Ở cửa Starbucks, một người phụ nữ với mái tóc dài hơi xoăn đưa tay ra chặn đường của ba người họ.

Nói chính xác là ngăn Hạ Hân Hân và Trần Hoa Hoa lại.

Đây là người đẹp không hề kém cạnh Hạ Hân Hân và Trần Hoa Hoa về nhan sắc, khí chất và cả cách ăn mặc.

Ngay lập tức, tất cả đàn ông và thậm chí cả phụ nữ trong toàn bộ cửa hàng Starbucks đều nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt đầy ghen tị.

Đúng là một ngày đen như chó mực, hai người đẹp còn chưa đủ hay sao mà con mẹ nó lại còn tới thêm một người nữa thế?

Tại sao tên nhóc này lại có nhiều người đẹp vây quanh đến vậy?

Chẳng lẽ lại là một cậu ấm con nhà giàu có ư?

Người phụ nữ nhuộm tóc màu xám khói, nhưng nó không phù hợp với khí chất của cô ta, bởi vì người phụ nữ thuộc loại chị cả chín chắn.

Trông rất đoan trang, trưởng thành và chững chạc.

Tuy rằng những việc bây giờ cô ta đang làm không hề chững chạc nhưng ngay cả động tác chặn người cũng vô cùng tao nhã.

Cô ta khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, ngay cả Hạ Hân Hân cũng phải chịu lép vế trước bộ ngực đáng tự hào của cô ta.

Cô ta mặc một chiếc quần jean rách, nhưng khó có thể che đi đôi chân dài thon thả, đeo khuyên tai và mặc một chiếc áo khoác jean, có điều trang điểm lại hơi loè loẹt.

Nhưng càng tăng thêm vẻ trưởng thành và quyến rũ.

“Có chuyện gì à?” Dù sao Hạ Hân Hân cũng là kiểu người tổng tài bá đạo, cho dù bị ngăn lại nhưng cô ta vẫn rất có khí chất.

“Hai cô em gái, có thể cho tôi mượn một ít tiền được không, quay về tôi sẽ trả ngay.” Giang Đồng Nhiên cười duyên dáng, có vẻ bất đắc dĩ.

“Muốn bao nhiêu?” Trần Hoa Hoa nói.

“Một vạn!” Giang Đồng Nhiên lo lắng nói, hình như đã mượn mấy người nhưng đều thất bại, cho nên sau khi nói xong câu này có vẻ thấp thỏm không yên.

“Xin lỗi, tôi không có nhiều tiền mặt như vậy.” Hạ Hân Hân mỉm cười từ chối.

Đúng là họ không có nhiều tiền mặt, dù sao thì cả hai đều là gia đình giàu có, khi đi ra ngoài họ rất ít khi mang theo tiền mặt, nếu vượt quá mấy ngàn thì họ sẽ quẹt thẻ.

Hơn nữa hai người cũng không muốn cho người lạ mượn tiền, bởi vì hiện tại kẻ lừa đảo rất thông minh, họ không đến nhà ga lừa lọc nữa mà cứ quanh quẩn ở sân bay.

Hạ Hân Hân và Trần Hoa Hoa cho rằng có thể đối phương chính là kẻ lừa đảo.

Giang Đồng Nhiên nghe vậy thì hơi thất vọng, cô ta nhìn thấy cách ăn mặc và khí chất của Hạ Hân Hân và Trần Hoa Hoa như là người nhà giàu nên mới định vay tiền.

Nhưng không ngờ đối phương lại không muốn cho cô ta mượn.

Thật ra cô ta vay tiền là có việc cần dùng gấp, mà thẻ ngân hàng của cô ta lại bỏ quên ở nhà nên hiện giờ cô ta lại không có tiền trong tay.

“Vậy làm phiền rồi.” Giang Đồng Nhiên cười đầy gượng gạo, sau đó thất vọng cúi đầu, xoay người định rời đi.

Thật ra rất nhiều người ở Starbucks đã từng nghe câu này, mặc dù nhiều người đàn ông cho rằng Giang Đồng Nhiên rất đẹp, nhưng khi nghe đến việc vay tiền thì không một ai mở miệng cả.

Hiện tại xã hội này có rất nhiều kẻ lừa đảo, hơn nữa đây còn là sân bay, không có gì bảo đảm rằng đối phương sẽ không lấy tiền rồi lên máy bay chạy mất, làm người tốt thật khó!

Mà Giang Đồng Nhiên cũng biết điều này, cho nên cô ta cũng không dây dưa quá nhiều, chỉ cảm thấy hơi thất vọng, thật sự cô ta đang rất cần một vạn.

Nếu không, bên kia sẽ rời đi, như thế sẽ quá muộn.

“Chờ đã.” Đột nhiên một giọng nói vang lên khiến Giang Đồng Nhiên dừng lại.

Giang Đồng Nhiên nghi ngờ quay lại, mà Hạ Hân Hân và Trần Hoa Hoa nghe thấy cũng lập tức thay đổi sắc mặt.

Bởi vì người mở miệng không phải ai khác mà chính là Lạc Tú!

Ngay lập tức, rất nhiều người trong Starbucks cũng đổ dồn ánh mắt tò mò về phía Lạc Tú.

“Cô muốn mượn một vạn phải không?” Lạc Tú hỏi.

Giang Đồng Nhiên gật đầu, thật ra ban đầu cô ta không có ý định mượn tiền Lạc Tú, bởi vì nhìn anh chẳng giàu có gì.

“Tôi muốn tiền mặt!” Giang Đồng Nhiên lại cười.

“Chúng tôi không có tiền mặt.” Hạ Hân Hân vội vàng nháy mắt với Lạc Tú, ra hiệu Lạc Tú đừng nói nữa.

Nhưng Lạc Tú không để ý đến ánh mắt của Hạ Hân Hân, anh mở túi, lấy ra một vạn mà ba Lạc đã gói trong giấy báo đưa cho Giang Đồng Nhiên.

“Nếu không đủ thì tôi còn có một vạn ở đây nữa!” Lạc Tú lại lấy ra một gói khác.

Còn Hạ Hân Hân và Trần Hoa Hoa lại có đủ mọi cảm giác lẫn lộn và sắp nổ tung vì tức giận.

Có ba lý do, thứ nhất là thời đại nào rồi mà ra ngoài chơi vẫn mang nhiều tiền mặt như vậy, mang thì cứ mang đi, lại còn lấy giấy báo gói lại như thế, bộ không thấy mất mặt à?

Bây giờ người giàu đều dùng thẻ ngân hàng mà.

Thứ hai là tại sao Lạc Tú lại cho đối phương mượn tiền chứ?

Chẳng lẽ là vì bên kia xinh đẹp sao?

Nếu vậy thì Lạc Tú đúng là một con quỷ háo sắc rồi.

Thứ ba là họ cảm thấy Lạc Tú ngu quá, quá ngu luôn.

Bây giờ ai cũng cho rằng người phụ nữ này là kẻ lừa đảo, còn anh thì ngược lại, người ta không định lừa anh mà anh lại tự dâng đến tận cửa, sau đó còn hỏi người ta còn cần thêm nữa không.

Chắc chắn người ta sẽ nói là còn cần rồi.

Quả nhiên.

“Vậy thì tốt, hai vạn cũng được.” Giang Đồng Nhiên mỉm cười.

“Vậy thì cầm đi, có việc gấp thì cứ dùng.” Lúc này Lạc Tú rất hào phóng, bởi vì anh có thể thấy được trong mắt người kia quả thực có vẻ lo lắng.

Hạ Hân Hân tức giận đến trợn tròn mắt, trong khi Trần Hoa Hoa lại ngây ngốc nhìn Lạc Tú.

Nhất là khi người phụ nữ muốn mượn thêm một vạn thì họ chắc chắn Giang Đồng Nhiên là kẻ lừa đảo.

Mà rất nhiều người trong Starbucks cũng đang nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt hả hê, người này đúng là kẻ ngốc.

Đúng là tên ngốc vừa chui ra khỏi núi mà.

Hạ Hân Hân mở miệng định lấy lại tiền, nhưng Giang Đồng Nhiên đã nói.

“Anh đúng là một người tốt.” .

||||| Truyện đề cử: Trốn Thoát Khỏi Ác Ma |||||

“Ừ, đúng là người tốt.” Hạ Hân Hân tức giận giậm chân, là người tốt, người ngu ngốc.

Cứ nhìn mà xem, chắc chắn lát nữa đối phương sẽ chủ động bảo anh lưu lại số điện thoại, nhưng người bên kia sẽ không để lại số điện thoại cho anh, thủ đoạn vụng về như vậy làm sao có thể lừa được người ta chứ?

“Tôi lưu số điện thoại của anh được không? Tôi sẽ trả lại tiền cho anh.” Giang Đồng Nhiên nói.

Lạc Tú hơi do dự, sau đó cho Giang Đồng Nhiên số điện thoại.

Giang Đồng Nhiên vẫy tay, cầm tiền rời đi.

Hạ Hân Hân hoàn toàn không nói nên lời, cô ta đã gặp phải loại cực phẩm gì vậy nè?

Thủ đoạn vụng về như vậy mà cũng có người mắc mưu ư?

Không phải mánh khoé của người ta quá cao minh mà là Lạc Tú quá ngu ngốc.

“Xem ra anh không có nói dối, đúng là anh mới chân ướt chân ráo bước vào đời.” Trần Hoa Hoa ở bên cạnh nói một cách kỳ lạ.

Mà rất nhiều người ở Starbucks cũng nhìn Lạc Tú như một tên ngốc.

Người này hoặc là bị dại gái hoặc là kẻ ngốc thật sự.

Thật không thể tin nổi trong xã hội này lại còn có người ngu ngốc như vậy!

Hạ Hân Hân cũng không ngăn cản Giang Đồng Nhiên bỏ đi, dù sao thì đó cũng không phải là tiền của cô ta, để Lạc Tú mua một bài học kinh nghiệm cho anh thông minh hơn cũng tốt.

Mặc dù Lạc Tú nhận thấy Hạ Hân Hân và Trần Hoa Hoa coi thường anh, nhưng Lạc Tú cũng chẳng giải thích.

Nhưng sau sự việc này, Hạ Hân Hân càng coi thường Lạc Tú hơn.

Thậm chí còn cho rằng Lạc Tú không đủ tư cách để làm bạn của cô ta.

Vừa đi ra khỏi sân bay, một chiếc Bentley chậm rãi lái tới, một người đàn ông cao ráo, khôi ngô tuấn tú bước xuống xe.

Hạ Hân Hân nhìn Lạc Tú, sau đó lại nhìn tài xế của cô ta, đừng nói Lạc Tú không thể so sánh với những cậu ấm nhà giàu có mà ngay cả tài xế của cô ta cũng không bằng nữa là. Ngoài dáng vẻ bề ngoài ra thì ít nhất tài xế của cô ta cũng không ngốc như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play