Một tuần sau, Tô Lăng Sở đích thân đến, bên cạnh còn có hai người mặc trang phụ kiểu Tôn Trung Sơn, một nam một nữ.

Nam khoảng ngoài ba mươi tuổi.

Anh ta trông vô cùng trầm ổn, là một cao thủ, khi đi ngang qua Huyết Hổ, Huyết Hổ không khỏi xuýt xoa.

Mà người đàn ông kia lại tỏ vẻ khinh thường.

Người phụ nữ đeo một cặp kính, thoạt nhìn rất nghiêm túc.

Nam họ Vương, nữ họ Dương.

Đặc biệt là người phụ nữ kia, ngay cả Tô Lăng Sở cũng phải kính trọng gọi một tiếng chị Dương.

Điều này cho thấy thân phận của người phụ nữ kia không tầm thường.

Vốn là đến khảo sát, hơn nữa ông ta cũng đã chào hỏi Lạc Tú trước, nhưng vừa đến đây, Thường Chí Quốc đã đến phàn nàn.

Ông ta kể lại chuyện Lạc Tú đã sắp xếp cho Huyết Sát trước đó.

Tô Lăng Sở vừa nghe liền biết chuyện này khá lớn, dù sao còn ba tháng nữa mới thi đấu, vậy nên Lạc Tú làm vậy có chút ngu ngốc.

Có người nào lại bảo người khác tập luyện bằng cách ngủ chứ?

Mà người đàn ông họ Vương nghe xong thì cũng lắc đầu cười khẩy.

Tô Lăng Sở vội vàng đi tìm Lạc Tú, lúc này Lạc Tú vừa đưa Vệ Tử Thanh phơi nắng trên bãi cỏ về.

“Haha, Lạc gia, tôi vừa tới, cậu đã khiến tôi khó xử rồi.” Tô Lăng Sở cười nói, tuy trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

Nhưng vì nể mặt Lạc Tú nên ông ta không dám trực tiếp chất vấn.

“Có vấn đề gì?” Lạc Tú nhướng mày.

“Khi tôi tới đây, có người nói với tôi rằng anh sắp xếp cho đám người Huyết Sát ngủ vào ban ngày.” Tô Lăng Sở cũng nói rõ ràng.

“Nghi ngờ phương pháp huấn luyện của tôi à?” Lạc Tú nhướng mày.

“Không dám, không dám, tôi không có ý đó.” Tô Lăng Sở cười nói, dù sao Lạc Tú cũng là do ông ta tốn công mãi mới mời tới.

Cho nên ông ta vội vàng giải thích.

Mà chị Dương bên cạnh có chút không vui, lơ là nhiệm vụ bị bắt được mà lại dám tỏ ra kiêu ngạo như vậy.

“Tôi rất tò mò, một người trẻ tuổi như vậy thì biết huấn luyện cái gì?” Chị Dương ở bên cạnh Tô Lăng Sở bất mãn nói.

"Lạc gia, đây là Dương..."

"Không quan tâm!"

Tô Lăng Sở muốn báo thân phận của chị Dương để nhắc nhở Lạc Tú, nhưng không ngờ Lạc Tú lại không nể mặt như vậy.

Anh trực tiếp ngắt lời khiến Tô Lăng Sở có chút ngại ngùng.

“Người trẻ tuổi, còn trẻ là chuyện tốt, nhưng đừng quá độc đoán.” Chị Dương không nói, nhưng người đàn ông họ Vương thì có, thái độ có chút kiêu ngạo.

Thân phận của chị Dương cũng gọi là rất tốt, đừng nói tới ở chỗ khác, ngay cả người ở Yên Kinh cũng phải khách khí với bà ta, vậy mà Lạc Tú lại dám vô lễ như vậy.

"Hơn nữa, tôi ở hình ý môn nhiều năm, ít nhiều cũng có hiểu biết, cũng đã xem qua rất nhiều phương pháp huấn luyện, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe nói ngủ có thể huấn luyện."

“Đúng là một trò cười.” Người đàn ông họ Vương tên là Vương Trác, anh ta là đệ tử lớn nhất của người đứng đầu Hình Ý môn.

Quan trọng là anh ta đã tu luyện ở Hình Ý môn nhiều năm, nội công cực kỳ thâm hậu, cho nên anh ta rất coi thường những người bình thường này.

“Tôi độc đoán hay không liên quan gì tới các người?” Lạc Tú chế nhạo.

“Còn nữa, ở đây không đến lượt các người xen mồm vào!” Lạc Tú nói.

“Cậu?” Vương Trác nổi giận.

Chị Dương càng nghe càng khó chịu, sắp không chịu nổi nữa.

Vương Trác là người do bà ta đưa tới, người thanh niên này dám không để bà ta và khách của bà ta vào mắt.

Nhưng Tô Lăng Sở đã nhanh chóng giữ lấy chị Dương.

“Chị Dương, tôi nghĩ chuyện này có lý do, hay chúng ta nghe Lạc gia nói trước đã?” Tô Lăng Sở vội vàng làm hòa.

“Không có gì để nói, nếu các người nghi ngờ phương pháp huấn luyện của tôi, hiện tại tôi có thể đi.” Lạc Tú xua tay, không quan tâm chút nào.

“Lạc gia, tôi không có ý đó, chỉ là tôi có chút không hiểu, nhưng tuyệt tối không hề nghi ngờ quyết định của cậu.” Tô Lăng Sở lúng túng xin lỗi.

“Được, tôi để các người xem một chút.” Lạc Tú vỗ tay, thật ra hôm nay cũng là ngày Vệ Tử Thanh và nhóm Huyết Sát thi đấu.

“Đi thôi, Tử Thanh, đi thông báo những người khác đến sân huấn luyện!” Lạc Tú rời đi trước.

"Lão Tô à, tôi không thể không nói, lần này ông tìm giáo quan gì đến vậy?"

"Trước đó giáo sư Thường đến phàn nàn, tôi còn cảm thấy ông ta có thành kiến, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy, tôi còn thấy giáo sư Thường đã nói tránh đấy."

“Hơn nữa một thằng nhóc như vậy thì biết phương pháp huấn luyện gì chứ?” Chị Dương bất mãn nói.

“Vương Trác, cậu có nhìn ra cái gì không?” Người phụ nữ nói với người đàn ông bên cạnh.

“Tôi ở Hình Ý Môn nhiều năm cũng chưa từng nghe qua phương pháp này.” Vương Trác bất mãn nói.

“Không coi ai ra gì, quá kiêu ngạo.” Vương Trác lạnh lùng nói.

“Bỏ đi, chờ sư phụ cậu đến rồi nói tiếp.” Chị Dương lắc đầu, Vương Trác cũng lắc đầu.

Họ đã hẹn với chưởng môn Hình Ý Môn tới đây.

“Đi thôi, chúng ta đi xem một chút.” Mấy người Tô Lăng Sở cũng đã nghe nói về thỏa thuận nửa tháng trước.

Những người ở Huyết Sát nhanh chóng tập trung tại sân tập.

“Mọi người nói xem thực lực của Vệ Tử Thanh rốt cuộc đã như thế nào rồi?” Ác Quỷ tò mò hỏi.

"Cậu còn chưa thấy nửa tháng qua cậu ta làm gì sao?"

“Lại xem xem nửa tháng qua chúng ta làm gì?” Đao Ba khinh thường cười.

“Haiz, tôi chỉ lo rằng nếu hôm nay Vệ Tử Thanh thua, thì giáo quan Lạc sẽ xấu mặt.” Trương Phỉ nói.

Anh ta ngưỡng mộ Lạc Tú, bởi vì thực lực của Lạc Tú quả thực rất đáng sợ, nhưng anh ta không đồng ý với phương pháp huấn luyện của Lạc Tú.

“Tôi nói mà, bình thường thì không sao, nhưng hôm nay còn có lãnh đạo tới.” Ác Quỷ cũng lo lắng.

“Hay là thế này, đội trưởng, chúng ta cố ý nhường Vệ Tử Thanh một chút, không để cho cậu ta thua quá mất mặt?” Trương Phỉ nói.

“Chỉ có thể làm vậy.” Huyết Hổ cũng nói.

Nói tới việc họ sẽ thất bại sao?

Điều đó hoàn toàn không có khả năng, nửa tháng qua, Lạc Tú chỉ đưa Vệ Tử Thanh đi ăn, uống và vui chơi mỗi ngày.

Mà nửa tháng này đám người Huyết Sác liều mạng huấn luyện.

Còn được tiêm huyết thanh, hơn nữa còn có một số người đã tập luyện không ngừng trong hơn mười năm.

Làm sao có thể bị Vệ Tử Thanh vượt qua trong nửa tháng?

Quan Tuyết Di cũng đến, cô ta đến cùng với Thường Chí Quốc.

“Tôi đến xem hôm nay tên họ Lạc mất mặt đến mức nào.” Thường Chí Quốc hừ lạnh.

“Mọi người nói xem thực lực của Vệ Tử Thanh rốt cuộc đã như thế nào rồi?” Ác Quỷ tò mò hỏi.

Dù sao Lạc Tú cũng là do Tô Lăng Sở mời tới, ông ta không thể để Lạc Tú mất mặt, nhất là trước mặt hai người bên cạnh.

"Cậu còn chưa thấy nửa tháng qua cậu ta làm gì sao?"

“Lại xem xem nửa tháng qua chúng ta làm gì?” Đao Ba khinh thường cười.

Huyết Hổ gật đầu, nhưng đột nhiên bị chị Dương ngăn lại: “Lão Tô, ông có hơi quá phận rồi đó, không phải ông định cố ý để đám người Huyết Sát thua đấy chứ?” Chị Dương rất thông minh, đã nhìn ra được ý nghĩ của Tô Lăng Sở.

“Chú Thường, giáo quan Lạc thực sự chưa bao giờ tới chỗ chú lấy huyết thanh ư?” Quan Tuyết Di hỏi.

“Đúng vậy.” Thường Chí Quốc lắc đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play