Nhiều người như vậy thật sự là muốn đánh nhau ở bên ngoài mà, người mà mấy nhà đại hào phú này kêu đến thật đúng là không đủ.

"Lạc Tú anh?"

“Lạc gia cũng là người mà mày có thể gọi à?” Hồng Bưu vặn con dao thép chỉ vào Sở Vân Hào.

Sở Vân Hào thật sự có hơi sợ hãi rồi.

Những người này bọn họ có biết, cũng có một số người họ không biết.

Nhưng Diệp Kính Bình thì bọn họ chắc chắn biết, Quảng Khôn, nhà họ Vương và cả nhà họ Giang họ cũng đều biết.

“Cổ vũ? Có ý gì?” Hạ Hân Hân vô thức hỏi.

Kỳ thật cô ta cũng vô cùng bàng hoàng. Cô ta không ngờ sau lưng Lạc Tú lại có nhiều người như vậy.

Điều này có vẻ hơi mâu thuẫn trong hiểu biết của cô ta về Lạc Tú.

“Hừ, Phong Thiên Lôi muốn khiêu chiến với Lạc gia, nhóm chúng tôi đương nhiên là muốn đến để cổ vũ!” Hồng Bưu nói.

“Khiêu chiến Lạc Tú?” Lần này Hạ Hân Hân hoàn toàn choáng váng.

Những người còn lại cũng sợ ngây người.

“Thật sự là anh ư?” Trên mặt Hạ Hân Hân lộ ra thần sắc hết sức kinh hãi.

Trước đó, rất nhiều người ở Hải Đông đều đang thảo luận rốt cuộc là ai sắp đánh nhau với Phong Thiên Lôi.

Không ngờ đó lại là Lạc Tú!

“Lạc Tú, chẳng lẽ anh cũng là tông sư?” Hạ Hân Hân đột nhiên nghĩ tới một khả năng.

“Đi thôi, vào đi.” Lạc Tú vẫy vẫy tay, không để ý tới các cậu ấm cô chiêu nhà hào phú đang trợn mắt há mồm.

Thay vào đó, anh trực tiếp dẫn người đi vào.

Để lại một đám người đang nhìn nhau.

Thực sự là Lạc Tú!

Lạc Tú từ khi nào lại có năng lực lớn như vậy, vậy mà lại có thể khiến cho một đại tông sư như Phong Thiên Lôi ra tay?

Huy động nhân lực như thế chỉ là vì ra tay với Lạc Tú?

Giờ khắc này, Hạ Hân Hân càng ngày càng cảm thấy không nhìn thấu Lạc Tú.

“Hừ, nó không đắc ý được lâu đâu.” Sở Vân Hào oán hận nhìn bóng lưng rời đi của Lạc Tú.

Mà Hạ Hân Hân cũng đã phản ứng lại.

Thật vậy, mặc dù Lạc Tú có chút bản lĩnh thì thế nào?

Đối thủ là Phong Thiên Lôi, chưởng môn Bát Cực Môn, hơn nữa còn có Trương đại sư đến đây tọa trấn. Hôm nay dù Lạc Tú có lợi hại đến đâu cũng sẽ thua thiệt ở trong này.

Mấy người Dương Thiếu Thiên cũng tức giận nhìn Lạc Tú.

"Hiện tại tôi chỉ cầu cho nó đừng bị đại sư Phong Thiên Lôi đánh chết thôi, nếu không sẽ không có cơ hội báo thù nữa."

Lạc Tú có nhiều người thì như thế nào?

Anh có một đám người ủng hộ thì sao?

Kết quả cuối cùng vẫn không thể thay đổi.

Đối phương là tông sư có danh tiếng lâu năm của Bát Cực Môn, còn Lạc Tú có bao nhiêu tuổi đâu, cuối cùng vẫn thất bại thôi.

Bước vào sân bóng, trận quyết chiến này đã sắp bắt đầu.

Lạc Tú chậm rãi đi về phía sân bóng.

Nhìn thấy Lạc Tú đi về phía sân bóng, rất nhiều người nhất thời bị sốc.

Vì nơi đó chỉ có người quyết chiến mới có thể đến.

"Là anh ta?"

"Sao có thể như thế được?"

Nhiều sếp lớn ở Hải Đông cũng lộ ra thần sắc hết sức kinh hãi.

Bởi vì bọn họ đã từng gặp Lạc Tú trong đám cưới của nhà họ Sở.

Nhưng không ngờ người định đấu với Phong Thiên Lôi lúc này đây lại là Lạc Tú.

Tuy nhiên sau đó nhiều người lại cười giễu, thậm chí trong ánh mắt mang theo vẻ khinh bỉ.

Vì Lạc Tú còn quá trẻ.

Sao có thể là đối thủ của một đại tông sư như Phong Thiên Lôi cho được?

Những người đứng đầu nhà họ Sở và nhà họ Dương mang vẻ mặt chế nhạo nhìn Vương Vận Vân.

"Chẳng trách ngày đó nhà họ Vương các người muốn bảo vệ cậu ta. Nhưng nhà họ Vương các người, e rằng lần này đánh cược sai lầm rồi."

“Nhà họ Vương làm việc chưa bao giờ sai lầm.” Hôm nay Vương Vận Vân mặc một bộ sườn xám, phác họa dáng người vô cùng kiêu hãnh, toàn thân toát lên vẻ quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.

“Thật sao?” Người đứng đầu nhà họ Sở cười khẩy một tiếng.

"Các người trông cậy hôm nay thằng nhóc này có thể giành chiến thắng ư?"

"Các người trông cậy thằng nhóc này có thể chống lại Trương đại sư ư?"

“Kẻ si nói mớ!” Người đứng đầu nhà họ Dương cũng chế nhạo.

“Chúng ta hãy chờ xem.” Vương Vận Vân cười vô cùng tự tin.

Tuy nhiên kỳ thật trong lòng vẫn có một chút e ngại.

Mặc dù chị ta đã nhìn thấy thực lực của Lạc Tú, Phong Thiên Lôi là một tông sư của thế hệ cũ, khi còn trẻ đã nổi danh cùng Lâm Hóa Long rồi.

Hiện tại e là càng thêm khủng bố, hơn nữa phiền phức nhất là còn có một Trương đại sư thần bí khó lường, kinh khủng hơn cả.

Kết quả hôm nay thực sự khó có thể đoán trước được. Hoặc có thể nói cơ hội chiến thắng của Lạc Tú thực sự không quá lớn.

Mà giờ phút này, Lạc Tú đã từ từ bước đến giữa sân bóng.

"Gào." Một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc.

Sau đó là một con mãnh hổ lao vào với tốc độ cực nhanh.

Cưỡi hổ mà đến!

Màn ra sân của Phong Thiên Lôi hoàn toàn khác với màn ra sân của Lạc Tú.

Quá uy phong và bá đạo.

Mặc dù một số người đã từng nhìn thấy trước đó, nhưng hầu hết mọi người vẫn chưa được tận mắt chứng kiến.

Và ngay cả khi đã từng nhìn thấy rồi, bây giờ nhìn lại vẫn cảm thấy quá rung động và giật gân.

Đó là một con mãnh hổ đấy, làm sao có thể đàn áp được bằng sức người chứ?

Nhưng bây giờ Phong Thiên Lôi đang cưỡi trên lưng mãnh hổ. Mãnh hổ đi về phía Lạc Tú.

Rất nhiều người đều lâm vào hoảng sợ. Lúc này chỉ vừa ra sân mà đã có loại khí thế Lạc Tú thua chắc rồi.

“Bát Cực Môn, Phong Thiên Lôi!” Phong Thiên Lôi hét to, âm thanh rung chuyển toàn bộ sân bóng.

“Lạc Vô Cực.” Lạc Tú nhẹ nhàng phun ra ba chữ này, chẳng thèm liếc mắt nhìn con mãnh hổ kia lấy một cái.

“Người đả thương sư đệ tôi chính là cậu phải không?” Phong Thiên Lôi nhảy khỏi lưng hổ và đi đến trước mặt Lạc Tú.

“Là tôi.” Lạc Tú hào phóng thừa nhận. Vốn là đến đây để chiến đấu, không có gì phải che giấu cả.

"Được, tôi có thể cho cậu một cơ hội. Bây giờ cậu tự chặt hai chân của mình, theo tôi đến Bát Cực Môn dập đầu nhận sai trước mặt sư đệ của tôi, tôi có thể tha cho cậu không chết!" Phong Thiên Lôi ngạo nghễ nói.

“Tôi nói này, ông làm xiếc à, sao khi nói chuyện lại không dùng đầu óc như vậy?” Lạc Tú buông lời châm chọc.

Giọng nói những câu này rất lớn, khiến cho rất nhiều người đều nghe thấy được.

Ngay lập tức, đám người Hồng Bưu trên khán đài tức thì bật cười.

“Vừa rồi tôi còn nói ông già này ra sân cưỡi hổ oai phong như vậy, kết quả vào trong miệng Lạc gia lại thành đoàn xiếc thú rồi. Hay, nói hay lắm, Lạc gia!” Hồng Bưu hét lớn về phía đám người nhà hào phú đối diện.

Ngay lập tức, tất cả mọi người ở Thông Châu đều phá lên cười.

Còn Phong Thiên Lôi còn chưa kịp nói gì thì đã có một ông già ở phía bên kia đứng lên mắng mỏ.

"Tiểu bối, giáp mặt tông sư, vậy mà cậu lại dám làm nhục tông sư?"

"Ồ? Ông lại là cái gì thế?" Lạc Tú nhướng mày, trong mắt mang theo vẻ khinh thường.

“Thái Cực Nhất Mạch, Trần Bá Kiêu!” Ông già kia đứng lên, ngạo nghễ lên tiếng.

Nhất thời, rất nhiều người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Ngay cả sắc mặt của Diệp Kính Bình cũng thay đổi.

"Lúc này đây cậu Lạc gặp rắc rối rồi. Không ngờ ngay cả Trần Bá Kiêu cũng đến đây." Diệp Kính Bình lo lắng nói.

“Sao vậy? Ông nội.” Diệp Song Song cau mày hỏi.

"Cháu đừng đánh giá thấp Trần Bá Kiêu này. Ông ta cũng coi như là một thế hệ cao thủ, lúc còn trẻ cũng là nhân vật lớn danh chấn một phương. Thôi Vân Thủ của ông ta, khi còn trẻ đã đạt được quán quân của cả nước."

"Vả lại nhiều năm trước, ông ta còn được đặc cách mời đến Nga để luận bàn với các quyền vương ở Nga. Đừng nhìn Thái Cực hiện tại chỉ chậm rãi giống như thể dục trên đài."

"Đó là bởi vì rất nhiều người hiện tại không thể luyện nội kình nữa. Nhưng công phu Thái Cực Quyền chân chính, một khi luyện ra nội kình, đó quả thực là khủng bố đến cực hạn."

"Khi ông ta và quyền vương của Nga luận bàn thậm chí còn không cần động thủ, quyền vương đó đánh ông ta một quyền, bị ông ta dùng nội kình "bốn lạng đánh ngàn cân". Lúc ấy quyền vương đó đã bị phản lực gây sốc đến nỗi hộc máu. Sau khi được nâng xuống thì đã biến thành một người thực vật!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play