Triệu Nguyên Khôn cười hì hì đi tới bên cạnh Dương Thiếu Thiên, giơ tay vỗ độp một cái lên bả vai Dương Thiếu Thiên.

Ý cười trên mặt Dương Thiếu Thiên càng thêm đậm hơn, có điều vẫn là sự châm chọc.

“Để tôi lắc xúc xắc, không vấn đề gì chứ?” Triệu Nguyên Khôn vô cùng hứng thú nhìn Lạc Tú.

“Cậu Triệu được gọi là thần cá cược, trực tiếp lắc xúc xắc có vẻ như không hợp lý lắm?” Vương Giai Giai đứng bên cạnh lên tiếng, dù sao cô ta cũng muốn giúp Lạc Tú.

“Có thể.” Lạc Tú lại gật đầu đồng ý.

“Rốt cuộc Lạc Tú anh có biết đối phương là ai không thế? Đó là thần cá cược đó.”

“Nếu như để cậu ta lắc xúc xắc, chắc chắn là anh sẽ thua đấy.”

“Hơn nữa bây giờ anh là con rể nhà họ Hạ chúng tôi, nếu thua thì không chỉ là anh mà còn liên lụy đến cả nhà họ Hạ tôi bị mất mặt theo đấy. Lạc Tú ơi Lạc Tú, mình anh ít học nông cạn thì thôi đi, sao mà còn không phân biệt thị phi nặng nhẹ cơ chứ?”

Hạ Hân Hân kéo Lạc Tú sang một bên, lặng lẽ trách mắng Lạc Tú.

“Tôi sẽ không thua đâu.” Lạc Tú tránh thoát khỏi tay Hạ Hân Hân.

Sẽ không thua?

Hạ Hân Hân bị Lạc Tú làm cho tức đến giậm chân, đến cả tôi mà anh còn không thắng được, lại còn nói anh không thua đâu?

Vừa rồi Lạc Tú và cô ta chơi mấy chục ván, lần nào anh cũng thua, chẳng có lấy một chút may mắn nào cả, giờ lại còn tự tin nói mình sẽ không thua đâu?

Mà những người khác nghe thấy Lạc Tú gật đầu đồng ý cho Triệu Nguyên Khôn lắc xúc xắc, nhất thời ai nấy đều lộ ra vẻ ngây ngốc nhìn đăm đăm vào Lạc Tú.

Để cho Triệu Nguyên Khôn đụng vào xúc xắc, vậy thì chắc chắn cậu ta sẽ động tay động chân vào đó. Nhưng mà cậu ta đã giở trò thì có thể nói không ai biết được, hoàn toàn không tìm được ra một chút chứng cứ nào, nếu không danh hiệu thần cá cược kia từ đâu mà ra chứ?

Nhất định tên ngu ngốc này chính là tự dâng mình tới họng súng, e là chút nữa sẽ khóc lóc cho xem.

Nghĩ cũng phải, bất kể là gia thế, địa vị, nội tình hay là văn hóa giáo dục, một kẻ lai lịch bất minh như thế này làm sao có thể là đối thủ của một cậu cả nhà hào môn như Dương Thiếu Thiên được?

Người ta nói hai ba câu thôi mà tên ngốc này đã bị lừa vào tròng.

Hơn nữa vốn dĩ thằng ngốc này có chỗ nào xứng với Hạ Hân Hân đâu?

Dương Thiếu Thiên và Hạ Hân Hân trông mới giống như một đôi trời sinh chân chính.

Thấy Lạc Tú không chịu nghe lời nhắc nhở của mình như vậy, Hạ Hân Hân vô cùng thất vọng với Lạc Tú, thậm chí còn thấy hối hận vì hôm nay đã đi cùng anh tới bữa tiệc này.

"Bắt đầu đi." Dương Thiếu Thiên tràn đầy tự tin nói.

Trong ánh mắt anh ta đầy vẻ khinh bỉ và xem thường Lạc Tú, muốn đấu với tôi sao?

Anh sẽ chết không còn thừa lại mảnh vụn nào.

Chỉ ném một viên xúc xắc vào trong, Dương Thiếu Thiên tràn đầy tự tin nói.

“Lớn hay nhỏ?”

"Nhỏ." Lạc Tú thuận miệng ra nói một chữ nhỏ.

“Được, vậy tôi đặt lớn.” Dương Thiếu Thiên nhìn Triệu Nguyên Khôn, mà Triệu Nguyên Khôn cũng đáp lại anh ta một ánh mắt yên tâm.

“Cạch cạch cạch…” Xúc xắc trong ống liên tục phát ra tiếng va chạm.

“Cộp.” Triệu Nguyên Khôn chợt đập ống lắc lên trên bàn.

Lạc Tú nhìn một cái, đúng là lớn.

Triệu Nguyên Khôn này thực sự có chút bản lĩnh.

Có thể muốn cái gì có cái đó.

“Mở đi.” Trong mắt Dương Thiếu Thiên lộ ra vài phần mỉa mai, mọi người xung quanh cũng mở to mắt chờ đợi kết quả.

“Anh thua rồi.” Triệu Nguyên Khôn nhấc ống ra, ánh mắt tràn đầy vẻ giễu cợt.

“Vậy sao?” Lạc Tú còn không buồn nhìn xúc xắc kia lấy một cái.

“Lẽ nào anh còn…”

“Sao có thể như vậy chứ?”

Vốn dĩ Triệu Nguyên Khôn định nói lẽ nào anh còn định chơi bẩn hay sao?

Nhưng đợi khi cậu ta cúi đầu nhìn lại phát hiện trên xúc xắc là một chấm.

Nhỏ.

Triệu Nguyên Khôn ngây ngẩn, rõ ràng cậu ta đã lắc được sáu chấm lớn, sao lại biến thành một chấm nhỏ được?

Nụ cười trên mặt Dương Thiếu Thiên cũng cứng ngắc lại.

“Không thể nào, đây?” Triệu Nguyên Khôn giật mạnh ống lắc và xúc xắc lật ra kiểm tra kĩ càng.

Nhưng mà sau khi kiểm tra xong lại không hề phát hiện ra bất kì vấn đề gì.

“Tiếp không?” Lạc Tú mỉm cười, anh muốn thắng thật sự quá là đơn giản.

Đường đường là Vô Cực Tiên Tôn mà lại muốn lấy vải thưa che mắt thánh sao?

Triệu Nguyên Khôn ném xúc xắc vào trong ống.

“Vẫn là nhỏ.” Lạc Tú không mặn không nhạt lên tiếng.

“Vậy thì tôi vẫn đặt lớn.” Dương Thiếu Thiên cũng có chút không tin, dù sao Triệu Nguyên Khôn cũng được xưng là thần cá cược, từ trước đến nay chưa từng thất thủ.

Lẽ nào hôm nay trạng thái không tốt nên thất thủ ư?

Nhưng thất thủ một lần thì có thể hiểu được, anh ta không tin sau đây lại bị thất thủ lần thứ hai.

Triệu Nguyên Khôn cũng nghĩ như thế, dù sao lần này không thể lại xảy ra vấn đề gì nữa, nếu không thì sẽ thua thật.

Thua không chỉ là Dương Thiếu Thiên thua, mà còn cả danh hiệu thần cá cược của cậu ta, nếu như thua trong tay thằng ngốc lai lịch bất minh này vậy thì hôm nay sẽ mất mặt chết mất.

Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng của cậu ta chắc chắn sẽ sụp đổ.

Vì vậy lần này, Triệu Nguyên Khôn nghiêm túc lạ thường, cũng vô cùng cẩn thận.

“Cộp.” Lần này Triệu Nguyên Khôn lắc xúc xắc hơn một phút mới đập ống lắc lên trên mặt bàn.

Lần này cậu ta vô cùng chắc chắn, nhất định là sáu chấm lớn.

Từ nhỏ cậu ta đã luyện cái này, mãi cho tới khi cậu ta gặp thầy của mình, gặp Trương đại sư, sau khi trải qua rèn luyện, đối với thứ này, cậu ta đã sớm luyện thuần thục.

“Mở đi.” Lần này ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn lên bàn.

“Cái này…”

“Anh giở trò.” Dương Thiếu Thiên chợt gầm lên.

Nhưng mà ngay sau đó lại vang lên câu nói không đúng, đây là giở trò trước mặt thần cá cược Triệu Nguyên Khôn, vậy không phải là tát vào mặt Triệu Nguyên Khôn hay sao?

Mà sắc mặt Triệu Nguyên Khôn cũng cực kỳ u ám.

Vẫn là một chấm, vẫn là nhỏ.

Mọi người đều sửng sốt, Hạ Hân Hân cũng sững sờ.

Đây, đây rõ ràng không phải là may mắn, sao có thể hai lần đều là một chấm được?

“Tôi không tin, sao có thể vậy được?” Triệu Nguyên Khôn và Dương Thiếu Thiên đồng thời mở miệng nói.

“Sự thật bày ra trước mắt rồi, anh đã thua cuộc.” Lạc Tú rất bình thản nói như thể là lẽ đương nhiên.

Thua cuộc?

Nếu như Dương Thiếu Thiên thua thì còn có thể hiểu được, nhưng thần cá cược như Triệu Nguyên Khôn cũng thất bại, thế này kì lạ quá.

“Anh, rõ ràng anh chính là…”

“Anh muốn nói cái gì? Người lắc xúc xắc là thần cá cược đó.” Vương Giai Giai mở miệng châm chọc nói.

“Có lẽ anh có thể thuận theo dòng suy nghĩ này mà nghĩ một chút.” Vương Giai Giai không nói thẳng ra nhưng mọi người đều nghe ra được ý tứ đó.

Đó là thần cá cược cố ý bẫy anh ta.

Nhưng mà Dương Thiếu Thiên đã loại bỏ suy nghĩ này đầu tiên, bởi vì giữa anh ta và thần cá cược có một bí mật mà người khác không biết, cậu ta không thể nào bẫy anh ta được.

“Lắc thêm một lần nữa.” Dương Thiếu Thiên có chút không phục.

Thần cá cược Triệu Nguyên Khôn cũng rất không phục.

“Cạch cạch cạch…”

“Cộp.”

Sáu chấm, lớn.

“Anh xem đi, lần này là…”

“Ba ván thắng hai, anh đã thua rồi.” Lạc Tú ở bên cạnh nhắc nhở.

“Bây giờ điều anh nên làm là cởi quần áo đi.” Lạc Tú nói thẳng thừng.

Nhưng mà Hạ Hân Hân lại giơ tay kéo Lạc Tú lại, sau đó thấp giọng lên tiếng.

“Lạc Tú, thấy ổn rồi thì rút đi. Nếu như hôm nay anh cứ giữ chặt không buông vậy thì chắc chắn là đắc tội nặng với Dương Thiếu Thiên đấy.” Rõ ràng Hạ Hân Hân đang khuyên nhủ Lạc Tú để cho Dương Thiếu Thiên được xuống thang.

“Ha ha, thua thì thua thôi mà, làm gì mà phải nghiêm túc như vậy chứ?”

“Đúng vậy đấy, thua thôi mà, mọi người đều là người trẻ tuổi, vận may của người anh em này không tệ. Nào nào, mọi người cùng kính anh một ly.” Rất nhiều người đứng ra chen lời.

“Anh thua rồi, cởi quần áo đi.” Lạc Tú không hề để ý tới những người xung quanh, vẫn lạnh lùng lên tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play