Buổi chiều tan làm, Trương Định muốn mời mọi người đi ăn tối. Thật ra Lạc Tú cũng không định đi nhưng những đồng nghiệp khác trong công ty đều cố gắng mời, dù sao thì không phải người nào cũng là đồ mắt chó không coi ai ra gì.
Hơn nữa vẫn có một vài người vẫn cực kỳ thích Lạc Tú, dù sao hôm nay Lạc Tú đã mời đến một ngôi sao, có lẽ các mối quan hệ của Lạc Tú không đơn giản như trong tưởng tượng.
Cuối cùng Lạc Tú quyết định đi.
Trước hết, vì công ty này đã cho anh nên anh cũng cần phải lấy lòng mọi người.
Cũng nhìn xem ai có thể ở lại và ai không thể, đối với những người mà Lạc Tú không thích, Lạc Tú sẽ để họ cút xéo.
Toàn bộ công ty đã thuộc về Lạc Tú, anh không thể khiến cho mình khó chịu được.
Thứ hai, còn một chuyện nữa, đó là Lạc Tú muốn đợi đến lúc ăn cơm sẽ nói rõ việc cắt đứt quan hệ với Trương Thục Phi, từ nay về sau đường ai nấy đi, không liên quan gì đến nhau nữa.
Xe của công ty đã bị mấy đồng nghiệp khác chiếm dụng, Trương Định dẫn theo Trương Thục Phi và Hồ Mỹ Kim, rõ ràng vẫn còn chỗ nhưng Trương Định lại thò đầu ra nói với vẻ khinh thường.
“Xin lỗi, Lạc Tú, đây là xe mới của tôi, anh ngồi vào sợ sẽ làm ô uế nó mất.”
Lạc Tú cũng không tức giận, mà đứng ở ven đường chuẩn bị đón taxi.
“Hừ, e rằng cả đời này anh ta sẽ không thể ngồi trên một chiếc xe sang trọng như vậy.” Hồ Mỹ Kim ở trong xe mỉa mai một cách trắng trợn.
Và đúng là Lạc Tú đã bắt taxi đến đó.
Địa điểm ăn uống là một câu lạc bộ tên là Hải Nguyệt Tiểu Trúc, tầng trên có nhà hàng và tầng dưới là quán bar, đây là một nơi tương đối cao cấp.
Ngay khi cả nhóm vừa bước xuống xe, Lý Tuyết đã đi tới ôm một người đàn ông cao ráo đẹp trai, đó là bạn trai của Lý Tuyết tên là Vương Thông.
Hơn nữa trên người mặc toàn hàng hiệu, vừa nhìn đã thấy thật vênh váo hung hăng.
Ngay cả Lạc Tú cũng nhìn anh ta, bởi vì ngoài ngoại hình cao một mét chín mươi kia thì rõ ràng tên Vương Thông này chính là con nhà luyện võ.
Tuy nhiên, Lạc Tú chỉ nhìn anh ta một chút xíu rồi lập tức nhìn đi chỗ khác, dù sao một kẻ luyện võ ở thế tục thì chẳng là gì trong mắt Lạc Tú cả.
Lý Tuyết kéo Vương Thông sát vào trong vòng tay của mình, sau đó giới thiệu với mọi người đầy vẻ khoe khoang.
“Đây là bạn trai của tôi, Vương Thông.”
“Anh Thông.”
“Anh Thông.”
Một đám người vây quanh và bắt đầu xúm xít làm quen, thậm chí Trương Định là kẻ luôn tỏ ra kiêu căng ngạo mạn cũng gọi anh ta một tiếng anh Thông.
Bởi vì nghe nói Vương Thông có lai lịch gì đó ghê gớm lắm, đối với người bình thường thì phải nịnh bợ vài câu rồi.
Chỉ có duy nhất Lạc Tú vẫn đứng bên cạnh, không hề tỏ vẻ gì cả.
“Anh là bạn trai của Thục Phi à?”
“Nhìn không ra đó nha, tư thái cũng thật cao ngạo đó.” Vương Thông nhìn thấy những người khác đều gọi mình là anh Thông, mà Lạc Tú thì lại đứng sang một bên, đương nhiên là không hài lòng rồi.
Ngay sau khi anh ta vừa dứt lời, biểu cảm của mọi người lập tức thay đổi, một số người lại còn tỏ vẻ hả hê khi thấy Lạc Tú bị nói như vậy. Đây chính là vừa đến đã đắc tội với Vương Thông rồi.
Lạc Tú hơi mỉm cười, đã bao nhiêu năm rồi anh chưa bị một đám giun dế xếp hàng khiêu khích hết lần này đến lần khác nhỉ?
Nhưng dù sao thì hôm nay cũng là đến ăn cơm, đương nhiên lúc này Vương Thông sẽ không gây phiền phức cho Lạc Tú.
Quả thật Vương Thông kia cũng có bối cảnh hùng hậu, nhưng trong mắt Lạc Tú, đó chỉ là một tên côn đồ không ra gì mà thôi.
Vì vậy, Lạc Tú không thèm để ý đến Vương Thông mà cứ thế bước đi.
“Hừ, thật là ngông cuồng, lát nữa tôi xem anh đẹp mặt như thế nào.” Vương Thông khinh thường nói. Đúng là ở đây anh ta cũng có một ít thế lực, mấy tên côn đồ cũng quen biết với anh ta.
Hơn nữa anh ta ỷ mình biết võ công nên đối phó với một người không có bối cảnh cũng chẳng biết võ công như Lạc Tú chẳng phải rất nhẹ nhàng hay sao?
Cho nên Vương Thông quyết định sẽ tìm cơ hội để dạy dỗ cho tên oắt con không biết trời cao đất rộng này một bài học.
Đoàn người lên lầu và yêu cầu một phòng riêng, còn Vương Thông thì tự giới thiệu mình với mọi người bằng giọng điệu khoe khoang và thị uy.
“Cũng không có gì, chỉ là bình thường hay đi lại với anh Bưu mà thôi.”
Khi nhắc đến anh Bưu, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, Hồng Bưu!
Đó là một ông lớn ở Tân Châu. Nhìn bề ngoài, ông ta là một doanh nhân lớn với vô số tài sản, nhưng trong bóng tối lại là ông vua của thế giới ngầm ở Tân Châu.
Dù nói như thế nào thì cũng phải nể mặt ông ta vài phần.
Hai năm trước, tại Tân Châu đã xảy ra một vụ án kinh hoàng, lúc đó bảy người thiệt mạng và hai mươi lăm người bị thương, tất cả đều do một tay anh Bưu thao túng.
Có thể nói, anh Bưu ở Tân Châu chính là một tay che trời.
Mà thật ra Hải Nguyệt Tiểu Trúc này cũng chẳng sạch sẽ gì, trên lầu có một sòng bạc, đương nhiên nơi này cũng thuộc sở hữu của Hồng Bưu.
Trong bữa ăn, mọi người đều vây quanh nịnh bợ Vương Thông và Trương Định, không ngừng kính rượu và nói những lời khách sáo.
Còn Lạc Tú thì sao?
Không ai để ý tới anh hết, ngay cả Trương Thục Phi cũng không để ý tới Lạc Tú, cứ xem anh như là người thừa vậy.
Sau khi ăn xong, Vương Thông đứng dậy và nói.
“Có muốn lên lầu chơi vài ván không?”
“Nhưng anh Thông, chỗ đó…”
“À, không sao, chỗ đó là của anh Bưu, tôi quen mà.” Vương Thông đắc ý nói.
Dưới sự thuyết phục của Vương Thông, cuối cùng đám người cùng nhau đi lên.
Trên lầu chật ních người, đâu đâu cũng là những kẻ đang chơi bài, sát phạt nhau.
Mà xung quanh là mấy tên đàn ông lực lưỡng đang đứng canh chừng.
Ngay khi vừa bước vào, Vương Thông đã hào phóng móc ra một vạn đưa cho Lý Tuyết, trong khi Trương Định còn hào phóng hơn, đưa hai vạn cho Hồ Mỹ Kim.
Sau đó Hồ Mỹ Kim và Lý Tuyết nhìn Trương Thục Phi với vẻ khoe khoang.
Trương Thục Phi nhìn Lạc Tú.
Nhưng Lạc Tú lại như không nhìn thấy, chẳng tỏ vẻ gì cả.
Điều này khiến cho Trương Thục Phi cảm thấy mình mất hết mặt mũi trước mặt mọi người.
Dù sao bạn trai của bạn thân cô ta thật hào phóng, vừa ra tay đã xoè ra một vạn hai vạn, còn Lạc Tú, đừng nói là một vạn mà ngay cả một xu cũng chẳng có.
“Người anh em, không bỏ tiền cho bạn gái chơi sao?” Vương Thông cố ý nói.
“Cược mười thua chín, huống chi là sòng bạc chứ?”
“Không nên chơi.” Lạc Tú khoát tay, cũng là nhắc nhở Trương Thục Phi.
Nhưng Trương Thục Phi nghe vậy thì lập tức thất vọng, nếu như Trần Hữu ở đây thì sẽ đưa cho cô ta một ít tiền để chơi nhỉ?
Cuối cùng, Trương Thục Phi tự lấy ra ba ngàn để chơi.
Sau khi đám người Vương Thông, Trương Thục Phi chơi vài ván thì mọi người đều thắng rất nhiều tiền.
Đặc biệt là Vương Thông, trong chốc lát đã thắng năm sáu vạn, ngoại trừ Hồ Mỹ Kim thua thì ngay cả Trương Thục Phi cũng thắng được hai vạn trong tay.
Nhìn thấy Vương Thông và Trương Thục Phi đi ngang qua với đống tiền mặt trong tay thì những người khác trong công ty không thể kìm lòng được nữa, đều háo hức muốn thử.
“Lạc Tú, hay là chúng ta cũng chơi thử xem?” Có người nói với Lạc Tú.
“Tốt nhất không nên đi, ở đây không thắng được đâu.” Lạc Tú bình thản nói.
“Anh nói vậy thật mất hứng, mọi người đã thắng rất nhiều rồi đó.” Lý Tuyết đứng bên cạnh bất mãn nói.
“Là anh không thắng được thôi.” Vương Thông cười khẩy.
“Ai đặt cược theo tôi đều thắng!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT