Lúc này, trong lúc xe còn đang chạy, ai dám nhảy ra khỏi xe?

Nhưng một người sờ sờ thế kia nói không thấy là không thấy nữa, doạ tài xế sợ chết khiếp phải tấp vào lề ngay, trong miệng vẫn không ngừng niệm a di đà phật, Phật Tổ bảo hộ các kiểu.

Niệm hết một lúc tài xế mới phát hiện trên ghế ngồi đằng sau có để lại hai trăm tệ.

Nhưng điều này càng làm tài xế sợ hơn.

Ông ta thậm chí dám thề sau này không dám chở những người ít nói nữa.

Mặt khác, Lạc Tú đã đến sân bay kiểm vé.

Ông tài xế đó cứ nói cả đoạn đường, quên cả thời gian, Lạc Tú nhìn đồng hồ thấy không kịp nữa mới đột nhiên bỏ đi.

May mà không xa quá, gần đến sân bay rồi.

Vậy nên Lạc Tú là người cuối cùng đến kịp cửa kiểm vé.

Lên máy bay rồi Lạc Tú đổi chuyến một lần sau đó mới bay thẳng tới Lhasa.

Tiếp đó Lạc Tú gọi một cuộc cho Đan Ba nghe ngóng một chút.

Cuối cùng mới quyết định đi Lạp Ngang Thác.

Đến Nhật Khách Tắc, Lạc Tú vừa nói muốn đi Lạp Ngang Thác, tài xế sống chết không chịu đưa Lạc Tú đi.

Bỏ Lạc Tú giữa đường.

Làm Lạc Tú có hơi bối rối.

Đi trên đường, Lạc Tú cảm nhận luồng không khí trong lành, đôi lúc còn có thể nhìn thấy vài con bò Tây Tạng.

Lúc này, bỗng một chiếc Land Rover bấm còi inh ỏi rồi dừng lại bên cạnh Lạc Tú.

“Anh bạn có muốn đi nhờ không?” Đột nhiên một cô gái đeo kính râm hạ cửa sổ xe xuống rồi nói.

“Tôi đi Lạp Ngang Thác.” Lạc Tú nói thẳng, miễn cho một lát người ta lại sống chết không chịu đi.

“Anh chàng lần đầu anh đến Tây Tạng phải không?” Một người đàn ông trên xe hỏi.

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Lạc Tú, nữ tài xế cũng nói.

"Lên xe trước đi, chúng ta thật ra cùng đi đến một chỗ đấy."

Lạc Tú sau khi lên xe mới phát hiện, ngoại trừ nữ tài xế đeo khẩu trang và kính râm kia ra, trên xe còn có một nam một nữ.

Người đàn ông vạm vỡ, có thể thấy anh ta là con nhà nòi biết võ.

Người phụ nữ thì bịt kín mít, đến mức không nhìn ra được gì.

Sau khi giới thiệu, Lạc Tú mới biết rằng đây là một nhóm bạn phượt của nhau.

Nữ tài xế tên là Tư Thuỷ Dao, mới ngoài hai mươi, chiếc xe này là của cô ta, có thể thấy gia cảnh không tồi, lái cả một chiếc Land Rover như vậy.

Người đàn ông tên là Đỗ Đông, còn cô gái quấn chặt lấy người kia là bạn gái của Đỗ Hải Đông.

"Lạc Tú, cậu nói cậu muốn đi Lạp Ngang Thác thì người ta chắc chắn không chịu chở cậu đâu, nơi đó có biệt danh là Quỷ Hồ, nếu nhìn từ trên cao xuống, không khác gì một miếng da người.” Tư Thuỷ Dao cười cười.

"Người bản địa họ kiêng kị lắm, người ta không chịu đưa cậu đi đâu.” Tư Thuỷ Dao rất hoạt ngôn.

"Cậu mà nói muốn đi Hồ Manasarovar thì người ta sẽ chở cậu đến, hai nơi đó sát nhau.” Tư Thuỷ Dao nói.

Cô ta thật ra là một minh tinh ở Hương Cảng, nhưng gần đây cứ xui xẻo, vừa hay bạn thân Phùng Hoan hẹn cô ta đến hồ Manasarovar chuẩn bị làm lễ thanh tẩy, vừa hay có thể đi du lịch cho bớt buồn.

Thật ra ở khu Tây Tạng rất khó gặp được ai chủ động cho bạn quá giang, bởi vì nơi này không ai chắc sẽ không gặp người xấu.

Chẳng qua Tư Thuỷ Dao không lo lắng mấy, Đỗ Đông là một tay đối kháng sõi nghề, biệt danh Hổ Đông Bắc, từng đoạt được đai vàng quán quân MMA.

Có một cao thủ thế này trong xe, họ đương nhiên không sợ.

"Chắc cậu cũng đi Triều Thánh phải không?” Tư Thuỷ Dao hỏi.

Lạc Tú gật đầu.

"Nhưng tôi nghe nói phía Lạp Ngang Thác gần đây đang tổ chức thịnh hội hoa sen, đến nơi rồi chúng ta có thể đi xem.” Từ Thuỷ Dao cười.

Thật ra Lạc Tú chính là muốn đi Thịnh hội Hoa Sen này, Lạc Tú để Đan Ba nghe ngóng rồi, người yểm chú lên Thẩm Nguyệt Lan tên là Lạp Bố Ương Tông, có địa vị và danh tiếng cực cao ở khu vực Tây Tạng.

Đương nhiên một bộ phận lớn là nhờ vào sư phụ của ông ta, vị Lạt Ma kia.

Còn Thịnh hội Hoa Sen lần này vị Lạp Bố Ương Tông kia cũng sẽ xuất hiện ở đây, Lạc Tú  cũng lười đi tìm người trong cả khu Tây Tạng này, dứt khoát đến đó chờ sẵn.

Tuy Tư Thuỷ Dao rất thân thiện nhưng có thể thấy thái độ của Đỗ Đông với Lạc Tú có hơi lạnh lùng.

Anh ta là quán quân MMA, ở giới boxing cũng xem như là nhân vật cấp bậc đại sư, đến đâu cũng thu hút ánh nhìn người khác, hơn nữa thường ngày đều tiếp xúc với các ông lớn, dù gì đánh đấm kiểu này sau lưng chắn chắn phải có kim chủ ủng hộ.

Vậy nên trừ phi là gái đẹp, nếu không Đỗ Đông cũng lười để ý người thường.

Cơ bản là không xứng để nói chuyện với anh ta.

Hơn nữa vốn là chỉ có hai người đẹp cùng đi du lịch, tự do biết bao, giữa đường tự dưng ở đâu ra thêm một Lạc Tú, làm đảo lộn cuộc sống thoải mái của anh ta, anh ta đương nhiên không có hảo cảm gì với Lạc Tú.

Nhưng vì để tiện hơn, cuối cùng Tư Thuỷ Dao để Phùng Hoan ngồi ra sau, để Lạc Tú ngồi ghế phó lái.

"Anh Đông, anh thi đấu có đánh chết ai chưa?” Tư Thuỷ Dao đột nhiên hỏi.

"Có.” Nói đến đây, mặt Đỗ Đông lộ vẻ kiêu ngạo.

Việc này làm hai cô gái bỗng thấy hơi sợ.

Đây là chuyện mà Đỗ Đông đã đoán ra.

Dù gì người bình thường nghe đến từng giết người thì không thể bình thường được.

Đỗ Đông cố ý khoe khoang chút trước mặt mọi người, thế là bình tĩnh nói.

"Có hai người, một người là lúc thi đấu chính thức, bất cẩn mà đánh chết, còn có một người là thi đấu lậu, kiểu sống còn."

Nói đến đây, Đỗ Đông còn cố ý liếc Lạc Tú một cái.

"Vậy anh không sợ ư?” Tư Thuỷ Dao bỗng hỏi.

"Có gì mà sợ.” Đỗ Đông cười khẩy.

"Lạc Tú, nếu là cậu, lúc thi đấu, cậu có giết người không?” Tư Thuỷ Dao hỏi.

Nhưng Lạc Tú lắc đầu, anh chỉ đi nhờ xe mà thôi, không nhất thiết phải quá thân thiết với mấy người này, tự nhiên cũng không trả lời mấy câu hỏi này.

Nhưng Đỗ Đông lại cười khẩy.

"Xời, em Thuỷ Dao này, câu này em hỏi sai người rồi, em nhìn cậu ấy tay chân còm ròm kìa, vừa nhìn là mới bước chân ra đời, để cậu ấy giết gà khéo còn sợ, đừng nói là giết người."

"Đỗ Đông.” Phùng Hoan nãy giờ không nói gì bỗng liếc anh ta một cái.

"Người anh em đừng để bụng, không phải tôi có ý gì, tôi chỉ nói sự thật thôi!” Đỗ Đông lớn tiếng nói, không hề có ý xin lỗi.

Đương nhiên Lạc Tú cũng không để ý, chẳng lẽ còn phải nói với đám người này rằng mình từng giết người?

Nhưng Đỗ Đông lại không đồng tình, anh ta cố ý nhắc chuyện này để doạ Lạc Tú.

Ý chính là muốn anh đi cả đoạn đường thật thà một chút, anh đây từng giết người đấy.

Không ai động vào được.

Nhưng cả đoạn đường Đỗ Đông lại nói rất nhiều lần như thể cố ý nhằm vào Lạc Tú, cảm giác như lời nói có gai.

Thậm chí nhiều khi Lạc Tú không nói gì, nhưng Đỗ Đông vẫn thách thức như cũ.

Thái độ của Phùng Hoan cũng thuận theo Đỗ Đông, dù gì cô ta cũng có một anh bạn trai là quán quân MMA, rất đáng để khoe.

Cả đoạn đường đúng một ngày sau, mười một giờ tối hôm sau mới tìm được một khách sạn cũ kĩ.

"Ầy, tôi muốn tắm thật sạch đã, sau đó ngủ một giấc thật thoải mái.” Tư Thuỷ Dao không chú ý gì nhiều cái khách sạn.

Nhưng những người khác đều cau mày, bởi vì khách sạn này không những cũ kĩ, đèn đuốc tối om không nói, còn có cảm giác đáng sợ kiểu gì đó. "Tốt nhất là đừng ở chỗ này.” Lạc Tú ít khi nói gì bỗng lên tiếng, anh nhìn một lượt, cảm thấy khách sạn này có gì đó tà đạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play