ nào để diễn tả, nhưng danh hiệu hoa khôi Yên Kinh này đã chứng minh tất cả.

“Lê Mị Tư ư?”

Mọi người đều kinh ngạc thốt lên, dù gì mấy người ở Yên Kinh này cũng đều biết Lê Mị Tư.

“Cô cũng vậy à?” Lý Giai Di ngạc nhiên nhìn Lê Mị Tư.

Quả thật cô ấy đã từng mời Lạc Tú khiêu vũ.

Nhưng không có nghĩa là cô ấy thích Lạc Tú.

Tại sao bây giờ lại...

Nhưng Lê Mị Tư lại phớt lờ Lý Giai Di.

“Chào dì, quả thật cháu và Lạc Tú nhà dì chưa xác định mối quan hệ, nhưng chẳng phải hôm đó gọi điện thoại, dì đã bảo cháu tới ăn cháo hay sao?” Lê Mị Tư chớp đôi mắt to nhìn Thẩm Nguyệt Lan.

Bây giờ, đừng nói là người khác, mà ngay cả người làm phụ nữ như Thẩm Nguyệt Lan cũng bị cô ấy mê hoặc, ngẩn người trong giây lát.

“Con trai, đã hết chưa con?” Thẩm Nguyệt Lan sửng sốt nửa ngày trời mới mở miệng hỏi.

Bà thật sự sợ ngoài cửa lại xuất hiện thêm một người nữa.

“Con cũng không biết nữa.” Nhưng Lạc Tú lại rất bình tĩnh.

Trước đó Giang Khả Khả đã gọi điện nói sẽ tới đây, nên Lạc Tú đã biết trước rồi.

Còn Lam Thục Đoan thì hôm qua đã tới đây cùng thiên hậu Chu Vận, nhưng vì hôm qua đài truyền hình có show giải trí phải ghi hình, nên cô ấy không thể nào đến tìm Lạc Tú được.

Sáng hôm nay trên đường đến đây, cô ấy đã gửi tin nhắn hỏi Lạc Tú đang ở đâu, nên Lạc Tú đã thuận miệng nói ra.

Lê Mị Tư cũng thế.

Bởi vì Lạc Tú hoàn toàn cho rằng mình đến dùng bữa thật, bằng không đã không gửi địa chỉ cho mấy người bọn họ.

Còn hai chị em Hạ Hân Hân, có lẽ là đi theo Giang Khả Khả.

Năm người đẹp cực phẩm, trong đó còn có Lê Mị Tư – hoa khôi Yên Kinh và ngôi sao lớn Lam Thục Đoan.

Trên mặt Lý Giai Di cũng cảm thấy nóng bừng.

Đừng nói là năm người, mà chỉ cần một trong năm người cũng đủ xinh đẹp hơn cô ta và Liễu Thiến rồi.

Ai cũng ưu tú hơn cô ta và Liễu Thiến.

Thẩm Tuấn Phong cũng ngẩn người, không ngờ lại xuất hiện cảnh tượng này.

Sắc mặt anh ta rất khó coi, anh ta vốn định khiến Lạc Tú bẽ mặt, ai dè mọi chuyện lại trở nên như vậy.

Bây giờ Liễu Thiến đã hoàn toàn nhục nhã, đứng bức rức ở đó.

“Cô kia, chúng tôi không có mắt nhìn cao như cô, mời cô về cho.” Giang Khả Khả khinh bỉ nói với Liễu Thiến.

“Còn cô kia nữa, quả thật Lạc Tú nhà chúng tôi không xứng với người đẹp như cô.” Giang Khả Khả lại mỉa mai Lý Giai Di.

Điều này đã khiến sắc mặt hai người ngày càng đỏ bừng, bọn họ là người đẹp, nhưng đứng trước năm người này, bọn họ đâu dám nói mình xinh đẹp.

Bởi vì bọn họ thật sự kém xa.

Vậy mà bọn họ còn coi thường Lạc Tú.

Bây giờ bọn họ lấy đâu ra tư cách để so bì nữa?

Tạm thời không nói đến mấy người khác, ngay cả hoa khôi Yên Kinh Lê Mị Tư cũng đến đây, bọn họ còn có tư cách gì mà coi thường Lạc Tú.

Thẩm Tuấn Phong hung hăng hừ lạnh, xoay người rời đi, còn Lý Giai Di thì nhất thời hối hận.

Chẳng lẽ Lạc Tú thật sự ưu tú đến thế ư?

Không ngờ lại có nhiều cô gái ưu tú đến tranh giành Lạc Tú như vậy?

Nhưng cô ta vẫn rời đi, bởi vì nếu cô ta tiếp tục nán lại đây cũng chỉ mất mặt thêm mà thôi.

Liễu Thiến cũng che mặt bỏ chạy.

Bây giờ Thẩm Nguyệt Lan bỗng có cảm giác bị miếng bánh từ trên trời này đập trúng đến bất tỉnh.1

“Mẹ, chẳng phải mẹ muốn tìm bạn gái cho con à?” Lạc Tú cười hỏi.

“Chuyện này con giao hết cho mẹ đấy.” Lạc Tú dứt khoát rời khỏi tiệm cà phê, ra ngoài cửa hút thuốc.

Thẩm Nguyệt Lan nhìn năm cô gái này, nhất thời mơ màng.

Bà phải lựa chọn thế nào đây?

Mỗi người một vẻ, ai cũng là người đẹp cực phẩm, hơn nữa trông thân phận địa vị của mỗi người đều không đơn giản.

Bà biết lựa chọn sao đây?

Chọn người này loại người kia đều không ổn thỏa cho lắm.

Nhưng bà không thể lựa chọn hết, bởi vì làm vậy là phạm pháp. Thẩm Nguyệt Lan lập tức bối rối không biết phải làm sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play