Bầu không khí trong Hào Thái lúc này bị đè nén đến cực điểm.

Người phục vụ và quản lý sợ hãi đến mức không dám bước ra.

Bọn họ có thể không biết những lão đại ở Thông Châu, nhưng không thể không biết Từ Tứ.

Nhưng lúc này Từ Tứ lại bị dọa đến mức quỳ lụi sơ trên mặt đất, không cần suy nghĩ cũng biết những người này đáng sợ như thế nào.

Lạc Tú ra lệnh cho Hồng Bưu đem video giám sát tới.

Sau khi Lạc Tú xem video giám sát, vẻ mặt của anh đã chùng xuống cực điểm, sát khí bùng phát trong tích tắc, ngoại trừ một vài người xung quanh Lạc Tú, những người khác đều như rơi vào hầm băng.

Thật là đáng sợ, sát ý này khiến nhiều người đứng không vững, suýt nữa tè ra quần.

“Một cái ly cần những năm vạn!” Lạc Tú vừa nói vừa đi tới chỗ người phục vụ.

Người phục vụ sợ hãi quỳ trên mặt đất.

“Được, được lắm!” Lạc Tú liên tiếp cười khẩy, hoàn toàn không quan tâm đến người phục vụ.

Mà cậu Lưu và Từ Tứ lúc này sợ tới mức muốn tè ra quần, sắc mặt của người phục vụ cũng tái nhợt.

“Có đôi khi người khác khách khí với anh không phải là vì sợ anh hay người đó dễ bắt nạt, mà là người khác không thèm chấp anh, nhưng đừng lấy cái đó ra để làm lý do đi bắt nạt người khác!” Vẻ mặt của Lạc Tú vô cùng lạnh lùng.

"Nhường một bước lại không biết ý mà dừng lại!"

"Chẳng lẽ các người chưa từng nghe tới câu đừng bắt nạt người lương thiện sao?"

"Năm vạn đúng không?"

"Đập cho tôi, đập hết tất cả, sau đó tôi cho anh ba ngày, trang trí lại như cũ cho tôi!"

“Trang trí xong lại đến đập phá cho tôi!” Lạc Tú nói.

“Lạc Gia, cậu yên tâm, chuyện này tôi sẽ lo liệu.” Hồng Bưu là người đầu tiên lên tiếng.

" Lạc Gia, việc này không khó, tôi sẽ cố làm hết sức!"

" Lạc Gia, cả tôi nữa!"

" Lạc Gia, tôi cũng có thể giúp cậu!"

Hơn chục lão đại Thông Châu lần lượt lên tiếng.

“Ba, ba và Thục Đoan vào trong xe chờ con, con trò chuyện với bạn bè thêm một lát!” Lạc Tú nói với ba mình.

Lam Thục Đoan rất nhạy cảm, cô ấy biết sắp tới sẽ xảy ra một số chuyện mà ba Lạc không thể nhìn.

Sau khi ba Lạc và Lam Thục Đoan đi khỏi.

Lạc Tú không thể chịu đựng được nữa.

Anh có thể không quan tâm đến người khác, có thể không quan tâm đến tất cả mọi thứ.

Nhưng không thể không quan tâm đến ba mình.

Đối với Lạc Tú mà nói, ba Lạc chính là vảy rồng ngược của Lạc Tú!1

Người nào muốn chạm vào vảy rồng ngược, chỉ có đường chết!

Nghĩ đến việc ba Lạc bị người phục vụ đẩy ngã xuống đất rồi lớn tiếng nhục mạ, cơn giận của Lạc Tú đột nhiên dâng lên!

Một ngón tay vừa động, người phục vụ lập tức nổ tung.

Máu thịt bay khắp nơi.

Điều này khiến tất cả mọi người trong hội trường hoảng sợ đến cực điểm.

Trước đó đã cảm thấy Lạc Tú vô cùng đáng sợ.

Đến bây giờ mới biết Lạc Tú còn có thể đáng sợ hơn.

Nhất là mấy lão đại như Hồng Bưu, Quảng Khôn, tim đập thình thịch.

Thật là đáng sợ.

Lấy mạng người chỉ bằng một cái búng tay, giết người không dao!

Điều này đã vượt ra ngoài phạm vi nhận thức của con người.

Sau đó Lạc Tú lại động thêm một cái, người quản lý cũng bùng nổ.

Máu thịt vương vãi tung tóe lên người cậu Lưu và Từ Tứ, cậu Lưu sợ đến mức khóc thét.

Từ Tứ cũng run rẩy không ngừng.

Đây không phải là một người đàn ông nữa, đây là một con quỷ đến từ địa ngục!

Sau đó, Lạc Tú động thêm một lần nữa.

"Aaa." Có một tiếng hét vang lên.

Một cánh tay và một chân của Từ Tứ trực tiếp nổ tung, có lẽ cả đời sau chỉ có thể ngồi trên xe lăn.

Cậu Lưu sợ hãi đến mức co ro lại, trong mắt chứa đầy sự tuyệt vọng.

“Tôi sẽ cho anh sống thêm mấy ngày, nơi này còn cần anh chỉnh trang lại, hãy trân trọng những ngày này.” Lạc Tú chắp tay sau lưng, mang theo người đi ra ngoài.

Cậu Lưu hoảng sợ ngã xuống đất.

Mà trong không gian của Hào Thái đột nhiên phát ra tiếng đập phá.

Ai đó đã bắt đầu đập phá.

Tiêu Đình Đình run rẩy nhìn Lạc Tú rời đi, một lúc lâu sau cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, may mà Lạc Tú không làm gì cô ta, nếu không kết cục của cô ta cũng cực kỳ thê thảm.

Nhưng vừa mới vui vẻ được một chút thì Tiêu Đình Đình đột nhiên hét thảm một tiếng, bởi vì khóe miệng của cô ta nứt ra rồi, nứt thẳng đến tận mang tai.

Giống như bị ai đó cắt ra, trong hệt như Joker!

Đây đã là hình phạt nhẹ nhất rồi, nếu không bây giờ cô ta đã không còn sống nữa.

Nhìn lại cảnh này, Hồng Bưu không khỏi che miệng.

Quảng Khôn nhớ đến lần ở Đế Hào trước đó, Lạc Tú tát anh ta một cái.

Bây giờ có vẻ như cái tát đó không phải là để trừng phạt anh ta, thật may mắn.

Hàng vạn người tụ tập ở cửa khi thấy Lạc Tú thì tự động tách ra, để lại một lối đi rộng ở giữa.

Lạc Tú đi phía trước, phía sau anh là hơn chục lão đại từ Thông Châu.

Cảnh tượng này thật kinh hoàng.

Ba Lạc ngồi trong xe thấy cảnh này rồi quay lại nhìn Lam Thục Đoan.

Lam Thục Đoan khẽ mỉm cười, bây giờ cô ấy mới biết địa vị của Lạc Tú lại cao như vậy.

Bảo sao vụ giết người trong khách sạn lại diễn ra một cách suôn sẽ đến thế.

Cũng may là cô ấy đã xuống tay trước, người đàn ông như thế này mà không biết nắm giữ thì đúng là ngu xuẩn.

Nghĩ đến Trương Thục Phi kia, nếu cô ta nhìn thấy cảnh tượng này, e rằng sẽ tiếc đứt ruột mất.

Sau khi thẫn thờ một hồi, ba Lạc tỉnh táo trở lại.

Suy cho cùng thì ông cũng chỉ là một công dân bình thường, những gì vừa gặp phải khiến ông cảm thấy có chút không chân thật.

Con trai mình lại lợi hại đến như vậy.

Nghĩ đến đây, ba Lạc có chút xúc động.

Bà xã, bà có nhìn thấy không?

Đây là con trai của chúng ta, nó đã không làm bà xấu hổ.

Tuy rằng những thứ này ở trong mắt nhà họ Chu không là gì nhưng ba Lạc tin rằng một ngày nào đó, Lạc Tú sẽ khiến nhà họ Chu phải hối hận!

“Ba?” Lạc Tú đưa cho ba Lạc một tách trà.

“Ừm, không ngờ con trai của mình lại có thể lợi hại như vậy.” Ba Lạc lau khóe mắt.

"Đúng rồi, thằng nhóc chết tiệt, những thứ linh tinh này ba sẽ không hỏi con nữa, dù sao thì con cũng đã trưởng thành, nhưng phải nhớ kỹ, làm người phải ngay thẳng, không được làm những việc xấu xa!"

Ba Lạc không có ấn tượng tốt với những người cạnh Lạc Tú.

“Con biết rồi, lời ba nói chính là thánh chỉ, con nhất định sẽ ghi nhớ kỹ!” Lạc Tú cười đùa nói.

Lúc này, Lam Thục Đoan cũng đã quay lại.

Cô ấy vừa giúp ba Lạc mua một chiếc điện thoại di động mới, sau đó lắp sim cũ vào.

“Chú Lạc, chú có thích chiếc điện thoại mới này không?” Lam Thục Đoan đưa điện thoại cho ba Lạc.

Chiếc điện thoại này trông giống hệt với chiếc điện thoại trước đó của ba Lạc, không phải là một chiếc điện thoại màn hình cảm ứng mà là loại nút bấm kiểu cũ.

“Chú dùng không quen điện thoại di động có màn hình cảm ứng.” Ba Lạc mỉm cười nhận máy.

Nhưng ba Lạc không biết rằng chiếc điện thoại di động không có gì nổi bật này lại là điện thoại Rittal trị giá hơn 200 nghìn tệ!

Vừa lúc ba Lạc nhận điện thoại, màn hình điện thoại di động sáng lên, có người gửi tin nhắn.

Ba Lạc vội vàng xóa tin nhắn.

Nhưng Lạc Tú vẫn nhìn thấy: "Ba, nếu trong vòng ba ngày không trả tiền, xưởng của ba sẽ ngừng hoạt động sf!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play