"Đây là chỗ ăn ngon mà cô nói muốn mời tôi đến hả?" Lạc Tú nhìn quán ăn đêm lề đường toàn người là người kia.
Điều này khiến Lạc Tú cảm thấy hơi ngạc nhiên, trông Giang Đồng Nhiên đâu có giống người không có tiền, sao lại dẫn anh tới chỗ thế này.
"Chủ quán, cho hai đĩa hủ tiếu xào, đĩa của tôi nhiều ớt nhiều dấm, thêm hai chai bia Thanh Đảo nữa." Hiển nhiên Giang Đồng Nhiên chính là khách quen ở đây.
"Tôi giúp cô việc lớn như vậy, cô lại chỉ mời tôi ăn hủ tiếu xào thôi ư?" Lạc Tú cảm thấy có hơi buồn cười, Giang Đồng Nhiên này đúng là làm việc không theo lẽ thường mà.
Nhưng Lạc Tú cũng rất thích điểm này của cô ta, bởi vì trên người Giang Đồng Nhiên luôn tỏa ra khí chất như tiểu thư nhà giàu, nhưng thật ra lại vô cùng chân chất, hệt như một cô gái bình thường, làm việc trong nhà xưởng dây chuyền sản xuất vậy.
"Này, theo như cậu nói, tôi không phải người có tiền gì, còn cậu cũng đâu giàu có chi, đúng không?" Giang Đồng Nhiên dùng miệng mở một chai Thanh Đảo, đưa cho Lạc Tú.
"Sao cô biết?" Lạc Tú nhận chai bia, nốc một hơi.
Đây là lần đầu tiên Lạc Tú không cảm thấy chán ghét khi uống bia với người bình thường.
"Đầu tiên, dù là kẻ có tiền thì bây giờ cũng chẳng còn ai mang theo nhiều tiền mặt như thế, người ta xài thẻ hết rồi. Thứ hai, hai gói tiền kia của cậu được bọc quá kỹ, hết lớp báo này đến lớp báo khác, gỡ ra thôi cũng hụt hết cả hơi." Giang Đồng Nhiên cười nói.
"Cậu vừa tới Hải Đông hôm nay đúng không?" Giang Đồng Nhiên vén tóc mai lòa xòa trước trán ra sau, cúi đầu gắp một đũa hủ tiếu xào, rồi hỏi.
Không thể phủ nhận rằng đúng là Giang Đồng Nhiên đẹp đến sững sờ, dù có làm ra động tác thô lô này thì cũng đủ khiến gã đàn ông cường tráng bàn bên cạnh suýt chút nữa nhịn không nổi.
"Ừm." Lạc Tú gật đầu, không để ý tới ánh mắt ghen tỵ của bàn kế bên.
"Tới làm gì?"
"Đi làm." Lạc Tú trả lời, những lời này là thật, trong mắt Lạc Tú, tới nhậm chức tổng huấn luyện viên của trường quân đội Kinh Nam cũng chỉ là đi làm công ăn lương, chỉ là anh không nói rõ ra mà thôi.
"Ồ, vậy để đưa tiền cho cậu trước." Giang Đồng Nhiên cũng đưa cho Lạc Tú hai gói tiền được bọc kỹ bằng báo.
Lạc Tú không từ chối, trực tiếp nhận lấy.
"Nào, cạn ly, người bạn như cậu, tôi nhận." Giang Đồng Nhiên tỏ vẻ hào sảng, mở miệng nói.
Hai chai bia vào bụng, Giang Đồng Nhiên mỉm cười.
"Hôm nay chuyện ở sân bay, cám ơn cậu nhiều, tôi tìm nhiều người mượn tiền như vậy nhưng chẳng ai chịu cả. Cuối cùng không ngờ cậu sẽ chủ động cho tôi mượn tiền, sau đó còn sợ chưa đủ nữa chứ. Người tốt như cậu, chỉ sợ trên đời này không còn nhiều lắm."
"Cậu không sợ tôi là kẻ lừa đảo hả?" Giang Đồng Nhiên hỏi lần nữa.
"Nếu cô lừa được tôi cái đã."
"Yên tâm đi, đời này dù có lừa ai tôi cũng tuyệt đối không lừa cậu!"
"Chủ quán, cho cậu ta thêm một cái chân vịt và một quả trứng để bồi bổ đi, nhìn cậu ta gầy chưa kìa." Giang Đồng Nhiên lại hét lên với chủ quán.
"Nói hồi lâu quên chưa giới thiệu, tôi tên là Giang Đồng Nhiên, cậu có thể gọi tôi chị Nhiên Nhiên, còn cậu?"
"Lạc Tú." Lạc Tú trả lời ngắn gọn.
“Vậy tôi sẽ gọi cậu là em Tú nhé.” Không đợi Lạc Tú đồng ý, Giang Đồng Nhiên đã vô tư mở miệng gọi một tiếng Em Tú.
“Cậu tìm đc chỗ ở chưa.” Sau khi ăn xong, Giang Đồng Nhiên mở miệng hỏi.
"Tạm thời thì chưa." Lạc Tú thành thật trả lời.
"Nếu không thì cậu tới ở chung với tôi trước đi. Phòng xép tôi thuê còn dư một phòng trống đó." Giang Đồng Nhiên lại mỉm cười.
"Cũng được." Lạc Tú không từ chối, bởi vì Giang Đồng Nhiên gợi cho Lạc Tú nhớ tới một người quen cũ, một người ở giới tu chân.
Lạc Tú bỗng lắc đầu, nhớ tới cuộc gặp gỡ tình cờ đầy đẹp đẽ kia.
"Cậu chờ tôi một chút." Giang Đồng Nhiên xin chủ quán cái hộp, sau đó gói hết số thức ăn còn thừa trên bàn lại, kể cả xương xẩu, tất cả đều bị Giang Đồng Nhiên nhét vào hết, số lượng chắc đủ để đựng đầy vài cái túi.
"Được rồi, đi thôi." Giang Đồng Nhiên xách theo túi đồ ăn, leo lên xe.
Xe chạy đến một khu bình dân ở Hải Đông. Ở đây khắp nơi đều là vài cửa hàng làm tóc, quán rượu, tiêm mát-xa…
Sau khi đậu xe, Giang Nhiên dẫn theo Lạc Tú đi vào một con hẻm nhỏ, Lạc Tú ngó tới ngó lui, hết nhìn trái lại nhìn phải.
"Nhớ kỹ, đừng vào tiệm cắt tóc này, tôi quen hết những người làm trong tiệm đó, nếu cậu dám tiến vào, cậu cứ chờ mà xem.”
Giang Đồng Nhiên giơ giơ nắm đấm nhỏ, buông lời uy hiếp nói.
Lạc Tú cười khổ, nói thầm trong lòng rằng con mắt nào của chị nhìn thấy tôi muốn đi vậy?
Trái lại, một cửa tiệm mát xa đã thu hút sự chú ý của Lạc Tú.
Bên trong có một người đang mát xa cho người khác, nửa thân trên của người được mát xa đã bị cái chăn che khuất, không nhìn rõ mặt, nhưng cách thức xoa bóp lại bị Lạc Tú nhìn thấu tất cả.
Đó không phải là cách đấm bóp dành cho người sống, thủ pháp đó là dùng cho người chết. Phát hiện này khiến Lạc Tú hơi cau mày, bởi vì nếu Lạc Tú không nhìn lầm thì thủ pháp đó thuộc về nhất mạch Tương Tây Cản Thi!
"Cửa tiệm này có thể đi, đảm bảo chính quy." Giang Đồng Nhiên thấy tầm mắt của Lạc Tú dồn về phía cửa tiệm mát xa kia thì mở miệng giải thích.
"Tới ăn đi nè." Giang Đồng Nhiên quay đầu lại, lấy đống đồ ăn thừa trong túi ra, một đám mèo hoang, chó hoang lập tức vọt tới.
"Chị tốt bụng thật đấy." Lạc Tú mở miệng nói.1
"Chúng nó đáng thương lắm, sống trong thế giới mà loài người thống trị nên đã mất hết tư cách sống sót cũng như tự do." Sau khi cho ăn xong, Giang Đồng Nhiên dẫn theo Lạc Tú bước vào một tòa nhà cũ kỹ.
Hai người bước lên cầu thang, đi thẳng tới lầu năm, Giang Đồng Nhiên dùng chìa khóa mở cửa, sau đó vặn tay nắm…
Cảnh tượng trước mắt khiến cả Giang Đồng Nhiên lẫn Lạc Tú đều ngây ngẩn cả ra.
"Nhắm mắt, quay đầu đi chỗ khác!" Giang Đồng Nhiên tức khắc phát ra tiếng thét chói tai.
Lạc Tú cũng sửng sốt vô cùng, với thị lực của Lạc Tú tất nhiên đã nhìn thấy hết mọi thứ. Quần áo vương vãi khắp căn phòng, xen lẫn trong đó còn có quần lót, tất chân, áo ngực, vớ… với đủ loại màu sắc!
Qua hơn nửa ngày, Giang Đồng Nhiên mới đỏ mặt để Lạc Tú tiến vào, hiển nhiên những thứ không nên thấy đều đã bị cô ta cất đi hết.
"Cậu không nhìn thấy gì hết, đúng chứ?" Giang Đồng Nhiên trợn mắt hỏi như đang thị uy.
"Con người của tôi ấy mà, trời vừa tối thì tầm nhìn không còn tốt nữa." Lạc Tú rõ ràng là đang trợn mắt nói mò, còn đạt tới trình mặt không đỏ tim không đập.
"Ồ, thế thì tốt, ngày thường cũng chẳng có ai tới chơi, tôi cũng lười dọn dẹp." Giang Đồng Nhiên mở miệng giải thích.
"Cậu ở phòng kia, tiền thuê nhà mỗi tháng là bảy trăm, điện nước tính riêng." Giang Đồng Nhiên hào sảng nói.
"Còn nữa, xung quanh chúng ta có rất nhiều hàng xóm." Giang Đồng Nhiên bỗng mở một cánh cửa khác ra, bên ngoài cánh cửa là một hành lang cực rộng, lúc này có một đám người cả nam lẫn nữ đang ngồi ngoài đó chơi bài.
Vừa thấy Giang Đồng Nhiên, tất cả mọi người đều thân thiết gọi cô ta một tiếng chị Nhiên Nhiên.
Thấy vậy, Lạc Tú có hơi ngạc nhiên, trong số những người này có người là luyện võ, nhưng xem ra trình độ cùng lắm chỉ tầm tầm Vương Thông của Thông Châu mà thôi.
"Chị Nhiên Nhiên, sao chị lại dẫn một người đàn ông về đây vậy?" Một cô gái cất tiếng hỏi.
Cô ta tên là Thúy Nhi, cùng bạn trai ra ngoài làm ăn, cái người ngồi cạnh để trần hai cánh tay chính là bạn trai cô ta.
"Cậu ta là một người tốt nên tối quyết định cho cậu ta ở đây một thời gian. Cậu ta sẽ ở chung nhà với tôi, về sau mọi người nhớ chiếu cố cậu ta nhiều hơn nhé." Giang Đồng Nhiên cười nói.
Nhưng Lạc Tú nhạy bén phát hiện, trong số họ, một người đàn ông có vẻ là người cầm đầu lập tức xụ mặt xuống, biểu cảm trông rất khó coi, điệu bộ thì hình như vô cùng bất mãn với Lạc Tú.
"Này, anh bạn nhỏ, cậu làm ở đâu vậy? Có muốn tới quán bar Dạ Hỏa làm bảo kê với tôi không?" Người đàn ông kia thả xấp bài trong tay xuống, tên của anh ta là Hàn Phi Vũ, là thủ lĩnh của đám người này.
Hơn nữa tất cả mọi người đều biết, anh ta vô cùng thích Giang Đồng Nhiên, quan trọng nhất là anh ta chính là thủ lĩnh của đám người này, phía trên cũng có người quen. Thấy thái độ của Hàn Phi Vũ, những người còn lại lập tức để lộ biểu cảm hóng hớt xem kịch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT