Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều tái mặt.

Hạ Hân Hân liếc nhìn Lạc Tú đầy trách móc, tỏ rõ vẻ thất vọng.

Cô ta đã nghĩ xong lý do để cầu xin thay cho Lạc Tú.

Nhưng Lạc Tú đã nhục mạ Trương đại sư trước mặt nhiều người như vậy, cho dù cô ta có cầu xin cũng vô ích.

Lạc Tú à Lạc Tú, tại sao anh phải hết lần này đến lần khác kiêu ngạo như vậy?

Chẳng lẽ anh còn chưa nhận ra mình và đối phương chênh lệch đến mức nào sao?

Mà đám người Sở Vân Hào ngoài mặt giả vờ tức giận nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết.

Tên họ Lạc lại dám nhục mạ Trương đại sư trước nhiều người như thế.

Với thực lực của Trương đại sư, dù có đứng trên cao kia cũng đã nghe thấy.

Vì vậy lát nữa cho dù Hạ Hân Hân có can ngăn và cầu xin thay cho Lạc Tú thì cũng không thể cứu anh được.

Rất nhiều người giàu có và các đại lão ở Hải Đông cũng mừng thầm.

“Anh thật to gan, họ Lạc kia, anh cũng dám nhục mạ Trương đại sư ư?” Có người quát lớn.

“Hôm nay Trương đại sư ở ngay trên kia, anh chết chắc rồi.”

Nhưng Lạc Tú vẫn rất khinh thường như trước.

“Tôi đã nói không biết bao nhiêu lần rằng cho dù Trương đại sư có ở trước mặt tôi, nếu tôi mắng ông ta thì ông ta cũng không dám phàn nàn nửa câu.”

“Thậm chỉ ngay cả một chữ cũng không dám.”

“Chẳng lẽ mấy người không tò mò, ông ta đã đứng trên đó lâu như vậy, hơn nữa chắc chắn đã nghe thấy câu nói kia của tôi nhưng sao ông ta không xuống đây ư?”

“Có phải cảm thấy rất kỳ lạ không?” Lạc Tú mỉa mai nói.

Đúng là sự việc này khiến người ta thấy rất kỳ lạ.

Theo lý mà nói thì Trương đại sư phải xuống rồi mới đúng, tại sao vẫn cứ đứng ở trên đó vậy?

Hơn nữa chắc chắn đã nghe thấy câu nói kia.

Tại sao ông ta không hề tỏ thái độ gì cả?

“Hừm, đó là vì một vị thần như Trương đại sư không thèm so đo với anh mà thôi.” Có người miễn cưỡng biện hộ.

“Hừm.” Lạc Tú cười khẩy.

“Nào, để tôi nói cho mấy người biết nguyên nhân, một đám kiến con ngu xuẩn.”

“Để tôi nói cho mấy người biết tại sao tôi lại dám xúc phạm ông ta hết lần này đến lần khác ngay trước mặt mọi người như thế.”

“Tại sao tôi lại khinh thường ông ta?”

“Tại sao ông ta đã nghe rõ tôi mắng ông ta nhưng lại không xuống đây?”

“Đó là bởi vì.”

“Ông ta.”

“Không.”

“Dám.”

“Trương đại sư mà mấy người kính trọng như thần, người mà mấy người vừa làm lễ bái lạy ban nãy, đối với tôi chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi.” Lạc Tú cười khẩy.

Lúc này, rõ ràng là có người muốn lên tiếng phản bác.

Nhưng Lạc Tú lại cười khẩy, sau đó nhìn về phía Trương đại sư đang ở trên kia mà quát lớn.

“Cẩu nô tài, mau lăn xuống đây cho tôi.”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ.

Ngay khi có người đang há hốc miệng, họ lại kinh ngạc phát hiện Trương đại sư đã đi xuống.

Hơn nữa là đang lăn xuống.

Ông ta lăn xuống như một quả bóng, lăn từ nơi cao nhất trên khán đài xuống.

Sau đó lăn xuống sân, lăn tới trước mặt Lạc Tú rồi quỳ xuống dưới chân anh.

Đặt trán lên mặt đất dưới chân của Lạc Tú!

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người choáng váng, khiến đầu óc mọi người nổ vang, thậm chí đầu óc nhiều người cũng trở nên trống rỗng.

Sau đó, trước sự kinh ngạc và bàng hoàng của mọi người.

Lạc Tú giơ một chân lên và giẫm lên đầu của Trương đại sư.

“Ha ha, Trương đại sư, hãy nói cho mọi người biết ông là ai?” Lạc Tú cười gằn.

“Bẩm chủ nhân, tôi chỉ là một tên nô tài của chủ nhân mà thôi.” Trương đại sư quỳ sát dưới chân Lạc Tú run rẩy sợ hãi.

“Không, đây không phải là sự thật, không thể nào.” Có người không thể tin được.

“Chắc chắn là tôi đang nằm mơ rồi.”

“Chuyện này tuyệt đối không thể, chắc chắn ông là Trương đại sư giả rồi.” Có người gào lên.

Nhưng ngay sau đó, một chiếc gai băng bất ngờ vươn ra từ mặt đất và xuyên thẳng vào người đàn ông.

Dòng máu tươi từ từ chảy xuống lớp băng, như một cái tát vào mặt tất cả mọi người ở đây.

Đây là sự thật, máu chảy đầm đìa cũng là thật.

Trương đại sư là thật và cảnh tượng trước mắt cũng là thật.

Sở Vân Long lập tức ngất đi, Sở Vân Hào nghiến răng đến mức chảy máu.

Đám người Dương Thiếu Thiên thì vẫn đang ngây như phỗng.

Những người cầm đầu của đám nhà giàu ở Hải Đông vẫn đang mờ mịt.

Đầu óc Hạ Hân Hân như nổ tung, Trương đại sư mà cô ta kính trọng nhất chỉ là con chó và một người hầu của Lạc Tú mà thôi.

Làm sao cô ta có thể chấp nhận sự thật này chứ?

Hóa ra vừa cô ta đang quỳ xuống trước một con chó của Lạc Tú mà thôi.

Cô ta đã tìm đủ mọi cách để bái lạy vào môn hạ của Trương đại sư, thế mà chỉ có một chức đệ tử trên danh nghĩa mà thôi.

Nhưng mà cô ta đã vui đến mức cả đêm không ngủ được, còn thể hiện sự vượt trội của mình trước mặt Lạc Tú nữa.

Vào lúc này, Hạ Hân Hân cảm thấy rằng cô ta là kẻ ngu ngốc nhất trên thế giới!

Nghĩ đến bản thân đã bái lạy một nô tài dưới chân người ta, sau đó còn khoe khoang với chủ nhân của nó, mẹ kiếp, chuyện này thật khôi hài mà!

Vào lúc này, Hạ Hân Hân đã hoàn toàn tỉnh táo, cô ta đã sai rồi, sai một cách thái quá và sai hết thuốc chữa.

Người mà bản thân mình ngưỡng vọng, người mà mình sùng bái lại chỉ là một con chó của người ta mà thôi.

Mà cô ta vẫn luôn coi thường Lạc Tú!

Cô ta có tư cách để xem thường Lạc Tú sao?

Thậm chí cả Hải Đông có ai đủ tư cách để coi thường Lạc Tú?

Hạ Hân Hân nhớ đến lần nào Lạc Tú cũng coi thường Trương đại sư, giờ xem ra đúng là người ta có thể khinh thường, bởi vì đó chỉ là một trong những tên nô tài của anh mà thôi.

Còn câu nói để cho nhà họ Hạ cả đời vinh quang cũng không phải là nói khoác, đó là người ta thực sự có bản lĩnh đó.

Hạ Thu Diễm cũng tái mét mặt mày, thậm chí còn xám xịt như tro.

Cô ta vẫn luôn coi thường Lạc Tú, cho rằng Lạc Tú không bằng những người giàu có và quyền lực.

Nhưng bây giờ thì sao?

Đừng nói là mấy cậu chủ nhà giàu có mà ngay cả mấy người cầm lái của các nhà giàu có cũng không thể so nổi với anh.

Cả tỉnh Hải Đông có ai có thể so sánh với Lạc Tú?

Còn trẻ như vậy đã là tổng huấn luyện viên của học viện quân sự Kinh Nam, tuổi còn trẻ mà đã là tông sư, thậm chí ngay cả Trương đại sư, người được các nhà giàu có ở Hải Đông tôn sùng như một vị thần cũng chỉ là một con chó mà thôi.

Ở tỉnh Hải Đông có ai có thể so sánh với Lạc Tú?

Vốn dĩ anh có thể ban cho nhà họ Hạ sự huy hoàng cực độ nhưng lại bị người ta từ chối thẳng thừng, lại còn tỏ vẻ khinh thường nữa.

Có thể nói, nhà họ Hạ có thể có cơ hội vô cùng huy hoàng nhưng lại bị chính tay cô ta hủy hoại.

Người không thể chấp nhận được nhất là đám người Sở Vân Hào, Dương Thiếu Thiên.

Vốn dĩ họ luôn nghe rằng bản thân họ đã tìm được chỗ dựa vững chắc, rốt cuộc đã có thể đấu với Lạc Tú

Nhưng cuối cùng, ông trời đã cho họ một vố lớn.

Bởi vì người mà họ tôn sùng như một vị thần, chỗ dựa vững chắc nhất của họ lại là một con chó của người ta mà thôi.

Không chỉ bọn họ mà ngay cả mấy người cầm đầu của giới nhà giàu ở Hải Đông đều hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Quá xấu hổ mà.

Người mà họ vừa tôn sùng quỳ lạy lại chỉ giống như một con chó quỳ dưới chân của Lạc Tú.

“Ha ha, hôm nay Hồng Bưu tôi thực sự đã nhìn thấy rồi.” Lúc này Hồng Bưu mới đứng lên cười nói.

“Vừa rồi mọi người quỳ như thế nào hả?”

“Hứ, một đám có mắt như mù. Tự nhiên lại dám quỳ trước một con chó của Lạc gia, còn dám kiêu ngạo với Lạc gia ư?”?"

“Mặc dù tôi cũng đã quỳ trước mặt Lạc gia nhưng tôi không cảm thấy xấu hổ. Dù sao đó cũng là Lạc gia, nhưng tôi chưa bao giờ lãng phí việc quỳ lạy với một con chó.” Những lời này của Hông Bưu thật sự rất độc ác.

Nó khiến tất cả mọi người đều cảm thấy xấu hổ và tức giận đến cực hạn.

“Vừa rối mọi người còn nói sẽ kêu Trương đại sư dạy cho tôi một bài học mà, sao giờ lại không lên tiếng vậy?” Một chân Lạc Tú giẫm lên đầu của Trương đại sư, vừa cười mỉa vừa nhìn đám nhà giàu ở Hải Đông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play