“Mày dám hất canh vào tao sao?” Nhà sản xuất có chút choáng váng vì nóng.

“Tôi xin lỗi, sếp Trương, tôi xin lỗi.” Tư Thủy Dao nhanh chóng lấy khăn ăn ra và lau.

“Cút.” Nhà sản xuất đẩy Tư Thủy Dao ra.

Ngay lập tức, những người ở bàn bên cạnh cũng đi tới, một đám mỹ nam mỹ nữ nhìn Tư Thủy Dao và Lạc Tú như đang xem kịch.

Sếp Trương có tiếng dẫm đãng trong giới bọn họ, bao nhiêu người đều bại trong tay ông ta, đàn ông mà, liên tục tìm kiếm mục tiêu xinh đẹp khác.

Tư Thủy Dao nổi tiếng trong giới là giữ mình trong sạch, và nhà sản xuất này đương nhiên muốn chinh phục Tư Thủy Dao.

“Cậu ta là bạn của cô sao?” Nhà sản xuất khá khôn ngoan, hắn vừa hỏi, Lạc Tú không phải người trong giới, đương nhiên không dễ xử lý Lạc Tú, cho nên hắn vẫn chỉ tay về phía Tư Thủy Dao.

“Sếp Trương, tôi xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi.” Tư Thủy Dao chỉ có thể tự nhận lấy mọi chuyện, không thể làm mất lòng cả hai bên, đặc biệt là Lạc Tú. Tư Thủy Dao thực sự sợ Lạc Tú sẽ tức giận mà đốt luôn cả nhà hàng.

“Hừm, lỗi của cô?” Nhà sản xuất chế nhạo.

“Bốp!” Đột nhiên, một cái tát thật mạnh lại hướng tới mặt nhà sản xuất.

“Tôi bảo cút, không nghe thấy sao?” Lạc Tú cũng lười nói nhảm với một người như vậy, nên trực tiếp động thủ.

“Mày dám đánh tao?” Nhà sản xuất từ dưới đất đứng lên, che mặt, hung ác nhìn Lạc Tú.

Hắn cũng được coi là một nhân vật có tiếng trong giới, ngày thường, ai nhìn thấy hắn đều phải gọi hắn là sếp Trương?

Nhưng bây giờ hắn không chỉ bị đánh mà còn bị đánh trước mặt các diễn viên bên dưới khiến hắn rất mất mặt.

“Nếu không cút, sẽ không đơn giản là đánh ông nữa đâu.” Lạc Tú lạnh lùng nhìn nhà sản xuất.

“Hừm, tốt lắm, mày không phải người trong giới, tao không thể làm gì mày, nhưng bạn của mày là người trong giới, để tao xem cô ta sẽ gánh hậu quả như thế nào.” Nhà sản xuất không ngu ngốc, trực tiếp lấy chuyện này uy hiếp Lạc Tú.

"Mày không biết đã lâu rồi cô ta không nhận vài diễn sao?”

"Mày còn không biết rằng nếu cô ta mất đi bộ phim này, cô ta sẽ không có tác phẩm nào trong vài năm sao?"

“Đến lúc đó, đừng nói là tiểu hoa đán gì cả, chỉ cần cô ta im lặng suốt năm năm, cô ta sẽ hoàn toàn tàn lụi. Ai sẽ nhớ đến cô ta nữa chứ?” Nhà sản xuất khịt mũi lạnh lùng nói.

"Sếp Trương, chuyện này là tôi sai, ông..."

“Đừng nói nhảm nhí với tôi, nếu không tôi sẽ gọi cho đạo diễn Nghiêm ngay lập tức!” Nhà sản xuất châm chọc.

Đạo diễn Nghiêm được coi là đạo diễn tên tuổi trong làng giải trí, với kinh nghiệm hàng chục năm trong nghề, thậm chí đã từng đạo diễn một bộ phim bom tấn Hollywood ở nước ngoài, có thể nói ông ta là một đạo diễn tương đối uy quyền.

“Cô bảo cậu ta xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ gọi điện cho Đạo diễn Nghiêm ngay lập tức, và bộ phim sẽ được thay người ngay lập tức!” Nhà sản xuất lộ ra vẻ ảm đạm với vẻ chế giễu trên mặt.

Nhưng Tư Thủy Dao nào dám yêu cầu Lạc Tú xin lỗi chứ?

Đó không phải là chán sống sao?

"Cậu nhóc, mau xin lỗi sếp Trương đi. Sếp Trương ở trong làng giải trí đất cảng không đơn giản như cậu nghĩ đâu." Có người nói.

"Đúng vậy, cậu đừng làm hại Thủy Dao mất đi cơ hội này, cô ấy quả thực đã lâu không nhận được vai diễn nào, bộ phim lần này còn là phim lớn, được đầu tư bởi nhà họ Lý, có thể so sánh với phim truyền hình quy mô lớn của Mỹ đó!” Có người nói tiếp.

"Hiện tại…"

“Ầm!” Lạc Tú trực tiếp cầm một chiếc cốc trên bàn đập vào mặt nhà sản xuất.

"A!"

Một tiếng hét khác vang lên, và nhà sản xuất bị đập một lỗ lớn trên mặt.

“Ông giao vai của Tư Thủy Dao cho người khác thử xem?” Lạc Tú chế nhạo.

“Được rồi, mày chờ đó cho tao.” Nhà sản xuất che mặt nói.

“Alo, anh Nghiêm, là tôi, anh qua đây một chuyến đi.” Nhà sản xuất thực sự gọi cho đạo diễn.

Khi Tư Thủy Dao nghe thấy điều này, cô ta cảm thấy tim đập thình thịch, mọi chuyện đã kết thúc rồi, thật sự đã kết thúc rồi.

Nếu Đạo diễn Nghiêm đến đây, cô ta chắc chắn sẽ mất vai diễn này.

Không lâu sau, một người đàn ông đeo gọng vàng bước vào.

“Chuyện gì vậy?” Đạo diễn Nghiêm quát mắng.

Nhà sản xuất nhắc lại vấn đề một lần nữa.

“Ngày mai cô không cần đến nữa.” Đạo diễn Nghiêm chỉ thẳng vào Tư Thủy Dao và nói.

Khuôn mặt của Tư Thủy Dao tái đi ngay khi ông ta nói những lời này.

Bộ phim này là hy vọng trở mình của cô ta.

Đó là cơ hội duy nhất của cô ta.

“Thủy Dao, cô kết bạn với thứ gì vậy?” Một người đàn ông có dáng vẻ đàng hoàng bên cạnh châm chọc.

“Thật là một người bạn tốt mà, ngay cả tương lai của Thủy Dao cũng bị hủy hoại rồi.” Một người phụ nữ khác cũng mỉa mai.

Đắc tội Đạo diễn Nghiêm, sau này ai dám tìm Tư Thủy Dao đóng phim chứ?

Vốn dĩ Tư Thủy Dao không bị sao cả, nhưng lần này thì mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc.

“Hừm, đây là kết cục của việc dám làm điều quá đáng với tôi.” Nhà sản xuất nhìn Lạc Tú, lạnh lùng lau vết máu trên mặt.

Nhưng lúc này, Lạc Tú đã ngẩng đầu nhìn lên nhà sản xuất và Đạo diễn Nghiêm.

“Ngày mai các người cũng không cần làm nữa.” Lạc Tú mở miệng nói.

"Các người có thể cấm Tư Thủy Dao trong bộ phim này, nhưng các người cũng không cần phải đến đó với tư cách là đạo diễn và nhà sản xuất nữa."

"Mày bị ngu hả?"

"Anh ấy là đạo diễn, còn có một người là nhà sản xuất nữa!"

“Hai người họ là có vai trò lớn nhất trong cả bộ phim, thế mà mày lại bảo bọn họ không cần đến nữa.” Ai đó mỉa mai

“Đạo diễn là giỏi lắm sao?” Lạc Tú lắc đầu.

“Không có người này thì có người khác, có rất nhiều người đang chờ làm nhà sản xuất đấy.” Lạc Tú khinh thường nói.

"Này, khẩu khí lớn thật. Tôi đã ở đất cảng nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy người có khẩu khí lớn như vậy đấy." Đạo diễn Nghiêm chế nhạo.

“Theo lời cậu, bây giờ tôi sẽ bị sa thải sao?” Đạo diễn Nghiêm trực tiếp ngồi lên ghế.

“Đúng vậy, đạo diễn như ông đã bị sa thải.” Lạc Tú rất nghiêm túc, không hề nói đùa.

“Tư Thủy Dao, cô có chắc là bạn của cô không có vấn đề gì với não không vậy?” Đạo diễn Nghiêm chế nhạo.

"Phim của tôi, cậu lại muốn sa thải tôi ư? Thú vị, thú vị." Đạo diễn Nghiêm liên tục mỉa mai.

"Tôi đã ở trong giới này lâu như vậy, và đây là lần đầu tiên có người nói muốn sa thải đạo diễn đấy."

Tư Thủy Dao lúc này cũng hơi sững sờ, cô ta biết Lạc Tú là một tiên sư rất lợi hại, nhưng chuyện quay phim giải trí này, hình như tiên sư không có năng lực lắm đúng không?

Trừ khi đạo diễn bị giết, nhưng để sa thải đạo diễn thì quả thật là một trò đùa.

“Tôi nói sa thải thì sẽ sa thải.” Lạc Tú lãnh đạm nói.

"Ồ? Vậy thì tôi chống mắt lên xem, cậu làm sao để sa thải đạo diễn của bộ phim?” Đạo diễn Nghiêm nhếch mép.

Nhưng sau đó, Lạc Tú lập tức lấy điện thoại ra và gọi: "Alo, lại đây, tôi muốn sa thải một người!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play