“Được được, vậy chúng ta uống hết ly rượu này rồi bàn bạc tiếp.” Tổng giám đốc Trương lại đưa cho Hạ Hân Hân một ly rượu đỏ khác, Hạ Hân Hân vừa quyết định sẽ uống hết ly rượu đỏ này.

Đột nhiên có một bàn tay duỗi ra, sau đó tát vào tay Hạ Hân Hân. Hạ Hân Hân đau đớn nên ly rượu lập tức rơi xuống từ trong tay cô ta, trực tiếp rơi xuống trên người của tổng giám đốc Trương, làm cho quần áo của tổng giám đốc Trương lập tức ướt cũng một mảng.

“Cậu làm gì vậy?” Tổng giám đốc Trương đột nhiên đứng lên, tức giận hét lên.

Mà Hạ Hân Hân cũng quay lại và đứng dậy nhìn Lạc Tú.

"Anh đang làm gì đấy?"

“Không thể uống thêm rượu.” Lạc Tú không thèm nhìn Hạ Hân Hân, cúi đầu hút một điếu thuốc.

“Chủ tịch Hạ, đã như vậy thì không cần nói nhiều nữa, không có quy tắc gì cả.” Tổng giám đốc Trương khịt mũi khinh thường.

“Rất xin lỗi tổng giám đốc Trương, rất xin lỗi.” Hạ Hân Hân vội vàng xin lỗi.

“Lạc Tú, xin lỗi tổng giám đốc Trương đi.” Hạ Hân Hân quay lại, nhìn chằm chằm vào Lạc Tú một cách dữ tợn.

“Xin lỗi vì cái gì?” Lạc Tú cũng cười khẩy một tiếng.

"Hừm, thôi bỏ đi, nếu người của các cô còn không có quy củ như vậy thì không có gì để bàn bạc cả."

"Đừng nói tôi không cho các người cơ hội. Ngày hôm qua các người cho tôi leo cây, hôm nay lại đối xử với tôi như thế này."

“Ngay cả một chút thành ý hợp tác cũng không có thì còn bàn hợp đồng gì nữa chứ?” Tổng giám đốc Trương lạnh mặt đứng lên, chuẩn bị rời đi.

“Tổng giám đốc Trương, là lỗi của chúng tôi. Xin ông hãy bớt giận, tôi sẽ yêu cầu anh ta xin lỗi ông ngay lập tức.” Ngay một khắc này, Hạ Hân Hân hận chết Lạc Tú rồi.

Vốn dĩ cô ta không đợi Lạc Tú, nhưng sau khi Lạc Tú đến đây, suốt cả hành trình đều tự mình ngồi ở một bên, không có nửa câu giúp đỡ nào.

Vậy mà bây giờ anh còn làm xáo trộn chuyện này, nhất thời khiến cho Hạ Hân Hân càng thêm chán ghét Lạc Tú.

“Lạc Tú, xin lỗi tổng giám đốc Trương ngay lập tức!” Hạ Hân Hân lại gầm lên với Lạc Tú.

Nhưng Lạc Tú chẳng thèm để ý đến Hạ Hân Hân, thay vào đó là lạnh lùng nhìn tổng giám đốc Trương kia một cái, tiếp đó đứng dậy, vung tay tát vào mặt tổng giám đốc Trương.

Cái tát này khiến không chỉ Hạ Hân Hân choáng váng, mà ngay cả bản thân tổng giám đốc Trương cũng ngớ ra.

“Cút đi.” Lạc Tú cười.

Tổng giám đốc Trương thì sờ lên mặt mình với vẻ mặt không thể tin.

Sau khi sững sờ hồi lâu, tổng giám đốc Trương mới hung hăng nhìn Lạc Tú.

"Được, tốt lắm, tôi nhớ rõ cái tát này, hôm nay tôi sẽ báo cáo mọi chuyện với tổng công ty."

“Tôi muốn xem, sau này còn có ai sẽ hợp tác với nhà họ Hạ của các người?” Lời này của tổng giám đốc Trương không phải chỉ là lời nói, bởi vì mặc dù ông ta chỉ là ông chủ của một công ty nhỏ.

Nhưng thế lực đằng sau ông ta lớn đến đáng sợ.

Sau lưng ông ta có một siêu hào phú ở Hải Đông, một khi thực sự đắc tội đối phương, thì đối phương sẽ phong sát nhà họ Hạ ở Hải Đông.

Hôm nay vậy mà lại có người dám tát ông ta, mối thù này xem như đã kết xuống rồi.

Vậy nhà họ Hạ có thể thật sự sẽ tiêu tùng rồi.

Bây giờ Hạ Hân Hân đã hoàn toàn hoảng loạn.

Chung Thánh Kiệt ở một bên từ đầu đến cuối không nói lời nào, mà là nhìn cảnh này với vẻ "vui sướng khi người gặp họa".

“Nếu không cút, có thể tôi đổi ý đấy.” Lạc Tú chậm rãi đứng lên.

Bên trong rượu có vấn đề, điểm này không nghi ngờ gì nữa. Thậm chí Lạc Tú còn cảm thấy có thể giữa tổng giám đốc Trương này và Chung Thánh Kiệt kia e là cũng có một số bí mật không thể cho ai biết.

Nhưng điều đó không quan trọng, anh đến để báo ân, sẽ không quan tâm Hạ Hân Hân thấy thế nào về anh, nghĩ gì về anh.

Ân tình như nước nhỏ giọt, tương báo lại như suối nguồn. Sau khi báo đáp ân tình xong thì mọi người sẽ đường ai nấy đi, từ nay về sau chỉ là người qua đường.

Vì vậy, Lạc Tú không giải thích.

“Được, cậu cứ chờ xem, thù này coi như đã kết.” Tổng giám đốc Trương nhanh chóng đi ra ngoài.

Lạc Tú lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn.

“Tên họ Lạc kia, anh rốt cuộc muốn như thế nào?” Hạ Hân Hân hoàn toàn nổi bão rồi.

Ngày hôm qua là vì Lạc Tú mà không ký được hợp đồng. Hôm nay lại là vì Lạc Tú, nên bây giờ thậm chí đã đắc tội đối phương.

Trực tiếp gây ra một mối họa lớn.

“Anh Lạc, đây là việc anh làm cho công ty à?” Chung Thánh Kiệt ở một bên cũng giễu cợt, đổ thêm dầu vào lửa.

Đây là kết quả mà anh ta muốn nhìn thấy nhất. Dù xuất thân của Lạc Tú như thế nào đi nữa thì anh có thể làm gì để đấu lại anh ta?

"Lạc Tú, rốt cuộc anh muốn làm gì đấy?"

“Đây là nguyên nhân mà ba tôi bảo tôi nhất định phải lịch sự với anh à?” Hạ Hân Hân lắc đầu, thất vọng với Lạc Tú đến cực điểm.

Cũng có thể nói mọi thứ trước đó đều là do Hạ Hân Hân cô ta tự mình gây ra. Cô ta không chịu được Lạc Tú nên mới gây ra nhiều rắc rối như vậy.

Nhưng bây giờ thì sao?

Lúc này đây là Lạc Tú tự mình làm rối tung mọi thứ.

"Tôi xem anh về công ty sẽ ăn nói ra sao!"

“Tôi xem anh giải thích thế nào với ba tôi đây!” Hạ Hân Hân tức giận nhìn Lạc Tú, nước mắt lưng tròng.

Một việc đang rất tốt đẹp, kết quả đã bị Lạc Tú làm ra thành như thế này rồi.

Nhà họ Hạ bây giờ giống như một tòa nhà sắp sụp đổ trước mưa gió, một chút bão tố có thể khiến nó thực sự sụp đổ.

“Anh Lạc, chắc anh sẽ không nói với tôi là anh ký hợp đồng như thế này đấy chứ?” Chung Thánh Kiệt lại mở miệng châm chọc với đầy sự hả hê.

"Đây là thủ đoạn của anh Lạc à, bội phục, bội phục."

"Anh..."

"Đủ rồi, không phải chỉ là một cái hợp đồng thôi sao? Hơn nữa cũng chỉ có mấy trăm vạn thôi, kêu gào cái gì chứ?" Lạc Tú hừ lạnh một tiếng.

“Không phải chỉ là một cái hợp đồng thôi sao ư?” Hạ Hân Hân tức quá hóa cười.

"Lạc Tú ơi Lạc Tú, một cái hợp đồng, mấy trăm vạn mà thôi ư?"

“Anh Lạc, anh nói nhẹ như vậy, vậy anh kéo một cái đến cho tôi xem, ký hợp đồng cho tôi coi đi?” Chung Thánh Kiệt ở một bên lại mỉa mai.

“Ngồi xuống hết cho tôi, hợp đồng sẽ đến ngay thôi, vả lại tổng giám đốc Trương kia cũng sẽ về ngay.” Lạc Tú cười khinh bỉ ngồi xuống.

Hơn nữa, Lạc Tú đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu khi ở chung một chỗ cùng một đám người ngu ngốc.

"Tổng giám đốc Trương sẽ trở lại ư?"

“Lạc Tú, anh không phải là đồ ngốc đấy chứ?” Hiện tại Hạ Hân Hân tức giận đến nỗi gan cũng đau rồi.

"Hạ Hân Hân, tôi nói cho cô một việc, tôi dây bất kể làm việc hay ký hợp đồng, từ trước tới giờ đều không cầu xin bất cứ ai!"

“Lạc Tú tôi làm việc, luôn là người khác đến cầu xin tôi.” Lạc Tú bưng tách trà khẽ nhấp một ngụm.

Mà Hạ Hân Hân lại bị chọc tức đến mức nở nụ cười.

Có phải Lạc Tú đang trào phúng cô ta vừa rồi làm chó vẫy đuôi mừng chủ không?

Nhưng mà Lạc Tú anh có tư cách đó không?

Nếu không phải có ba tôi thì anh là cái thá gì chứ?

Nói không chừng giờ này còn đi đâu đó tìm một công việc bảo vệ mà cũng phải nhìn mặt người ta đấy!

Mà Chung Thánh Kiệt cũng cảm thấy dường như tên họ Lạc này là một kẻ ngốc vậy.

Vừa rồi đánh người ta, bảo người ta cút đi, thế mà lại còn nghĩ người ta sẽ trở về cầu xin anh?

Đầm rồng hang hổ cũng không đáng tin cậy như vậy đâu nhỉ?

Hơn nữa đối phương có thân phận là gì?

Anh lại có thân phận gì?

Người ta sẽ đến cầu xin anh ư?

Nhưng ngay khi Hạ Hân Hân và Chung Thánh Kiệt định mở miệng châm chọc Lạc Tú, cánh cửa phòng bao lại đột ngột bị đẩy ra.

Một quý bà mặc sườn xám đẩy cửa phòng bao ra, mà giờ phút này tổng giám đốc Trương đi theo phía sau quý bà với vẻ mặt như tro tàn.

Phía sau quý bà là hàng chục người đàn ông mặc vest đen.

"Cậu Lạc, cậu đến Hải Đông mà cũng không báo trước một tiếng gì cả."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play