Huyết Sát có rất nhiều nơi huấn luyện, vừa lúc nơi huấn luyện trong thời gian gần đây là trên một hòn đảo nhỏ.
Dù sao đối với Huyết Sát thì huấn luyện trên đất liền, trên biển hay trên không đều cần thiết.
Lúc này đã có một chiếc du thuyền nhỏ đợi sẵn ở đây nhưng thời tiết hôm nay có vẻ không được tốt lắm.
Biển động, gió to kèm thêm sóng lớn rất không thích hợp để ra biển. Có điều dù sao cũng là nhiệm vụ, người phụ trách lái thuyền là một cựu chiến binh ngoài bốn mươi tuổi.
Sau khi nhìn thấy Lạc Tú, ông ta rất nhiệt tình, không ngừng bắt chuyện với Lạc Tú, thậm chí còn lặng lẽ đưa cho Lạc Tú một điếu thuốc.
Mặt khác, Tiểu Ngô và Giáo quan Trương tương đối lạnh lùng trong suốt quá trình.
Dù sao trong lòng bọn họ đã hoàn toàn thất vọng với người huấn luyện Huyết Sát mới tới này rồi.
Nhưng sau khi lên thuyền, Giáo quan Trương vẫn nhắc nhở Lạc Tú.
"Giáo quan Lạc, Huyết Sát không giống những binh lính bình thường nên tính tình bọn họ cũng cao ngạo hơn binh lính bình thường rất nhiều. Nói thẳng ra là nếu lúc tới đó anh không bày ra được một chút bản lĩnh cho bọn họ thấy thì sợ rằng bọn họ sẽ không nghe lời anh."
“Ừ.” Lạc Tú cầm điếu thuốc gật đầu, hiển nhiên không hề để chuyện này trong lòng.
Giáo quan Trương ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng lại cười khẩy chế nhạo.
Đợi khi đến đó, nếu bị những người đó làm cho sượng mặt thì tôi xem anh sẽ làm sao?
Chẳng mấy chốc du thuyền đã chạy ra rất xa bờ, chừng hai tiếng đồng hồ đã dần dần đến gần hòn đảo.
Mà lúc này trên đảo, hơn mười người đã đứng ngay ngắn chờ sẵn ở đó rồi.
“Đội trưởng, anh nghĩ Giáo quan mới tới kia thế nào?” Mở miệng nói chuyện là một người đàn ông cao lớn và dũng mãnh dị thường, cao hơn hai mét, hình thể khổng lồ giống như một tòa tháp bằng sắt. Anh ta đứng trong đội ngũ nổi bật như hạc giữa bầy gà.
Anh ta tên là Trương Phỉ, có tính cách dũng mãnh và là một nhân vật có cấp bậc nguyên lão trong Huyết Sát.
Anh ta đã từng theo Lâm Hóa Long giết những kẻ buôn bán ma túy ở biên giới Vân Nam và được cử đến Nam Phi với tư cách là người gìn giữ hòa bình.
Cả người tràn ngập hơi thở đẫm máu.
Trên thực tế không chỉ có mỗi mình anh ta mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều mang theo hơi thở đẫm máu như thế.
Đó cũng là lý do cái tên Huyết Sát ra đời.
Chỉ là đằng sau cái tên này còn có vô số mạng người, vô số lần giết chết kẻ địch trên chiến trường, vô số lần liều mạng huấn luyện.
Vậy nên bọn họ mới coi thường và gai mắt những người không có năng lực thực sự.
Bởi vì đã từng đi theo nhân vật truyền kỳ như Lâm Hóa Long cho nên trong mắt họ, làm sao có người nào đủ tư cách làm Giáo quan của bọn họ kia chứ?
Trong lòng bọn họ chỉ thừa nhận một mình Lâm Hóa Long!
"Chờ đến khi bọn họ tới thì chẳng phải sẽ biết sao?"
Tất cả mọi người đều không biết tên thật của đội trưởng, chỉ biết anh ta có biệt danh là Huyết Hổ. Vóc người trung bình nhưng hơi thở vững vàng trầm ổn, đứng trong gió tựa như cây tùng.
Hơn nữa đừng thấy vẻ bề ngoài của anh ta không tốt mà vội vã xem thường, chỉ riêng việc anh ta có thể ngồi lên vị trí đội trưởng của Huyết Sát thì đã nói rõ tất cả.
Quan trọng nhất là, anh ta đã từng là cận vệ riêng của Lâm Hóa Long, đi theo lâm Hóa Long nhiều năm và thường xuyên được ông ta chỉ dẫn.
Đừng nói những người bình thường, cho dù là nhiều cao thủ cùng đánh một lần cũng không phải là đối thủ của anh ta.
“Ha ha, dựa theo quy tắc cũ, lần này đến lượt tôi lên!” Trương Phỉ cười khẩy một tiếng.
"Trương Phỉ, anh dựa vào cái gì mà đòi lên trước?"
“Con người anh chẳng biết nặng nhẹ là gì, ngày đầu tiên Giáo quan trước kia tới đã bị anh đánh thành người thực vật, hại cả đám chúng ta bị xử phạt hết. Nhớ không?" Một người đàn ông lùn khác bất mãn nói.
Anh ta tên Đao Ba, tên như ý nghĩa, trên mặt anh ta có một vết sẹo rất lớn.
Nhưng vết sẹo này không phải là chuyện hổ thẹn, mà là danh dự của anh ta, là bằng chứng chứng minh anh ta đã một mình giết chết một trăm tên binh lính!
"Không được, không đến lượt Đao Ba anh đâu, lần này phải là tôi."
“Không được, không được, tôi còn chưa được ra tay lần nào đây.” Một người đàn ông tóc dài cũng hét lên.
"Ác quỷ, anh đừng có tham gia. Đã nhiều năm vậy rồi, dù là xếp hàng thì cũng nên đến phiên tôi xếp hàng."
Một đám người bắt đầu cãi vã.
Mỗi người đều tranh xem nên ra tay như thế nào, cứ như đã chắc chắn Giáo quan mới tới nhất định sẽ bị đánh gục hoàn toàn.
“Đừng cãi nhau nữa. Hôm nay sóng lớn như vậy, chưa chắc người bên kia sẽ tới được.” Huyết Hổ mở miệng quát lớn.
Những người khác nghe xong, quay đầu nhìn sóng biển cao đến bảy tám mét cũng cảm thấy thế.
Sóng lớn như vậy mà rơi xuống nước là xem như xong đời, nói không chừng chỉ thoáng cái đã bị cuốn tới nơi nào cũng không biết được.
Tuy nhiên một nhóm người vẫn đứng trong gió chờ đợi.
Và chiếc du thuyền kia thật sự đã tới.
“Mẹ kiếp, tôi quên kêu bọn họ gỡ thủy lôi xung quanh rồi.” Giáo quan Trương đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng.
Bình thường tất cả thủy lôi đều được sắp xếp theo quy luật, những phương tiện qua lại có thể dựa theo sơ đồ mà tránh khỏi các khu vực nguy hiểm đó. Nhưng thời tiết hôm nay khác thường, sóng biển và gió lớn sẽ làm số thủy lôi kia bị lệch vị trí so với ban đầu.
Nếu bây giờ hấp tấp tiến về phía trước, chẳng may chạm nổ một thủy lôi nào đó sẽ rất phiền phức.
Người cựu binh lái thuyền nghe vậy cũng ngây ngẩn cả người. Tuy trên du thuyền có lắp đặt radar nhưng giữa thời tiết sóng to gió lớn thế này cũng rất khó điều khiển du thuyền đi đúng hướng.
Tạm thời không có cách nào, chỉ có thể lập tức lái du thuyền vòng một vòng ở phía xa.
“Giáo quan Lạc, nếu không thì hôm nay chúng ta trở về trước đi.” Giáo quan Trương đứng trên du thuyền lung lay, cân nhắc nói.
Trên du thuyền có bè nhỏ dự phòng, có thể dùng để chèo qua khu vực đặt thủy lôi. Nhưng gió và sóng hôm nay quá lớn nên hoàn toàn không thể sử dụng được.
Mà ca nô thì bọn họ không dám dùng.
“Không sao, nếu không thì tôi đi một mình.” Lạc Tú lắc đầu nói.
Đi một mình?
Một mình thì qua đó bằng cách nào?
Bơi qua sao?
Sóng lớn thế kia mà anh nói đùa gì vậy?
Bên kia, nhóm người Huyết Sát đứng nhìn du thuyền cứ lượn vòng ở đằng xa mà không chịu đi tới, cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
“Tại sao bọn họ không tới?” Trương Phỉ nói.
"Ra oai à?"
"Hay là sợ nên không dám tới?"
Đám người Huyết Sát lần lượt chế nhạo.
“Nếu anh ta dùng cách này để ra oai thì tôi thật sự phải xem thường anh ta rồi đấy.” Rất nhiều người phá lên cười to.
Nhưng ngay sau đó là một tiếng ầm nặng nề vang lên.
“Má nó, bọn họ đụng vào thủy lôi rồi.” Rất nhiều người kinh hãi.
Đúng vậy, vận số của họ không tốt, dù đã cố gắng tránh né nhưng vẫn đụng trúng một quả thủy lôi. Cũng vì thế mà cả chiếc du thuyền suýt chút nữa đã bị nổ tung.
May mà sóng to quá, tình cờ gặp phải một cơn sóng đánh ngược chiều nên mới kịp thời cứu bọn họ một mạng.
Nhưng cựu binh lái thuyền vẫn cực kỳ kinh hoàng.
Bởi vì phần đuôi du thuyền đã bị nổ một lỗ thủng lớn.
Du thuyền sắp chìm.
"Làm sao bây giờ?"
"Chỉ có thể vứt chiếc du thuyền này thôi, đã không còn thời gian để sửa chữa nữa rồi."
“Không được, sóng biển quá lớn, nếu xuống nước mà sóng biển ập tới thì chúng ta sẽ bị cuốn đi ngay.” Giáo quan Trương và Tiểu Ngô đứng trên du thuyền đều có vẻ luống cuống.
"Sóng lớn quá, nếu bị sóng cuốn đi mà đâm trúng thủy lôi thì sẽ thật sự không còn cách nào sống sót.”
Mà tất cả Huyết Sát trên đảo cũng bắt đầu hành động.
“Đừng đứng xem trò vui, mau đi cứu người.” Huyết Hổ ra lệnh.
Trên du thuyền ngoại trừ Giáo quan mới tới vẫn còn những người khác.
"Tên Giáo quan mới tới này đúng là xui xẻo, thật mất mặt, lại còn cần chúng ta đi cứu!"
"E rằng đây là Giáo quan đầu tiên lúng túng và mất mặt như vậy ấy nhỉ?”
Mà lúc này trên du thuyền, Giáo quan Trương nhìn thấy nước đã ngập đến mắt cá chân thì cũng hoàn toàn luống cuống.
"Không được, tranh thủ thời gian nhảy đi.”
“Không cần nhảy!” Vào thời khắc mấu chốt, chợt nghe Lạc Tú nói.
Trong lúc khẩn cấp thế này, Lạc Tú lại nói ra một câu vô tâm như vậy khiến cho Giáo quan Trương rất tức giận.
“Bây giờ mà không nhảy thì đợi lát nữa sẽ không kịp.” Tiểu Ngô cũng hét lên.
“Tất cả im miệng hết cho tôi. Thành thật chờ trên thuyền đi. Đây là mệnh lệnh!” Lạc Tú đột nhiên tức giận quát.
"Vâng!"
Đây là mệnh lệnh, bọn họ không dám làm trái.
Nhưng chuyện tiếp sau đó khiến bọn họ hoàn toàn há hốc mồm sững sờ, bởi vì Lạc Tú lại tự mình nhảy khỏi du thuyền?
Giáo quan Trương, Tiểu Ngô và những người khác hoàn toàn trợn tròn mắt.
Đây là tình huống gì vậy?
Không cho bọn họ nhảy, tự anh lại nhảy xuống chạy trốn?
“Giáo quan Trương, cái này?” Tiểu Ngô sững sờ.
Nhưng cũng đúng lúc này, bọn họ đột nhiên cảm thấy du thuyền lắc lư một hồi, sau đó du thuyền đột nhiên dâng lên hơn hai mét.
Mấy người kéo nhau nhìn xuống và trông thấy một cảnh tượng cả đời khó quên.
Du thuyền rời khỏi mặt nước và được một người đàn ông nâng lên bằng một tay.
Chiếc du thuyền nặng mười tấn đấy.
Thế mà bị một người dễ dàng nâng lên khỏi mặt nước, việc này phải tốn bao nhiêu sức kia chứ?
Nhưng rồi bọn họ lại kinh hoàng phát hiện ra một chuyện còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Mẹ kiếp tên này lại còn đứng trên mặt nước!
Đây không phải trên mặt đất! Sao một người có thể đứng trên mặt nước nâng một chiếc du thuyền được hả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT