Một cái ly mà đòi năm nghìn tệ, đến cả Lam Thục Đoan cũng không khỏi cau mày lại, đây không phải đang muốn đòi tiền mà là ăn vạ.
Ba Lạc có chân chất đến đâu đi nữa thì bây giờ cũng thấy không đúng.
"Anh bạn trẻ, rõ ràng là cậu đụng phải tôi, nhưng không những tôi đã xin lỗi cậu mà cậu muốn đền tiền tôi cũng chuẩn bị đền cho cậu, nhưng cậu vừa mới nói năm trăm, bây giờ sao lại lên năm nghìn rồi?"
"Đây là Hào Thái, không phải mấy nơi lộn xộn gì, có tiền mới vào được đây, hơn nữa người ở đây ai lại không là kẻ hơn người, tầng lớp cao trong xã hội, ông nhìn lại các người đi?” Phục vụ khinh bỉ nhìn ba Lạc.
"Năm nghìn đó, cái ly này muốn cũng phải đền mà không muốn cũng phải đền.” Người phục vụ kiêu căng nói.
"Gọi quản lí các người ra đây.” Lạc Tú lạnh lùng nói.
"Hừ, tôi khuyên các người đừng gặp quản lý của tôi làm gì, nếu không tôi sợ các người hối hận đấy.” Phục vụ cười khẩy.
Lửa giận trong Lạc Tú đã lên đến cực điểm, bây giờ rất rõ ràng là đang cố ý ăn vạ hai cha con anh.
Sao mà Lạc Tú nhịn được?
"Tôi nói rồi, gọi quản lí các người ra đây.” Lạc Tú đã quyết định rồi, không phải muốn gây sự à, thế được thôi.
Thế thì phải gây chuyện ra thật mới được chứ, xem coi Thông Châu này ai hơn ai?
"Được, anh đừng có mà hối hận!” Người phục vụ kiêu căng lạ thường.
Chẳng mấy chốc quản lý của Hào Thái đã đến.
"Có chuyện gì vậy?” Quản lí của Hào Thái trông có vẻ là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặc một thân vest nghiêm trang, nhưng lại vuốt tóc bóng bẩy, mặt trang điểm lòe loẹt.
"Cái ly này mà các người đòi năm nghìn tệ à?” Lạc Tú lạnh lùng nói.
"Ngại quá, nhầm rồi, đều là người bên dưới không hiểu chuyện, cái ly này làm gì có giá năm nghìn tệ?"
Quản lí nói tới đây đột nhiên cười khẩy một tiếng sau đó nói khác đi.
"Cái ly này chúng tôi muốn năm mươi nghìn!"
Vừa dứt lời, nhất thời Tiêu Đình Đình và đám người đi cùng để lộ rõ biểu cảm hả hê mà nhìn Lạc Tú.
"Ôi dào, đền người ta năm nghìn tệ là được rồi không phải sao?"
"Cứ phải xem mình cao quý lắm, muốn gây chuyện à, giờ chuyện đến mức này thì vui chưa?” Tiêu Đình Đình chế giễu, đứng một bên không ngừng nói góp vào.
"Tôi nói rồi, gọi quản lí đến thì anh đừng có mà hối hận!” Phục vụ kiêu căng nói.
"Bây giờ có phải anh muốn gọi cả ông chủ của chúng tôi ra không?” Anh ta lại chế giễu thêm một câu.
"Không không cần nữa đâu, cái lr này các người đòi năm mươi nghìn thật đúng không?” Lạc Tú đã kiềm chế lắm rồi.
Nhưng ngọn lửa giận trong lòng đã cháy hừng hực.
"Năm mươi nghìn, thiếu một cắc cũng không được!” Quản lí khinh bỉ nói.
"Được, cho ông ngay đây!” Lạc Tú cười khẩy một cái rồi vung tay.
Đột nhiên một cái bạt tai áp vào mặt tên quản lí, sau đó tên quản lí nằm rệp ra đất.
Anh đã rất kiềm chế rồi, không muốn động tay động chân trước mặt ba mình nhưng anh không nhịn nổi nữa.
Anh là ai chứ?
Là vương giả tối cao của Thông Châu, đến cả vua thế giới ngầm ở Thông Châu còn phải nhìn sắc mặt anh là hành sự đấy.
Thế mà bây giờ lại có người dám ức hiếp ba anh.
Ngoài ra anh còn là Lãnh Mạc Tiên Tôn cao cao tại thượng, là Lạc Tôn giết người không chớp mắt, xem chúng sinh như cỏ rác!
Cho dù là có ở giới tu tiên thì những thần mà đám người phàm phu này kính ngưỡng cũng không dám đụng tới anh, hôm nay lại có người dám động tới anh ư?
Vậy nên Lạc Tú cho dù không muốn động tay trước mặt ba mình đến mấy thì vẫn không nhịn được.
Một cái bạt tai làm tên quản lí ngơ ngác, phục vụ cũng nghệch ra, thậm chí đám Tiêu Đình Đình cũng ngây người.
Đây là đâu?
Đây là Hào Thái đấy, có người chống lưng thế mà gã thanh niên này dám gây sự ở Hào Thái?
Đúng là không sợ chết mà.
"Hừ, anh to gan thật đấy, dám gây sự ở Hào Thái, tôi thấy hôm nay anh khó mà ra ngoài được rồi!” Người phục vụ đỡ tên quản lí, hung tợn nói với Lạc Tú.
"Nhóc con, tao không khỏi nể sự dũng cảm của mày, nhưng mày gặp chuyện lớn rồi biết không?"
"Đây là địa bàn của Tứ Gia, anh dám gây chuyện ở đây à, anh chán sống à?” Tiêu Đình Đình trào phúng.
Nghe chống lưng như vậy ba Lạc không khỏi giật mình, đang định mở lời thì bị Lam Thục Đoan ngăn lại.
Lam Thục Đoan lắc đầu với ba Lạc.
Sau đó nhìn đám người trước mặt với ánh mắt thương hại.
Lần này Lạc Tú nổi cơn thịnh nộ rồi.
Trong mắt có thể nhìn rõ lửa giận, cho dù là lúc giết đạo diễn Vương ở khách sạn, Lam Thục Đoan cũng không thấy Lạc Tú nổi giận.
Trong mắt anh lúc đó chỉ có sự lạnh nhạt và hờ hững.
Mà hôm này đám người này lại thành công làm Lạc Tú nổi cơn thịnh nộ, Lam Thục Đoan biết rõ chuyện hôm nay có lẽ đã căng lắm rồi, hơn nữa không kết thúc êm đềm được.
Có vài người một khi nổi giận thì cả thiên hạ đều phải sợ.
Cơn thịnh nộ này của Lạc Tú khéo phải làm rung chuyển cả cái Thông Châu, trời đất đảo ngược!
Tên quản lý Hào Thái lúc này lại không biết sợ mà đứng dậy, chỉ vào mặt Lạc Tú rồi nói.
"Mày xong đời rồi, mày chết chắc rồi, mày dám đánh tao à, mày đợi đó cho tao, đợi Tứ Gia đến rồi tao xem mày còn đứng được nữa không?"
"Được, tôi chịu luôn, hôm nay tôi cứ đợi ở đây xem rốt cuộc các người còn giở trò gì nữa!” Lạc Tú nói thế, sau đó kéo ba mình đi về phía sofa giữa sảnh rồi ngồi xuống.
"Tiểu Lạc, có phải gây ra chuyện lớn rồi không?” Ba Lạc rất lo lắng, cảm giác hôm nay sẽ gặp chuyện cực kì không hay.
"Chú Lạc yên tâm đi, người cần lo không phải chúng ta, hôm nay chắc chắn sẽ có người gặp xui rồi."
"Nhưng mà?” Ba Lạc vẫn lo lắng.
"Chú Lạc, chú tin cháu iđi, hôm nay chú cứ việc xem thôi.” Lam Thục Đoan không hề lo lắng chút nào.
Đặc biệt là sau khi nhớ ra tin Lạc Tú đánh bại Tông Sư với ba cú đấm, đã trở thành vương giả của Thông Châu!
Không lâu sau hơn bốn mươi người đến.
Đi đầu là một người cầm trong tay gậy bóng chày bằng thép, sau lưng bốn mươi mấy người đa số cầm dao cắt dưa hấu.
Tiêu Đình Đình nấp ở chỗ xa mà nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt khinh khi.
Tuy rằng bội phục Lạc Tú đến bây giờ vẫn không sợ sệt lo ngại gì, nhưng càng chờ đợi cảnh tưởng anh sẽ quỳ xuống xin tha hơn nữa.
"Là mày dám gây sự ở đây đúng không? Còn dám đánh người ở đây?” Từ Tứ là một người ngoài ba mươi, trông cao to lực lưỡng, để lộ ngực, trên đó là hình xăm Quan Công.
Vừa nhìn là biết không phải người tốt lành gì.
"Anh là ai?” Lạc Tú vừa hút thuốc vừa nói, không thèm ngẩng đầu nhìn Từ Tứ lấy một cái.
"Tao là ai ư?” Từ Tứ cười nhạt một cái.
"Ngữ mày mà cũng đáng để biết đại ca tụi tao là ai ư?” Một tên đàn em chĩa dao về phía Lạc Tú.
"Ồ? Được, được lắm.” Lạc Tú cuối cùng cũng ngẩng đầu.
Còn bên cạnh Từ Tứ không biết từ khi nào đã có thêm một tên béo.
Tên này không ai khác chính là cậu Lưu.
"Mày cũng điên lắm đấy, một tên nhà quê như mày cũng dám gây sự ở chỗ của ông đây à?"
"Ông cũng muốn xem xem hôm nay mày làm được gì?” Cậu Lưu cực kỳ kiêu căng.
"Nói thế thì chuyện này đều là do mày sắp xếp?” Lạc Tú lạnh mặt.
"Đúng thì sao? Cho mày đền năm nghìn tệ đã là cho mày cơ hội rồi nhưng tiếc thay mày lại không biết trân trọng!"
"Đừng lắm lời nữa, hôm nay muốn để lại đây một cánh tay hay một cẳng chân?” Từ Tứ cầm gậy bóng chày rồi chĩa thẳng vào Lạc Tú.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT