Thật ra Lưu Văn Vĩ có ấn tượng với Lạc Tú.

Tuy nhiên trong ấn tượng của anh ta thì gia cảnh của Lạc Tú không được tốt cho lắm.

Thật ra Lưu Văn Vĩ là thế hệ giàu có thứ hai giấu mặt, gia đình anh ta cũng có tài sản mấy triệu, hơn nữa anh ta không phải người bình thường.

Bởi vậy, đối với một người có gia cảnh nghèo khó như Lạc Tú, lại là một người bình thường thì tự nhiên Lưu Văn Vĩ sẽ khinh thường rồi.

Dù sao nếu so sánh thì anh ta vẫn vượt trội hơn hẳn.

Đó là lý do tại sao Lưu Văn Vĩ phớt lờ Lạc Tú và chỉ chào hỏi Vu Sa Sa.

Đương nhiên Lạc Tú cũng chẳng thèm để ý đến Lưu Văn Vĩ, bởi vì bên kia đã coi thường anh nên anh cũng sẽ chẳng đếm xỉa gì đến anh ta.

Từ đầu đến cuối, Lưu Văn Vĩ đều tỏ thái độ cao ngạo, vẫn không xuống xe, kể cả khi đối diện với Vu Sa Sa thì anh ta vẫn giữ thái độ đó.

Đối với Lạc Tú, Lưu Văn Vĩ lại không thèm để ý đến, làm như không quen biết anh, không chỉ không chào hỏi mà còn chẳng thèm liếc nhìn Lạc Tú lấy một cái.

Sau khi tán gẫu vài phút, Lưu Văn Vĩ mời Vu Sa Sa lên xe, gạt Lạc Tú sang một bên, cũng chẳng mở miệng mời anh.

“Đi thôi.” Vu Sa Sa kéo Lạc Tú.

Lạc Tú còn chưa kịp nói gì, Lưu Văn Vĩ đã lên tiếng: “Xin lỗi, xe chỉ có bốn chỗ, mà hai chỗ kia đã có người đặt trước rồi.”

“Thật xin lỗi.” Lưu Văn Vĩ cười với Lạc Tú, nhưng không hề có vẻ áy náy gì cả.

Lưu Văn Vĩ rất quan tâm đến chiếc Land Rover của mình, người đẹp có thể lên ngồi, còn người khác thì sao?

Vẫn là quên đi, hơn nữa gia cảnh của Lạc Tú cũng chẳng giàu có gì, cần gì phải thân thiết với anh chứ?

Lạc Tú cũng không trả lời, ban đầu Lạc Tú không định đi với Lưu Văn Vĩ, anh có chìa khóa của chiếc Bugatti trị giá hơn hai ngàn năm trăm vạn, cần gì phải ngồi chiếc Land Rover mấy trăm vạn chứ?

Hơn nữa nếu anh không muốn trả chiếc xe đó cho Vạn Hồng Uy thì cho dù anh ta có đau khổ đến đâu cũng không dám đòi Lạc Tú.

Cứ thế khiến Vu Sa Sa hơi do dự.

Nhìn thấy sự do dự của Vu Sa Sa, Lưu Văn Vĩ nói.

“Để cậu ta bắt taxi đến đó đi.” Lưu Văn Vĩ cười khinh thường.

Sau khi Vu Sa Sa đấu tranh một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu và chọn lên xe của Lưu Văn Vĩ.

Dù sao đối với cô ta mà nói, có thể có được cơ hội đi trên một chiếc xe hơi sang trọng như vậy cầu còn không được nữa là.

Hơn nữa nếu so sánh thì Lưu Văn Vĩ đang lái Land Rover mấy trăm vạn, chắc chắn là giàu có hơn Lạc Tú.

Có lẽ cô ta nên thay đổi mục tiêu của mình.

“Vậy thì xin lỗi Lạc Tú, tôi đi trước.” Vu Sa Sa ngồi lên chiếc Land Rover rồi mở miệng nói.

Lạc Tú cũng không quan tâm.

Dù sao thì ai cũng có nguyện vọng riêng của mình, nếu Vu Sa Sa chọn lên chiếc Land Rover thì Lạc Tú sẽ không ngăn cản cô ta.

Vu Sa Sa và Lưu Văn Vĩ cười cười nói nói, nhưng khi chiếc xe bắt đầu lái đi, Lạc Tú đã nghe được một câu.

“Hừ, bây giờ là giờ tan làm, bắt được xe mới lạ.”

Lạc Tú cũng không quan tâm, chậm rãi rút chìa khóa xe ra và bước vào nhà để xe.

Nơi gặp mặt là một nhà hàng nhỏ, ở thành phố Thanh Thủy, chi phí ở nơi này cũng không cao.

Lúc Lạc Tú đến, rất nhiều bạn học đã đến.

Dù chỉ mới cách biệt bốn năm ngắn ngủi nhưng nhiều người đã thay đổi.

Tuy nhiên hầu hết mọi người vẫn chỉ là dân văn phòng, không mấy thành công với mức lương vài nghìn, hoặc gần một vạn một tháng mà thôi.

Cứ như vậy Lưu Văn Vĩ đã trở thành tâm điểm của bữa tiệc.

Sau khi Lạc Tú đến, vài người hơi quen đã chào hỏi anh lấy lệ, sau đó tiếp tục vây quanh Lưu Văn Vĩ.

Nhưng vào lúc này, Lưu Văn Vĩ bất ngờ lên tiếng:

“Có bạn học nào đã phát triển ở Hải Đông không?”

“Sao vậy?” Vu Sa Sa ngồi cạnh Lưu Văn Vĩ, hai người rất thân thiết, còn Lạc Tú đã bị cô ta cho ra rìa.

“Sa Sa, có phải cậu ở Hải Đông không?”

“Tôi nghe người nhà nói bây giờ ở Hải Đông có một nhân vật tuyệt vời, một thiếu niên tông sư!”

Thực ra những người bình thường này không biết nhiều về cái gọi là thiếu niên tông sư nên bọn họ cũng không có bao nhiêu khái niệm.

Nhưng Lưu Văn Vĩ lại giải thích.

“E rằng mọi người không biết vị thiếu niên tông sư này đã đạp lên mấy vị nhà giàu ở Hải Đông, hiện tại giá trị con người của anh ta đã lên đến hàng trăm triệu, hơn nữa cả Hoa Đông đều tôn kính anh ta.”

Nói như vậy, mọi người đều đã có một khái niệm.

“Nghe nói là rất trẻ, chỉ trạc tuổi chúng ta thôi.”

“Ôi.” Cả đám trong bàn ăn đều hít một hơi thật sâu.

“Ở tuổi hai mươi mà đã có giá trị hai ba trăm triệu, đây thật sự là đỉnh cao của cuộc đời, cả Hoa Đông đều phải tôn kính anh ta. Là một người đàn ông, không có gì hơn thế này.” Có người thở dài nói.

“Nếu tôi có được một phần mười những gì anh ta đạt được, cả đời này tôi cũng mãn nguyện rồi.”

“Sa Sa, không phải cậu ở Hải Đông à?”

“Sao lại không biết?” Có người hỏi.

“Sao tôi có thể quen biết với một nhân vật tầm cỡ như thế chứ? Lại càng chưa nghe nói tới bao giờ.” Vu Sa Sa lắc đầu, nhưng lại chuyển mắt sang Lạc Tú.

“Lạc Tú cũng ở Hải Đông.”

Lúc này, tất cả mọi người đều chuyển sự chú ý về phía Lạc Tú.

“Lạc Tú, cậu có biết không?”

“Biết chứ, còn rất quen thuộc nữa, bởi vì người mà mọi người nói chính là tôi.” Lạc Tú không hề giấu giếm mà nói ra sự thật.

Vừa dứt lời, cả bàn ăn đã im lặng trong giây lát.

Ngay lập tức có người bật cười.

“Ha ha ha, Lạc Tú, cậu nói đùa vui quá.”

Không ai tin những lời nói của Lạc Tú là thật.

Đùa sao, nếu Lạc Tú là người đứng đầu ở Hoa Đông, là vị Lạc tông sư trong truyền thuyết kia thì bọn họ chính là người đứng đầu ở Hoa Hạ rồi.

“Lạc Tú, cậu đùa quá đáng rồi đó.” Chợt Lưu Văn Vĩ nghiêm mặt nói.

“Một nhân vật như vậy không thể tuỳ tiện nói đùa được đâu, e rằng ngay cả các vị trưởng bối trong dòng họ của tôi cũng không dám nói đùa như thế.” Lưu Văn Vĩ nhắc nhở.

Lập tức Lưu Văn Vĩ lại lắc đầu, anh ta biết nhất định loại người như Lạc Tú sẽ không nghe lọt tai những lời này.

Bởi vì loại ếch ngồi đáy giếng như Lạc Tú làm sao có thể hiểu được sự đáng sợ của thiếu niên tông sư, người đứng đầu ở Hoa Đông chứ.

Còn những người khác, mặc dù cũng cười nhưng khi nghe Lưu Văn Vĩ nói như vậy, trong mắt lại hiện lên một tia khinh thường với Lạc Tú.

Vu Sa Sa nhìn Lạc Tú, ánh mắt không khỏi đầy thất vọng.

Vốn dĩ cô ta có ấn tượng khá tốt với Lạc Tú.

Nhưng không ngờ Lạc Tú lại là một người thích khoe khoang như vậy.

Cho dù Vu Sa Sa không biết cái gì là thiếu niên tông sư nhưng một người có giá trị hai trăm triệu là khái niệm gì chứ?

Bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo.

“Ôi, mọi người đừng tức giận, có lẽ Lạc Tú không hiểu thiếu niên tông sư là gì nên mới nói đùa đó mà.” Có người thấy bầu không khí ngượng ngùng nên lên tiếng.

“Thật ra, tôi không hề nói đùa.” Đột nhiên Lạc Tú lại nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play