Bữa ăn kết thúc ngay khi đám người Sở Vân Hào đã châm chọc khiêu khích xong.
Bước ra khỏi nhà hàng, Hạ Linh Lung có chút tức giận nhìn Lạc Tú.
"Sao hôm nay anh lại thế này hả? Sao lại không biết phản bác?" Hạ Linh Lung không cảm thấy Lạc Tú ăn nói vụng về, ngược lại cảm thấy hôm nay Lạc Tú không nên như thế này.
Chẳng lẽ thật sự là vì sợ rồi?
Ngẫm lại cũng có khả năng, dù sao Sở Vân Hào cũng là một cậu ấm giàu có thực sự, còn Lạc Tú thì nói đến cùng cũng chỉ là thể hiện trên mảnh đất Thông Châu này mà thôi.
Nghĩ đến đây, Hạ Linh Lung không khỏi có chút thất vọng đối với Lạc Tú. Trước đó cô ta còn tưởng rằng Lạc Tú sẽ không giống người thường một chút.
Xem ra là bản thân mình đã nhìn nhầm, khi thực sự đối mặt với những cậu ấm nhà quyền quý này, Lạc Tú hoàn toàn không có khả năng và sự tự tin như vậy.
“Không thể nói chuyện về tảng băng với côn trùng mùa hè!” Lạc Tú cười cười, bỏ lại câu nói này liền rời đi.
“Linh Lung, sao cậu lại tìm một người như vậy để chặn họng súng cho cậu chứ? Anh ta hoàn toàn không có năng lực cùng tư cách kia!” Lúc này, Chu Tuyết Phi cũng đi ra, vỗ vai Hạ Linh Lung nói.
“Cậu xem hôm nay mất mặt kìa, mình cũng cảm thấy xấu hổ thay cho cậu.” Chu Tuyết Phi thở dài.
“Haiz, trước kia mình luôn nghĩ là anh ta sẽ không giống người thường, nhưng mà ai biết được lại như vậy chứ?" Hạ Linh Lung mất mát cúi đầu.
"Linh Lung, có một số thứ là bẩm sinh. Giống như cậu và mình đều ngậm thìa vàng mà chào đời vậy."
"Sở Vân Hào kia cũng là như vậy. Có những thứ này không phải dựa vào sự cố gắng sau này là có thể đạt được. Về sau cậu vẫn nên tránh xa anh ta một chút đi. Anh ta hoàn toàn không phải người cùng đẳng cấp với chúng ta." Chu Tuyết Phi lắc đầu.
Mà ở một phía khác, hôm nay Trần Hữu rất vui vẻ, thậm chí trên đường trở về còn cố ý mở một bài nhạc lắc đầu nhàm chán, vừa vặn vẹo thân hình theo nhịp điệu vừa tùy ý cười to.
Lạc Tú!
Hừ, dù trước đây mày có lợi hại đến đâu đi nữa thì như thế nào?
Người anh em của ông đây vừa đến, chẳng phải mày đã lập tức kinh sợ sao?
Yên tâm đi, đây sẽ chỉ là bắt đầu, tao sẽ khiến người anh em của tao cẩn thận, chậm rãi chơi đùa mày tới chết.
Tao sẽ khiến mày hối hận khi đến thế giới này!
Nghĩ đến đây, Trần Hữu càng cười tự đắc như một kẻ mất trí.
Sau đó xe từ từ lái vào hầm để xe của một biệt thự.
Đỗ xe xong, Trần Hữu cười ngân nga một điệu, bước xuống xe, sau đó đi vào biệt thự.
Giờ phút này, ba của Trần Hữu vẫn chưa ngủ, đang đọc báo trong phòng khách.
“Chuyện gì mà vui thế?” Ba của Trần Hữu hỏi.
“Không có chuyện gì, hôm nay trút giận rồi.” Trần Hữu cười nói.
“Con trai của ba cũng không thể bị khinh bỉ ở bên ngoài, có phải Lạc Tú trước đó không?” Ba của Trần Hữu hỏi.
“Dạ.” Trần Hữu đắc ý gật đầu.
“Chờ ông già của con rảnh tay, giết chết nó còn không đơn giản như bóp chết một con kiến à!” Ba của Trần Hữu cười khẩy nói.
“Không nói chuyện nữa, con lên trước.” Trần Hữu tràn đầy sức sống nhảy lên lầu, sau đó đẩy cửa phòng mình ra, đóng cửa lại, vừa định bật đèn thì bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
Bởi vì anh ta ngửi được mùi thuốc lá trong phòng. Nói chính xác là anh ta không hút thuốc, trong phòng làm sao lại có mùi khói?
Trần Hữu vừa nhấn công tắc, vừa chuẩn bị nổi giận.
"Tạch!"
Dưới ánh đèn, một người quay lưng về phía Trần Hữu, nhìn ra ngoài cửa sổ, trên tay còn cầm điếu thuốc.
Người đàn ông quay lại, mỉm cười.
“Tên họ Lạc, sao mày lại dám ở đây?” Trần Hữu tức thì ngỡ ngàng.
"Mày tới đây làm gì?” Trần Hữu nhìn thấy Lạc Tú thì nhanh chóng tiến lên một bước, sau đó mở ngăn kéo, lấy ra một khẩu súng lục.
“Đến tiễn anh.” Lạc Tú không để ý đến khẩu súng trong tay Trần Hữu.
“Chà, giỏi! Đúng là thiên đường có cửa mày không đi, địa ngục không lối mày lại chen vào!" Trần Hữu cầm súng lục chĩa vào Lạc Tú.
“Thực xin lỗi, nếu mày đã đến đây, vậy mày không thể đi được nữa!” Trần Hữu cười rất đắc ý, trên mặt đột nhiên hiện lên một tia điên cuồng.
Đây là nhà của anh ta, anh ta có thể giết Lạc Tú, sau đó tùy ý bịa ra một tội danh đi tố cáo Lạc Tú.
Ví dụ như đột nhập cướp bóc?
Hoặc là trực tiếp giết Lạc Tú, sau đó dìm anh xuống sông?
Tất cả dường như đều là lựa chọn không tệ.
"Đang nghĩ ngày mai giết chết mày như thế nào, không ngờ mày lại tự đưa bản thân đến rồi. Tao biết mày rất giỏi đánh nhau, nhưng có thể nhanh hơn súng sao?" Trần Hữu cười khẩy bóp cò súng.
Nhưng không có đạn ra khỏi nòng, sau đó Trần Hữu lại bóp cò vài cái. Ngoại trừ âm thanh trống rỗng thì không có gì xảy ra.
“Mày?” Trần Hữu có hơi hoảng sợ, vươn tay muốn kéo tay nắm cửa nhưng làm sao cũng không mở ra được.
“Mày tới đây là muốn giết tao à?” Trần Hữu ra vẻ trấn định nói, nhưng trên thực tế tay đã run lẩy bẩy. Anh ta hoảng sợ.
Lạc Tú gật đầu.
"Khoan hẵng nói đây là nhà của tao, mày có dám giết tao ở trong này hay không, cho dù là nơi khác thì mày cũng không dám."
"Tên họ Lạc, mày nghĩ mày là ai chứ?"
“Tao đã gài bẫy mày nhiều lần như vậy, nhưng mày đều không dám làm gì tao cả!” Nghĩ đến đây, Trần Hữu lại khôi phục bình tĩnh.
“Có thể anh đã hiểu lầm.” Giọng điệu của Lạc Tú có chút lạnh lẽo. .
Đam Mỹ Hay"Anh cho rằng tôi không dám giết anh ư? Không dám báo thù anh ư?"
"Ở trong mắt tôi, giết anh còn dễ hơn bóp chết một con kiến. Nhưng tôi vẫn chưa động vào anh, không phải tôi không dám, mà là tôi không muốn."
“Trước đó anh còn có giá trị lợi dụng. Nhưng bây giờ, giá trị của anh đã mất.” Lạc Tú chậm rãi nói.
“Là mày không dám!” Trần Hữu rất chắc chắn.
Ba của anh ta là ai? Lạc Tú không biết rõ sao?
Lạc Tú dám động vào anh ta ư?
"Anh thật là ngốc quá thể. Sao không dùng cái đầu ngu ngốc của anh mà suy nghĩ cho kỹ càng một chút, vì sao ở trường học, tôi có thể mời tất cả ông lớn ở Thông Châu đến được chứ?"
"Để tôi nói cho anh biết, đó là bởi vì bọn họ sợ tôi, bọn họ sợ chết!"
“Để tôi nói cho biết thêm, anh có biết tại sao bọn họ sợ tôi không?” Lạc Tú khẽ cười một tiếng.
Trần Hữu há mồm định hét cứu mạng, nhưng anh ta lại phát hiện anh ta đã mở miệng, song làm sao cũng không phát ra tiếng được.
Rõ ràng là chỉ cần anh ta hô to, nhất định sẽ thu hút sự chú ý của ba, nhất định sẽ được cứu.
Thậm chí anh ta có thể tưởng tượng giờ phút này ba của mình đang chưa nhận ra điều gì mà ngồi trên ghế sô pha dưới lầu và đang cúi đầu đọc báo nữa.
Cho dù tạo ra một chút âm thanh cũng tốt, một chút cũng tốt, nhưng mà anh ta không động đậy được nữa, không hề động đậy được tí xíu nào.
Loại cảm giác vô lực muốn hét lên nhưng không thể phát ra tiếng này khiến Trần Hữu khiếp sợ đến cực điểm.
“Trước đó tôi đã từng nhắc nhở anh, anh hoàn toàn không biết người đang đứng trước mặt anh rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào đâu." Nói đến đây, Lạc Tú đưa ngón trỏ lên môi, sau đó làm động tác cấm thanh với Trần Hữu.
Cảnh sắc trước mặt Trần Hữu thay đổi, anh ta đang ở trên một bậc thang cũ xưa, máu trên bậc thang không ngừng chảy ra. Ngẩng đầu nhìn về phía trước, cả bầu trời đều là màu máu âm u.
Trong cửa núi đổ nát đầy xác chết, hầu như không có chỗ đặt chân, hơi thở của từng thi thể đó đều vô cùng mạnh mẽ. Theo Trần Hữu thấy, gọi bất kỳ ai là thần cũng không ngoa!
Nhưng bọn họ đã chết, còn có một người cuối cùng bên trong giãy giụa, nhưng lại bị một người đàn ông có thần sắc thờ ơ siết mạnh chặt đứt cổ.
Người đàn ông đó xuất hiện với một cỗ tà mị và tàn nhẫn, đôi mắt lạnh buốt quét qua trên người Trần Hữu. Trần Hữu tức thì sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất.
"Bây giờ đã hiểu chưa? Cái gì mới gọi là không thể nói chuyện về tảng băng với côn trùng mùa hè hả. Anh đang chống đối với thần đấy!" Người đàn ông đó xõa tóc, tóc dài như thác nước, hai mắt giống như hai ngọn đèn thần!
Trong khoảnh khắc, người đàn ông từ trên mặt đất đứng lên, đầu đội trời, chân đạp đất. Trần Hữu cảm thấy mình nhỏ bé như một con kiến.
"Đừng, van xin anh, van xin anh..."
Nhưng anh ta không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình chính là câu nói này.
"Yên tâm đi, anh có biết tại sao tất cả mọi người đều sợ hãi cái chết không?"
"Anh có bao giờ để ý rằng dù là Kinh Phật hay Đạo giáo đều khuyên mọi người nên làm việc thiện và tích đức khi còn sống, để tránh sau khi chết sẽ vạn kiếp bất phục không?"
"Chẳng lẽ thực sự là do bọn họ nhàm chán, hay là do người xưa ngu ngốc?"
"Không, đó là bởi vì cái chết không phải là sự giải thoát cho một số người. Nó không phải là kết thúc, mà là sự khởi đầu, sự khởi đầu của đau khổ, đến vĩnh hằng."
“Đó là lý do tại sao bọn họ sợ hãi cái chết!” Lạc Tú cười xấu xa.
Trong phòng của Trần Hữu, Lạc Tú bóp cổ Trần Hữu một cách thô bạo đến chết.
Trong biệt thự của Trần Hữu, Trần Hữu lại chậm rãi mở cửa ra.
"Không phải con về phòng chuẩn bị ngủ sao? Sao lại đi ra ngoài rồi?" Ba của Trần Hữu cau mày hỏi.
“Ba, lại đây, con có một câu muốn nói với ba.” Trần Hữu cúi đầu xuống, khuôn mặt không nhìn thấy nở nụ cười vui vẻ, khóe miệng ngoác đến mang tai, đáy mắt một mảnh tối đen.
“Được.” Ba của Trần Hữu đặt tờ báo trên tay xuống, đi về phía Trần Hữu. Ông ta không để ý rằng, gót chân của Trần Hữu đang cách mặt đất một khoảng.