Lạc Tú vừa dứt lời, Lý Giai Di liền sửng sốt, ở Yên Kinh, cho dù là thế hệ giàu có thứ hai, thứ ba, con ông cháu cha cũng không ai không nể mặt mình như thế, vậy mà bây giờ một thằng nhãi tới từ huyện lị lại không chịu nể mặt mình?

Lý Giai Di càng hiện rõ vẻ không vui, trước tiên không nói chuyện gì khác, chỉ riêng nhan sắc của cô ta cũng chưa bao giờ phải ăn quả đắng như thế.

Chẳng lẽ tên này đang cố ý ư?

Để thu hút sự chú ý của mình.

Cách tán gái này đã sớm lỗi thời rồi, khiến Lý Giai Di càng có ấn tượng xấu với Lạc Tú.

Nếu Lạc Tú cư xử thành thật hơn một chút, không có tâm địa xấu xa như vậy, nói không chừng mình sẽ có chút thiện cảm về anh.

Lý Giai Di thở dài, bỗng lên tiếng.

"Nhưng tôi cảm thấy mình vẫn nên nói cho anh biết."

“Tôi đề nghị anh đừng đi gặp dì Nguyệt Lan.” Lý Giai Di đột nhiên nói ra câu này.

“Đó là mẹ của tôi, chẳng phải tôi đi gặp bà ấy là chuyện rất chính đáng hay sao?” Lạc Tú cau mày hỏi.

"Có hai lý do. Thứ nhất, mặc dù nhà họ Thẩm là gia tộc lớn, nhưng bọn họ đều nhờ vào sự cố gắng của ba mẹ và con cái để giành lấy những thứ đó."

"Nói trắng ra là, cho dù anh quay về nhà họ Thẩm, cũng sẽ bị người khác coi thường, bởi vì trong thế hệ trẻ tuổi, thành tựu của bọn họ đã vượt xa sức tưởng tượng của anh, anh cũng không thể hòa nhập vào giới của bọn họ.” Lý Giai Di nói rất thẳng thắn.

Trong thế hệ trẻ tuổi nhà họ Thẩm, có ai mà không tiền đồ vô lượng, sớm đã đạt được thành tích, do đó Lạc Tú hoàn toàn không có tư cách hòa nhập vào giới này, cũng không thể nào so bì với mấy người này.

Huống chi anh chỉ là người tới từ huyện lị, sẽ bị cậu ấm nhà quyền thế ở tỉnh và người trong giới ở Yên Kinh coi thường.

Trong giới trẻ ở đây, tùy ý vung tay cũng nghìn vàng, ăn một bữa cơm bằng tiền lương một tháng của người bình thường, làm sao Lạc Tú có thể so bì với người ta?

“Thứ hai là vì muốn tốt cho dì Nguyệt Lan, bởi vì một khi anh bị người khác coi thường, dì Nguyệt Lan cũng sẽ mất mặt cùng anh, đến lúc đó dì ấy cũng bị người khác chê cười.” Lý Giai Di nói ra lý do thứ hai.

“Tôi nghĩ trên thế giới này, rất ít người có tư cách coi thường tôi.” Lạc Tú khẽ gật đầu, coi như đang phản bác lại Lý Giai Di.

Điều này đã khiến Lý Giai Di thầm thở dài, biết rằng có lẽ Lạc Tú không ý thức được sự chênh lệch giữa anh và thế hệ trẻ tuổi cũng như thế hệ đi trước ở Yên Kinh.

“Thôi được rồi, coi như tôi chưa nói gì vậy, nhưng tôi vẫn hy vọng anh hãy suy nghĩ cho kỹ, trừ phi anh là người giàu nhất, như vậy sẽ không còn ai dám coi thường anh.” Lý Giai Di nói.

“Có khi là tôi thật đấy.” Lạc Tú lắc đầu nói.

“Được, chính là anh.” Lý Giai Di trợn mắt, cảm thấy lòng tốt của mình bị người khác xem là lòng lang dạ thú.

Ý định ban đầu của cô ta là muốn tốt cho Lạc Tú và Thẩm Nguyệt Lan, ai ngờ Lạc Tú lại không thức thời như vậy?

Lý Giai Di lắc đầu, bình tĩnh lái xe.

Nhưng trong lòng lại có dự tính, đợi sau khi anh hoàn toàn nhận thức sự chênh lệch giữa mình và người khác, để xem đến lúc đó anh có còn nói như vậy nữa hay không?

Hơn nữa có những thứ không phải cứ mạnh miệng nói là có thể giải quyết được, đợi đến khi đối mặt với thực tế, để xem anh còn có thể mạnh miệng như vậy nữa hay không?

Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh lúng túng, nhưng Lạc Tú lại chẳng hề để tâm, bởi vì đối với anh, mấy người trước mặt này đều chỉ là giun dế, mây bay thoáng qua.

Mấy người này chỉ có thể tồn tại mấy chục năm, nhưng anh thì khác, anh có thể sống lâu hơn tới cả trăm năm hoặc nghìn năm, thậm chí mấy vạn năm.

Nếu so sánh thì mấy người này chẳng là cái thá gì cả.

Tâm trạng khác biệt, tất nhiên sẽ cư xử khác biệt đối với một số chuyện.

Điều này cũng khiến Lạc Tú lười giải thích, dù gì sâu mùa hạ cũng không thể nói về băng.

Xe nhanh chóng đến bệnh viện, sau khi Lạc Tú bước xuống xe thì được dẫn thẳng tới phòng bệnh.

Lúc Thẩm Nguyệt Lan nhìn thấy Lạc Tú, sau khi đã xác nhận thân phận thì nước mắt tuôn rơi, ôm chầm lấy Lạc Tú.

Đã bao nhiêu năm rồi?

Bà ngày đêm mong ngóng, ngày nào cũng cầu nguyện thay con trai mình, cho đến bây giờ, Thẩm Nguyệt Lan chợt cảm thấy, cho dù bây giờ bà ra đi cũng xứng đáng.

Còn Lạc Tú thì kiềm chế hơn một chút, dù gì lúc trước anh cũng từng gặp Thẩm Nguyệt Lan rồi.

Chỉ có Thẩm Nguyệt Lan là không biết gì, dù sao thì bà cũng mất hết ký ức liên quan đến Tương Tây.

"Mẹ đã để con phải chịu khổ rồi! Nhiều năm như vậy, đều tại mẹ vô dụng, đều tại mẹ vô dụng." Thẩm Nguyệt Lan ôm lấy Lạc Tú, vỗ lưng anh nói.

“Mẹ, không đâu, mẹ hãy nhìn xem, chẳng phải con đang sống rất tốt hay sao?” Lạc Tú an ủi.

“Đúng rồi, ba con vẫn khỏe chứ?” Thẩm Nguyệt Lan hỏi.

"Ba con vẫn rất khỏe, sau này con sẽ đón ba tới đây."

“Muốn khóc thì ra ngoài mà khóc.” Một giọng nói bỗng vang lên ngắt lời Thẩm Nguyệt Lan.

Đây vốn là giây phút vui vẻ khi hai mẹ con đoàn tụ, nhưng lại có người cứ nhắm vào giây phút này, bỗng nói ra một câu không thức thời, hoặc cố ý nói như thế.

“Bà nói cái gì?” Lạc Tú lạnh lùng hỏi.

“Tôi nói gì ư?” Người đó mặc áo blouse trắng, hơi lớn tuổi, là y tá, nhưng bây giờ lại tràn đầy khinh thường.

"Cậu là người nhà của bệnh nhân đúng không?"

“Cậu đi thanh toán tiền viện phí trước đi, còn không thì rời khỏi đây ngay lập tức cho tôi.” Y tá hừ lạnh, bà ta sớm đã bị Thẩm Ngọc Thành mua chuộc, cố ý gây khó dễ cho mấy người Thẩm Nguyệt Lan.

"Nếu chúng tôi không thanh toán tiền viện phí thì bà sẽ đuổi người đúng không?"

“Cậu cảm thấy thế nào?” Y tá chống nạnh, vẻ mặt bất mãn hỏi.

"Cậu cho rằng bệnh viện là nơi tổ chức từ thiện à?"

"Ở đây chúng tôi đóng tiền trước rồi mới chữa bệnh, nếu không có tiền thì có chết ở bên ngoài, chúng tôi cũng chẳng quan tâm."

"Y tá, tôi xin lỗi, tôi sẽ gọi điện nhờ người tới đóng viện phí ngay."

“Mẹ, không sao đâu, mẹ cứ nghỉ ngơi trước đi, con sẽ giải quyết chuyện này.” Lạc Tú vỗ vai Thẩm Nguyệt Lan.

"Nhưng Tiểu Tú à..."

Thẩm Nguyệt Lan đang định nhắc nhở Lạc Tú, nhưng y tá kia lại lên tiếng.

“Chàng trai trẻ, tôi cũng nhắc nhở cậu, chỗ chúng tôi là bệnh viện tư nhân, chi phí rất đắt đỏ đấy.” Y tá chế giễu.

“Được rồi, bà bớt nói lại đi, tôi sẽ đi đóng viện phí.” Lý Giai Di đứng bên cạnh nói.

Đây là chuyện mà mẹ cô ta đã cặn dặn phải làm trong hôm nay, cho nên tối qua mẹ cô ta mới cho cô ta một khoản tiền lớn.

Quả thật tiền viện phí ở đây đắt đến mức đáng sợ.

Người bình thường thật sự không thể ở nổi, hơn nữa đây không chỉ là bệnh viện tư nhân, mà lai lịch của người đứng sau cũng lớn đến mức dọa người.

Đừng nói là bây giờ Thẩm Nguyệt Lan không được người nhà họ Thẩm đối đãi, cho dù bà được người nhà họ Thẩm đối đãi, cũng không dám lộn xộn ở đây.

Bởi vì viện trưởng đứng sau nơi này hơi đặc biệt, là viện sĩ Học viện Y khoa Quốc gia.

Thân phận và địa vị của người này rất đặc biệt, lại được hưởng thụ một số đãi ngộ đặc biệt, cho dù là người nhà họ Thẩm cũng có thể mặc xác.

“Cô cứ để tôi đi, đây là mẹ của tôi.” Nhưng Lạc Tú lại lắc đầu nói.

Điều này đã khiến Lý Giai Di khẽ cau mày.

Cô ta đang định hỏi, anh có trả nổi không?

Ai dè y tá bên cạnh đã giành nói trước bằng giọng điệu châm chọc.

"Hừ, để cậu đi đóng ư? Cậu có trả nổi không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play