Lúc này bên trong đã có âm nhạc nổi lên, mọi người đều kích động chờ đợi.

“Chu Vận, Chu Vận!” Tiếng hò hét và hoan hô gần như chấn động cả một vùng.

Người chịu trách nhiệm chính trong ban tổ chức thật sự sốt ruột đến đỏ cả mắt.

Nhiều người như vậy, nếu ầm ĩ thì hôm nay bọn họ sẽ tiêu đời, hơn nữa nếu Chu Vận không đi vào, bị nhiều người trả vé thì thật sự không đùa được.

Người chịu trách nhiệm chính trong ban tổ chức nhất thời toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.

“Chị Vận, chị không thể không đi vào được.”

“Tránh ra, các cậu mau tránh ra cho tôi.” Người chịu trách nhiệm chính trong ban tổ chức hét lớn, bảo vệ lập tức nhường đường cho bọn họ.

“Bây giờ mấy người mới cho chúng tôi vào trong à?” Lạc Tú cười khinh bỉ.

“Mời vào, mời hai vị đi lối này.” Bây giờ người chịu trách nhiệm chính đâu dám nói chữ không.

“Nhưng thật ngại quá, bây giờ tôi không muốn đi vào nữa.” Lạc Tú lắc đầu nói.

“Nếu anh Lạc không tiến vào thì tôi vẫn nói câu nói đó, tôi cũng không đi vào, cùng lắm thì buổi biểu diễn hôm nay không tổ chức nữa.” Chu Vận đứng khoanh tay nói.

Không tổ chức buổi biểu diễn nữa ư?

Rốt cuộc chuyện này là sao?

Có cần cứng nhắc như vậy không?

Phải biết rằng, nếu hôm nay không tổ chức buổi biểu diễn thì không chỉ có ban tổ chức bị thiệt hại, mà ngay cả Chu Vận cũng thế, trước tiên không nói đến chuyện tổn thất về tiền bạc, mà chắc chắn danh tiếng cũng sẽ bị giảm sút.

Thật nực cười, chuyện này chẳng khác nào lấy năm sáu nghìn người ra đùa bỡn.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ chấn động giới giải trí.

Chẳng lẽ Chu Vận lại không nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng này ư?

Chính vì biết hậu quả nghiêm trọng như vậy, mà vẫn dám đứng về phía Lạc Tú như vậy, điều này chứng tỏ mối quan hệ này khăng khít đến nhường nào?

Bây giờ Thẩm Tuấn Trạch và Lý Giai Di đã hoàn toàn chết lặng.

Không ngờ Lạc Tú lại có giao tình với thiên hậu, hơn nữa không chỉ có giao tình mà còn khăng khít đến thế.

Làm sao một tên ngốc đến từ huyện lị như anh lại dính dáng đến nhân vật này cơ chứ?

Thẩm Tuấn Trạch và Lý Giai Di nhất thời sửng sốt.

“Chị Vận, bà cô của tôi ơi, chị mau bước ra sân khấu đi, tôi cầu xin chị đấy.”

“Tôi nói rồi, nếu hôm nay anh Lạc không tiến vào thì tôi cũng thế, anh ấy từng cứu mạng tôi, nên không có thứ gì quan trọng hơn ân nhân cứu mạng.” Chu Vận lạnh lùng nói.

“Tiểu Tú, con...” Thẩm Nguyệt Lan hơi ngạc nhiên.

“Chỉ là sự trùng hợp thôi.” Lạc Tú đáp.

“Anh Lạc, cầu xin anh, tôi cầu xin anh hãy đi vào trong, bằng không lát nữa sẽ xảy ra chuyện lớn đấy.” Bây giờ người chịu trách nhiệm chính đã hoảng loạn rồi, bởi vì chỉ còn một phút nữa là tới giờ biểu diễn.

“Giám đốc Trương, xảy ra chuyện rồi, các bộ phận đều đã vào vị trí, nhưng không thấy chị Vận đâu cả.” Bộ đàm vang lên giọng nói của nhân viên hậu đài, rõ ràng đang rất sốt ruột.

“Anh Lạc, tôi cầu xin anh, anh mau vào trong đi.” Bây giờ người chịu trách nhiệm chính thật sự nôn nóng, suýt chút nữa là quỳ xuống cầu xin Lạc Tú.

“Bỏ đi, Tiểu Tú, con đừng hại Chu Vận nữa, lát nữa mẹ còn phải chụp ảnh, ký tên với cô ấy nữa.” Thẩm Nguyệt Lan bỗng nói với Lạc Tú.

“Bác gái, bác muốn chụp mười tấm cũng được, bác muốn chụp bao nhiêu tấm với cháu thì cứ việc chụp.” Chu Vận cười đáp.

“Chúng ta đi thôi.” Thẩm Nguyệt Lan đã nói như vậy rồi, Lạc Tú đành phải đi vào trong cùng bọn họ.

“Còn hai người bọn họ thì sao?” Lạc Tú chỉ về phía Thẩm Tuấn Trạch.

“Anh Lạc, anh cứ yên tâm, chắc chắn chúng tôi sẽ không cho bọn họ đi vào trong.” Người chịu trách nhiệm chính vội đáp.

“Các cậu đã nghe thấy rõ chưa?” Người chịu trách nhiệm chính nói với đội bảo vệ.

“Chúng tôi hiểu rồi ạ!”

Bây giờ Thẩm Tuấn Trạch đã hoàn toàn chết lặng.

Lý Giai Di cũng trợn tròn mắt, cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Lúc nãy cô ta còn nói với người ta rằng, Lạc Tú đấu không lại Thẩm Tuấn Trạch, ai dè chỉ trong tích tắc đã đảo ngược tình thế.

Lần này đã khiến Lý Giai Di mất hết mặt mũi.

Nhất là Thẩm Tuấn Trạch, trợn mắt há mồm chứng kiến mọi chuyện.

Đội trưởng đội bảo vệ rút dùi cui ra nói.

“Làm phiền hai người hãy rời khỏi đây!”

Bọn họ nhanh chóng trở mặt không nhận người quen.

Thẩm Tuấn Trạch tức đến mức mặt mày đỏ bừng, nhất là lúc này còn đang đứng trước mặt Lý Giai Di, khiến anh ta kích động hận không thể lao tới bóp chết Lạc Tú ngay.

Nhưng bây giờ Lạc Tú đã đi vào trong rồi.

“Hừ, mấy người cứ chờ đấy.” Thẩm Tuấn Trạch giận dữ ném lại một câu, nhưng lại càng chứng tỏ, anh ta đang thẹn quá hóa giận và bất lực.

Lý Giai Di theo sau Thẩm Tuấn Trạch, vẻ mặt hơi do dự và thắc mắc.

“Anh Tuấn Trạch, anh nói thử xem liệu Lạc Tú có giống như những gì chúng ta đã nghĩ hay không?”

“Nói cách khác, vẫn còn nhiều chuyện về anh ta mà chúng ta không hề hay biết.” Lý Giai Di hơi hoài nghi, trên mặt cũng hiện lên vẻ ngờ vực.

Dù gì biểu hiện của Lạc Tú cũng quá khác thường.

“Chuyện này có là gì, chẳng qua là do cậu ta may mắn quen biết thiên hậu mà thôi, em thật sự cho rằng bản thân cậu ta có tài cán gì à?”

“Em cảm thấy người lớn lên ở huyện lị, từ nhỏ đã không được đào tạo tốt thì có thể có tài cán gì?” Thẩm Tuấn Trạch khinh bỉ nói.

Lý Giai Di hơi do dự, cuối cùng vẫn tán thành với quan điểm của Thẩm Tuấn Trạch.

Quả thật, mặc kệ Lạc Tú thế nào thì nơi sinh ra cũng đã hạn chế anh.

Đừng nói đến năng lực và nỗ lực gì ở đây, bằng không trên thế giới này sẽ không có nhiều người đố kỵ với cậu ấm cô chiêu như vậy.

Có thứ là trời sinh, có người vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng.

Xuất phát điểm của mấy người đó đều là vạch đích mà cả đời người bình thường cũng không thể chạm tới được.

Thẩm Tuấn Trạch chính là như vậy, bây giờ giá trị bản thân của anh ta đã lên tới mấy tỷ.

Nếu là một người bình thường thì ở độ tuổi này, hoàn toàn không thể đạt tới thành tựu đó.

Đây chính là ưu thế của thế gia lớn, cũng chính là hiện thực.

Lý Giai Di liền gạt đi nỗi do dự và ngờ vực trong lòng mình, nhanh chóng đuổi theo Thẩm Tuấn Trạch.

Thẩm Tuấn Trạch mới là sự lựa chọn và chốn trở về cao nhất của cô ta, nếu so với Thẩm Tuấn Trạch thì cho dù Lạc Tú cố gắng cả cuộc đời cũng không thể đạt đến thành tựu như vậy.

Bên này, buổi biểu diễn đã kết thúc.

Lạc Tú dẫn Thẩm Nguyệt Lan về nhà.

Trên đường về, điện thoại của Thẩm Nguyệt Lan liên tục reo lên, không biết bà đang nói chuyện với ai nữa.

Thậm chí có đôi lúc bà còn cười trộm mấy lần.

Thẩm Nguyệt Lan đang liên lạc với công ty mai mối, định cho Lạc Tú đi xem mắt.

Tất nhiên, chủ yếu vẫn là vì có một người quen, nên thuận tiện giới thiệu.

Dù gì trong mắt Thẩm Nguyệt Lan, Lạc Tú cũng lớn như vậy rồi, mà vẫn chưa có bạn gái là điều bất thường.

Bà chỉ mong sớm ngày được bồng cháu, mặc dù sức khỏe của bà không cho phép.

Nhưng nói không chừng bà vẫn có thể tận mắt nhìn thấy con dâu.

Đây là căn bệnh chung của người làm mẹ, cho dù trước đây Thẩm Nguyệt Lan được xưng là bà hoàng thương nghiệp cũng không ngoại lệ.

Sau khi về đến nhà, Thẩm Nguyệt Lan liền ngồi xuống sofa tán gẫu sôi nổi.

Còn Lạc Tú thì quay về phòng ngồi thiền.

Anh đang đợi, chừng nào bí cảnh đó lại kéo anh vào, có khi nào vì lần trước anh biểu hiện quá cường thế, nên bí cảnh đó sẽ không kéo anh vào nữa hay không?

Nói không chừng trong bí cảnh thật sự có món đồ tốt, hơn nữa cho dù không có món đồ tốt, cũng có thể gặp được cao nhân ẩn thế trong thế giới này.

Bây giờ Cát Vũ đang cảm thấy rất cô đơn lạc lõng, cực kỳ muốn tìm một đối thủ cùng cấp bậc để luyện tay.1

“Tiểu Tú, hôm nay con ngủ sớm đi, rồi ngày mai ăn mặc đẹp đẽ một chút, để đi dùng bữa cùng mẹ.” Thẩm Nguyệt Lan đứng ngoài cửa nói lớn.

“Vâng ạ!”

Thẩm Nguyệt Lan nghe thấy câu trả lời của Lạc Tú thì trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười đã được mục đích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play