Ngay khi Hồ Mỹ Kim định tiếp tục chế giễu Lạc Tú thì bị một giọng nói cắt ngang.
Một người đàn ông mặc vest và đi giày da tiến về phía họ, người đàn ông này không những không đẹp, thậm chí có thể nói là xấu trai, ngay cả bộ vest kia cũng không khiến anh ta có vẻ ngoài giống như một con người.
Nhưng Hồ Mỹ Kim lại có vẻ rất vui sướng nhìn về phía người đàn ông và không quan tâm đến đám đông trong hội trường.
“Sáng nay anh đi đâu vậy?”
“Buổi sáng anh vừa đổi một chiếc xe trị giá hơn trăm vạn.” Vẻ mặt của Trương Định hơi đắc ý, trông rất kiêu ngạo, còn cố ý lớn tiếng như sợ người khác không nghe thấy.
Dù sao một chiếc ô tô có giá một trăm vạn là thứ mà những nhân viên văn phòng trước mặt anh ta không thể nghĩ tới. Trương Định đang cố tình khoe khoang đây mà.
“Tối nay tôi mời mọi người đi ăn cơm!” Hôm nay Trương Định đổi xe, vẻ mặt rất tự hào.
Hồ Mỹ Kim lại còn ghé tai Trương Định nói vài câu, Trương Định cười nhạt rồi lập tức nhìn Lạc Tú, sau đó thay đổi vẻ mặt nói.
“Lạc Tú phải không? Mới tới bộ phận của chúng tôi à? Tôi là trưởng phòng kinh doanh, yên tâm, sau này sẽ chăm sóc cho anh chu đáo. Đúng rồi, hay là ngồi xuống cùng nhau nói chuyện phiếm về xe cộ đi, xe của anh có nhãn hiệu gì vậy?” Vừa rồi Trương Định đã biết về tình hình của Lạc Tú, anh ta biết rõ Lạc Tú không có xe mà còn cố ý hỏi điều này, rõ ràng là anh ta muốn làm xấu mặt Lạc Tú trước đám đông mà.
Tuy nhiên, Lạc Tú giả vờ như không nghe thấy câu nói này. Thật ra Trương Định đã để lại cho anh ấn tượng rất sâu sắc, kiếp trước khi đến công ty này, Trương Định thường xuyên trừ tiền của anh mà không có lý do, còn yêu cầu anh làm thêm giờ, còn làm nhục anh trước mặt tất cả các đồng nghiệp của mình.
Khi Trương Thục Phi bỏ rơi Lạc Tú, thậm chí anh ta còn dẫn theo người khác cười nhạo Lạc Tú.
Nhưng mà kiếp này, Lạc Tú không có hứng thú để ý tới một kẻ tiểu nhân như vậy, anh bèn xoay người bỏ đi.
“Hừ, ở phía dưới tôi mà còn dám ngông cuồng như vậy, hãy đợi đấy.” Đương nhiên Trương Định không ngờ tên nhóc này lại dám ngông cuồng như thế.
Hơn nữa vừa rồi Hồ Mỹ Kim cũng đã thì thầm bên tai anh ta rằng tên nhóc này thật sự có thể theo đuổi được Trương Thục Phi xinh đẹp nhất công ty ư?
Trương Định cười khẩy nhìn theo bóng dáng của Lạc Tú.
Buổi chiều, toàn bộ phòng kinh doanh họp, mọi người cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm. Lúc Lạc Tú bước vào, ngay cả Trương Thục Phi cũng không chào hỏi Lạc Tú, xem ra mọi người cố ý tẩy chay anh!
Lúc này, Trương Định nhìn về phía Lạc Tú, sau đó cười nhạt.
“Lạc Tú, mặc dù hôm nay anh mới tới đây lần đầu tiên, nhưng anh phải có tác phong của người làm việc chứ.” Trương Định đã chĩa mũi súng về phía Lạc Tú, sẵn sàng bắt đầu gây khó dễ anh.
“Công ty có một nhiệm vụ, tôi hy vọng anh có thể hoàn thành. Đương nhiên, nếu không hoàn thành nhiệm vụ này, tiền lương cơ bản của anh sẽ bị trừ theo quy định của phòng kinh doanh chúng tôi.” Trương Định đã bắt đầu ra tay với Lạc Tú.
“Được.” Lạc Tú đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Điều này khiến Trương Định và những người khác hơi ngạc nhiên, vốn dĩ ai cũng nghĩ Lạc Tú sẽ từ chối, nhưng nào ngờ anh lại trả lời dứt khoát như thế.
Nhưng ngay sau đó, Trương Định đã thầm cười nhạt, tôi mà không giết được anh ư?
“Được, đúng là người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết. Công ty cần tìm một người đại diện, tôi đã đàm phán với một vài nghệ sĩ, nhưng đều không thành công. Hôm nay trước khi tan làm, tôi hy vọng anh có thể cho tôi một câu trả lời thỏa đáng!” Trương Định nói ra nhiệm vụ.
Nhiệm vụ này không phải do Trương Định bịa ra mà hoàn toàn là sự thật.
Nhưng khi những người ngồi bên dưới nghe thấy nhiệm vụ này thì sắc mặt tái mét.
Vì trước đó có vài nhân viên nghiệp vụ đã đích thân đến hỏi thăm một số nghệ sĩ, nhưng lần nào cũng bị họ đóng sập cửa lại, thậm chí không ít lần bị người ta mắng mỏ rất thảm.
“Thế nào? Lạc Tú, anh có kế hoạch gì không?” Trương Định bắt chéo chân nhìn về phía Lạc Tú.
Tất cả mọi người trong phòng đều biết đây là Trương Định cố ý dằn mặt Lạc Tú, cho nên không ai dám nói lời nào. Vốn dĩ Trương Thục Phi định mở miệng ngăn cản Lạc Tú, nhưng lúc này Lạc Tú lại chợt đáp lại.
“Tìm một ngôi sao là được chứ gì?”
“Ha ha ha, tìm được một ngôi sao?” Ai đó bật cười.
“Lạc Tú, bây giờ là giờ làm việc, không được phép nói đùa!” Trương Định bình tĩnh nói.
“Tôi không đùa!”
“Tìm một ngô sao ư?” Trương Định cười khẩy.
Chỉ cần nghệ sĩ là người trong giới giải trí, cho dù là tuyến mấy cũng chính là nghệ sĩ, nhưng ngôi sao thì khác, ít nhất cũng phải có hạng hai!
Lúc trước Trương Định ở công ty đã tự mình vận dụng các mối quan hệ cũng không tìm được người đại diện công ty, bây giờ Lạc Tú mới tới đây có một ngày mà còn khoác loác là sẽ tìm một ngôi sao đến ư?
“Được đó, Lạc Tú, giọng điệu cũng khá lắm. Ngược lại tôi muốn xem anh có thể tìm được người nổi tiếng nào làm người đại diện hay không?” Hồ Mỹ Kim ở bên cạnh mỉa mai.
“Một thằng nhóc không tiền không thế, ngày đầu tiên đi làm đã muốn tìm một ngôi sao đến làm người đại diện, có phải anh đã quá coi thường đàn anh chúng tôi rồi không?” Một nhân viên nghiệp vụ đập bàn quát.
“Lạc Tú, anh bớt tranh cãi đi.” Trương Thục Phi thật sự không muốn bị Lạc Tú làm cho mất mặt cho nên mới nhắc nhở.
Nhưng Lạc Tú giả vờ như không nghe thấy.
“A, một năm nay nhóm chúng tôi đã tìm khắp nơi mà còn chưa được nghệ sĩ nào, anh chỉ là người mới, còn dám nói sẽ tìm một ngôi sao đến ư? Ai cho anh tự tin nói những lời này vậy?” Một người nhân viên cũ khác cũng đập bàn theo.
“Không phải khoác lác như thế đâu.” Lý Tuyết cũng không chịu nổi nữa, tên Lạc Tú này thật là ngông cuồng.
Không ai tin rằng Lạc Tú có thể tìm được một ngôi sao, dù sao thì người có xuất thân như Trương Định cũng không thể làm được, huống chi một người mới không có bối cảnh như anh sao có thể làm được điều này chứ?
Lúc này Trương Thục Phi vô cùng thất vọng về Lạc Tú, cô cho rằng Lạc Tú kém cỏi nhất chính là trong nhà không có tiền, nhưng không ngờ Lạc Tú lại là người thích ba hoa như thế.
Có thể người khác không hiểu chi tiết về Lạc Tú, nhưng Trương Thục Phi là bạn gái của anh, sao lại không hiểu chứ?
Anh chỉ là một người đến từ thị trấn, ngày đầu tiên bước vào Tân Châu lại mạnh miệng nói rằng sẽ tìm được một ngôi sao ư?
Anh có năng lực đó sao? Anh có mối quan hệ đó sao?
Không phải là Trương Thục Phi không biết về các mối quan hệ của Lạc Tú.
“Được rồi, nếu Lạc Tú đã nói vậy thì chúng ta hãy chống mắt ở đây chờ Lạc Tú tìm được một ngôi sao đi.” Trương Định mỉa mai nói, anh ta cũng không tin Lạc Tú có thể tìm được một ngôi sao để làm người đại diện.
“Bây giờ anh có thể đi ra ngoài tìm được rồi. À, quên nhắc nhở anh, anh không có xe phải không?”
“Xe công trong công ty có vấn đề, hôm nay không lái được, anh chỉ có thể đi taxi, tiền taxi thì anh tự trả.” Trương Định ác ý nói.
Thật ra có thể nói Lạc Tú đã là ông chủ của công ty này, đương nhiên, Lạc Tú biết xe công trong công ty không hề bị hỏng, đây là Trương Định cố ý nói thế.
Tuy nhiên, Lạc Tú cũng không nói nhiều mà chỉ nói ngắn gọn.
“Không cần, tôi sẽ gọi điện cho cô ấy đến là được.”
“Ha ha ha, anh gọi điện cho một ngôi sao đến đây ư?”
“Lạc Tú, đủ rồi.” Trương Thục Phi tức giận bỏ ra ngoài, cô ta quá mất mặt đến mức không muốn ở trong này chút nào nữa.
“Anh đùa với tôi đúng không?” Lúc này Trương Định cũng tức giận.
“Tôi nói thật.” Lạc Tú nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Lạc Tú, anh có chắc anh không bị bệnh đó chứ?”
“Lạc Tú, tối hôm qua anh đã uống quá nhiều phải không?”
“Thục Phi, tốt hơn hết cô nên vào đây đưa bạn trai đi bệnh viện kiểm tra đi. Tôi nghĩ có thể đầu óc anh ta có vấn đề rồi.” Trương Định chỉ vào đầu mình.
Còn Lạc Tú lại lấy điện thoại di động ra và bấm một dãy số.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT