A Phổ Tử Khôi thấy Lạc Tú đồng ý, nhất thời có chút khó hiểu.
Bởi vì nếu thật sự muốn ra tay thì chuyện này đã không còn gì đáng lo ngại.
Người khác không biết, nhưng A Phổ Tử Khôi lại biết.
Uy danh của thiếu niên tông sư Lạc Vô Cực này đến người nhà họ Thạch cũng phải kiêng kị ba phần.
Bởi vì có lời đồn vài năm trước Vu Vương và Phong Thiên Lôi đã giao thủ.
Nhưng thắng bại cực kỳ rõ ràng, Vu vương chật vật quay về.
"Cô thấy sao?" Lạc Tú cười nói.
Sau đó Lạc Tú lấy ra một cuốn sổ màu đỏ để ở trước mặt A Phổ Tử Khôi.
"Anh là người quân đội ư?" A Phổ Tử Khôi lập tức ngẩn ngơ.
"Tôi sẽ bắt Thi Vương, nhưng tôi sẽ không giao Thi Vương cho nhà họ Thạch." Lạc Tú mỉm cười.
Thấy thế A Phổ Tử Khôi bỗng cười phá lên.
"Tôi ngược lại cực kỳ chờ mong, sau khi nhà họ Thạch cho anh năm trăm triệu lại phát hiện anh bội ước, bọn họ có dám xuống tay với anh hay không?"
Cho dù Lạc Tú có bội ước thì nhà họ Thạch cũng không dám ra tay.
Dù sao hiện tại Lạc Tú vẫn có cái danh là người đứng đầu Hoa Đông.
"Hơn nữa chỉ e nhà họ Thạch còn không biết anh đã ở Tương Tây rồi?" A Phổ Tử Khôi lại lén cười nói.
Lần này, xem ra Lạc Tú là cố ý muốn lừa nhà họ Thạch một vố.
"Lạc gia, hiện tại thi độc đã khuếch tán, bao gồm cả người nhà họ Thạch cũng có người bị nhiễm rồi."
"Hơn nữa có vài thôn dân cũng bị nhiễm, tuy không đến mức thi biến, nhưng chắc chắn sẽ có người phải chết."
Thi Vương chính là như vậy.
Một khi xuất thế sẽ làm hại đến tính mạng con người.
Đặc biệt vào thời cổ có một số Thi Vương lợi hại trực tiếp hóa thành Hạn Bạt, vừa xuất thế đã khiến cho ngàn dặm khô cằn, có thể ảnh hưởng đến mưa gió, khiến cho nơi đó khô hạn không ngớt, mùa màng thất thu.
Khiến mấy chục vạn người chết.
Điều này khiến cho Lạc Tú bỗng nhiên nhớ tới, anh cần đến một vài chợ dược liệu gần đây mua ít dược liệu về rồi.
Anh thì không ngại thi độc, nhưng đám người trong Huyết Sát lại không thể không sợ!
Thi độc thật ra là thứ rất khó nói, cũng không phải cứ người trúng thi thì sẽ thi biến.
Trực tiếp bị Thi Vương cắn nhưng lại không bị hút máu thì sẽ có khả năng thi biến thành cương thi.
Đại đa số người trúng thi độc xong sẽ trực tiếp tử vong.
Dù sao nếu ai cũng biến thành cương thi, vậy thì thế giới này đã sớm kết thúc rồi.
Nhưng thi độc quả thực rất phiền phức, hơi không để ý là sẽ bị lây bệnh, y như bệnh truyền nhiễm.
Hơn nữa còn rất khó điều trị.
Đặc biệt là trúng thi độc trên người Thi Vương.
Lần trước A Phổ Tử Khôi có thể dễ dàng ép độc ra, đó là vì đã có chuẩn bị từ trước, nuôi dưỡng tốt một con cổ trùng.
Hơn nữa lúc ấy nhìn dáng vẻ A Phổ Tử Khôi đau lòng thế kia là biết, có lẽ cổ trùng không hề dễ bồi dưỡng, điểm quan trọng nhất là, thực lực bản thân A Phổ Tử Khôi cũng đủ mạnh.
Nếu đổi thành những người khác, sợ là đã sớm bị thi độc hại chết rồi.
Sau khi hàn huyên vài câu, Lạc Tú bèn trở về.
Hôn lễ cũng đã kết thúc, chờ đến lúc Lạc Tú trở về chắc cũng tan cuộc rồi.
Trái lại lúc này Vạn Hồng Uy còn chưa rời đi, vẫn đứng đó đợi Lạc Tú.
Chuyện xe cộ đương nhiên giao cho cấp dưới đi làm.
Dù gì Vạn Hồng Uy anh ta cũng được coi là nhân vật có uy tín danh dự ở thành phố Thanh Thủy, loại du côn như Chu Tiểu Quân dám đập xe của anh ta, thật sự là chán sống rồi.
Hiện tại Chu Tiểu Quân đã hối hận đến xanh cả ruột, đáng tiếc không có cách nào.
Vạn Hồng Uy đã sai người đưa Chu Tiểu Quân đi bán nhà đền tiền rồi.
Lúc này anh ta còn ở đây không đi là vì có việc muốn cầu Lạc Tú.
"Lạc gia, tôi có thể cầu xin ngài một chuyện không?" Vạn Hồng Uy cũng không ngốc, đã nhìn ra chỗ bất phàm của Lạc Tú.
"Chuyện gì?" Lạc Tú nhìn đại ca của thành phố Thanh Thủy trước mặt hỏi.
"Chú tôi là nhân vật đứng đầu tại thành phố Thanh Thủy, nhưng gần đây gặp phải một chút phiền toái, cho nên muốn xin Lạc gia hỗ trợ." Vạn Hồng Uy mở miệng nói.
"Phiền phức gì?"
"Chắc là trúng tà rồi." Vạn Hồng Uy mở miệng có chút không xác định.
"Trúng tà thì tìm tôi làm gì?" Lạc Tú nhíu mày.
"Lạc gia, tôi cả gan đoán, trên thực tế vị tộc trưởng A Phổ kia tôi cũng có biết, nhóm người bọn họ không tùy tiện giao tiếp với người ngoài." Vạn Hồng Uy mở miệng nói.
"Mặc dù ngài là quan trên, chỉ sợ cũng khó có thể khiến người như A Phổ Tử Khôi tôn kính, cho nên ngài nhất định là người cùng đạo với bọn họ." Vạn Hồng Uy cười nói.
"Đoán không sai." Lạc Tú cũng không phủ nhận.
Vạn Hồng Uy lại mở miệng nói.
"Cho nên tôi cả gan muốn xin ngài giúp việc này." Vạn Hồng Uy đưa ra một tấm thẻ.
Trong tấm thẻ này có ba mươi triệu.
Tính cả tiền đền phí đi đường cho Lạc Tú hôm nay, Vạn Hồng Uy đã bỏ ra hết thảy sáu mươi triệu rồi.
"Có khi có tiền cũng chưa chắc đã mời được tôi." Lạc Tú không nhận tấm thẻ kia.
"Lạc gia, ngài tới bên này có mang theo quân đội đến, tôi đoán nhất định là có liên quan đến Thi Vương kia, ngài xem tuy ngài có địa vị ở trên cao, nhưng đến đây cũng cần có người phối hợp với ngài." Vạn Hồng Uy quả thật cực kỳ thông minh.
Đã nói ra được điểm mấu chốt của vấn đề.
Quả thật là như vậy, Lạc Tú dẫn theo Huyết Sát tới bắt huyết thi, đúng là cần mượn một ít người ở thành phố Thanh Thủy bên này.
Ví dụ như làm công tác sơ tán người dân, ví dụ như chuẩn bị chỗ cách ly, lại còn phải làm công tác giữ bí mật.
Những chuyện này đều không thể thiếu sự ủng hộ của người đứng đầu thành phố Thanh Thủy.
Nếu là chuyện khác, Lạc Tú sẽ trực tiếp quang minh chính đại mà đến là được, nhưng chuyện này lại liên quan đến một số cơ mật, không thể để dân chúng biết, nếu không sẽ dẫn tới khủng hoảng.
Hơn nữa Lạc Tú thuộc bên quân đội, không có văn kiện liên quan thì thật đúng là không thể trực tiếp khiến người đứng đầu thành phố bên này nghe lệnh mình.
Dù sao không phải ai cũng biết Lạc Tú anh là ai.
Ý của Vạn Hồng Uy cực kỳ rõ ràng, mọi người giúp đỡ nhau có qua có lại.
Cũng coi như là cho nhau cái ân tình.
Đến lúc đó Lạc Tú có làm lớn chuyện ở đây thì cũng coi như có người giúp đỡ.
"Được rồi, dẫn tôi đi xem thử xem." Lạc Tú không phải người không biết suy nghĩ.
Hơn nữa anh còn có kế hoạch khác, Thi Vương này khiến Lạc Tú cũng phải động lòng rồi.
Nếu chỉ là một Thi Vương bình thường, Lạc Tú có lẽ còn không có hứng thú, nhưng Thi Vương này rõ ràng đã có linh trí, Lạc Tú thật sự muốn sau khi bắt được nó sẽ hàng phục nó.
"Được, tôi lập tức đi chuẩn bị xe." Vạn Hồng Uy nhanh chóng chạy xuống lầu.
Chuyện này thật ra coi như là do anh ta tự chủ trương, chứ chưa nói với chú anh ta.
Anh ta muốn được nhanh chóng hợp tác, như vậy chẳng phải đôi bên đều có lợi sao?
Hơn nữa gần đây chú anh ta quả thật rất lạ, thân thể xuất hiện vấn đề rất lớn.
Đã đi tìm rất nhiều danh y tới kiểm tra, cũng đến cả bệnh viện tốt nhất rồi.
Nhưng tất cả đều bó tay chịu trói.
Sau cùng thật sự không còn cách nào, đành phải suy đoán theo chiều hướng khác.
Nhưng anh ta lại không dám mời thế gia vu cổ ở Miêu tộc.
Thật không muốn để bệnh còn chưa trị khỏi đã bị hạ thêm cổ độc vào người.
Thành phố Thanh Thủy có non nước cảnh sắc rất đẹp.
Mà nơi người đứng đầu thành phố Thanh Thủy ở có vẻ khá gần với Phượng Hoàng Cổ Trấn.
Bởi vì thứ nhất vừa tới nơi này đã có cảm giác rất yên tĩnh, thứ hai nơi này quả thật tốt hơn so với ở thành thị.
Trên đường lúc đi ngang qua một nơi tại trung tâm thành phố, nơi đó thêm một thứ đặc biệt chói mắt.
Ở nơi kề bên trung tâm thành phố ấy, xung quanh đều là những tòa kiến trúc hiện đại, nhưng bỗng dưng lòi ra một tòa kiến trúc cổ kính đứng sừng sững ở nơi kia.
Lạc Tú chỉ cảm thấy tò mò nên tùy ý liếc nhìn một cái rồi thôi.
Rất nhanh đã tới nhà người đứng đầu thành phố Thanh Thủy.
Là một căn biệt thự nhỏ, giống với Tứ Hợp Viện.
Vừa mới tiến vào cửa lớn Lạc Tú đã ngẩn ra. Giang Đồng Nhiên?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT