Gần một tháng trời không thấy sự xuất hiện của Tiểu Vu khiến Bảo Hân vui vẻ. Chắc là bỏ cuộc rồi chứ gì nữa, ngày ngày đi làm khỏi phải sợ Tiểu Vu đến phá.

Trong một tháng qua, Bảo Hân đều trải qua những kỉ niệm thật hạnh phúc, cô muốn ngày nào cũng thế với Minh Hy.

Chào tạm biệt anh chị ở quán rồi đi về, Bảo Hân tình tang đi trên đường đến trạm xe buýt. Bảo Hân nheo mắt lại khi thấy bóng dáng ai đó đang đứng trước quán rượu, chẳng phải là Tiểu Vu sao. Sao lại gặp nữa vậy trời, không biết chừng nào Tiểu Vu sao chổi mới đi qua Anh nữa.

Tiểu Vu biết Bảo Hân đi làm về thì sẽ đi ngang đây nên đứng đợi. Cô đeo khẩu trang, lấy nón áo khoác chùm lên đầu rồi đi nhanh qua, với mong muốn không bị phát hiện.

   "Chị Bảo Hân"

Ủa vậy cũng nhận ra là sao? Bảo Hân cắm cúi đi nhanh hơn, Tiểu Vu nào để cô trốn, đã cất công đến đây thì phải gặp cho bằng được. Tiểu Vu chặn đường Bảo Hân lại làm cô dừng bước


   "Sao cô tìm tôi hoài vậy? Không thấy chán sao?"

   "Chị, em muốn mời chị đi ăn với em?"- Tiểu Vu tỏ ra nghiêm túc

   "Thôi cho tôi xin, lần nào đi chung với cô cũng gặp chuyện xui xẻo, tha cho tôi đi"- Bảo Hân chấp tay lại Tiểu Vu

   "Ngay mai em trở về Anh rồi, em muốn cùng chị ăn lần cuối thôi"- Tiểu Vu cũng giỏi mấy trò này lắm, kểu năng nỉ hay cầu xin

Nghe Tiểu Vu nói sẽ về lại Anh nên trong lòng Bảo Hân vui không tả được, cuối cùng cũng chịu rời đi.

   "Thiệt không?"- Cô vẫn phải đề phòng

   "Thiệt mà, đi ăn cùng em được không, xem như chia tay"

Bảo Hân rất dễ mềm lòng với ai đó, kể cả người đã làm cô gặp mọi rắc rối như Tiểu Vu, dù sao mai cô ta đi Anh rồi nên có lòng tốt ở lại ăn chia tay sao chổi.

Cả hai vào quán ăn phía sau lưng, nó chỉ là quán ăn đơn giản thôi, không mấy cầu kì. Tiểu Vu gọi mấy món ra ăn, Bảo Hân vẫn thấy có gì đó là lạ ở đây, chẳng lẻ định bày trò gì nữa.


Nhưng cũng không mấy giống, hai người đều uống nước ép trái cây và không có rượu. Bảo Hân gật đầu, lần nay xem như tạm ổn

Trong lúc ăn, Bảo Hân mắc vệ sinh nên đã đi vào trong, đấy vấn đề là ở chỗ này. Khi thấy Bảo Hân khuất dần, Tiểu Vu nhanh tay lấy trong túi ra một loại bột trắng sau đó đỗ hết vào ly nước cam của Bảo Hân rồi khuấy đều lên.

Vẻ mặt thoải mái đi ra của Bảo Hân khiến Tiểu Vu an tâm hơn, cô ngồi xuống nhìn Tiểu Vu vẫn ăn uống bình thương liền hỏi

   "Cô chịu bỏ cuộc rồi à"

   "Ừ, làm mọi cách mà không có được chị thì bỏ cuộc cho rồi"

Bảo Hân hài lòng vì ai kia thông suốt trong nhiều lần ngu ngục. Cô đưa ly nước lên uống sạch bách không một chút nghi ngờ.

Tiểu Vu thì nhếch mép cười, thế là mắc bẫy lần nữa, Bảo Hân đúng là ngốc nghếch. Lần này Tiểu Vu thề là chơi cú chót gây đậm chất dân Tuesday


Bảo Hân bất đầu choáng váng, cô thấy mắt mờ dần rồi không thấy gì cả, cuối cùng là gục xuống bàn. Tiểu Vu trả tiền rồi dìu Bảo Hân ra ngoài, nàng ta bắt một chiếc taxi đến khách sạn. Trong xe, Tiểu Vu nhìn Bảo Hân ngã người vào lòng liền đắc ý cười

  "Chị nghĩ tôi sẽ bỏ cuộc sao? Chỉ có kẻ ngốc như chị mới nghĩ vậy.  Ăn không được thì phá cho hư"

Chiếc xe taxi dừng trước khách sạn lớn, hình như nằm trong chuỗi khách sạn nhà Minh Hy. Tiểu Vu dìu Bảo Hân đến chỗ tiếp tân nhận phòng, sau đó đi lên. Tiểu Vu nhẹ nhàng để Bảo Hân nằm xuống giường, sau đó nàng ta đi vào nhà tắm.

Khi trở ra, trên người Tiểu Vu chỉ có mỗi chiếc khăn tắm, nàng đi lại giường rồi ngồi xuống nhìn Bảo Hân.

   "Chị vẫn đẹp như ngày nào, biết thế em sẽ không bao giờ chia tay chị. Nhưng có lẻ đến giờ chỉ có mỗi Minh Hy mới làm chị hạnh phúc nhỉ"
Nhắc đến Minh Hy khiến Tiểu Vu tức giận lên, cô ta lúc nào cũng nhảy vào đúng thời điểm tốt hết, cũng tại Minh Hy nên Bảo Hân mới cưới cô ta và không trở lại với nàng.

Tất cả Tiểu Vu đã lên kế hoạch riêng cho nàng rồi, nếu không còn yêu thì chỉ còn hận thù và ghanh ghét.

Tiểu Vu cởϊ áσ Bảo Hân ra hết, nàng cũng bỏ luôn cái khăn tắm trên người xuống sàn. Chắc chắn đêm nay sẽ là đêm không bao giờ quên được của Bảo Hân và nàng.

Minh Hy ngồi ở nhà đợi Bảo Hân về, bây giờ cũng đã trễ lắm rồi sau vẫn không thấy bóng dáng. Nàng nhớ hôm nay cô đâu có ca trễ đâu, hay là khách đông nên ở lại.

Trong lòng Minh Hy tự nhiên có cảm giác rất lạ, cái cảm giác như sắp có đều chẳng lành đang chờ đón mình

Chiếc điện thoại sáng đèn, Minh Hy cầm lên xem, thì ra là tin nhắn nhưng có đều là một dãy số rất lạ. Nàng chau mày khó hiểu, làm sao người này có được số mình, nếu như người quen thì sẽ hiện tên lên.

Minh Hy liền bấm vào xem....... Tay nàng run lên, đôi mắt dần đỏ lại và nước mắt như rơi ra. Tim nàng như quặn thắt lại, cái gì đây, Minh Hy như không tin được những gì mình đã thấy, một tay che miệng một tay lướt xem hình ảnh được gửi đến.

Bảo Hân.... Bảo Hân....chị ta cùng một người con gái khác làm chuyện phản bội nàng, cả hai đều không có một mảnh vải che thân.

Điện thoại từ trên tay rớt xuống, đôi mắt Minh Hy tối sầm lại, vậy là Bảo Hân còn qua lại với Tiểu Vu, họ cùng nhau làm chuyện đó sau lưng nàng.

Không được, Minh Hy muốn biết thực hư ra sao, có thể đây chỉ là tin giả mạo, Bảo Hân của nàng không thể làm như vậy được.

Minh Hy lau nước mắt trên mặt, tay cầm điện thoại xem lại tin nhắn, cố lướt qua mấy tấm ảnh đau đớn đó, cuối cùng là địa chỉ khách sạn và số phòng.
Minh Hy bận thêm áo khoác rồi nhanh chóng đi xuống hầm xe với vẻ mặt vô cùng tức giận. Người làm gần đó thấy thế liền cảm thấy có điều chẳng lành đến với ngôi biệt thự này.

Trong vòng 10 phút đã đến nơi, Minh Hy hậm hực đến chỗ tiếp tân hỏi

   "Mau đưa chìa khóa phòng 203 nhanh"

   "Chúng tôi không thể đưa chìa khóa phòng cho người khác được"- Cô tiếp tân sợ hãi nói, vì như vậy sẽ làm mất sự riêng tư của người khác

   "CÔ MUỐN MẤT VIỆC HAY SAO HẢ. CÓ ĐƯA NHANH KHÔNG?"

Một người đứng kế bên nhận ra đây là ai, cô ta không chần chừ mà đưa cho Minh Hy. Sau khi có được chìa khoá, nàng đi nhanh vào thang máy với sự tức giận lên tới cùng cực.

   "Nè, sao em đưa cho cô ta vậy chứ"

   "Chị à, đó là con của chủ khách sạn này đó. Nếu chị không đưa em nghĩ ngày mai gia đình chị không yên ổn đâu"
Bảo Hân lờ mờ mở mắt ra, đầu cô nhứt quá, cô nhớ là mình đang ăn cùng Tiểu Vu thì ngất xỉu sao đó thì không nhớ. Nhìn xung quanh là căn phòng, hình như là khách sạn, Bảo Hân hoang mang, đang ăn mà tại sao lại ở đây? Tiểu Vu đâu.

Cô nhìn xuống mới tá hỏa phát hiện bản thân không quần áo đang cùng ở với Tiểu Vu, cô tự chủ kéo mền lên che lại cơ thể của mình. Tiểu Vu không mặc gì hết, nàng ta còn đang nằm im.

Bảo Hân sợ hãi ôm đầu, chẳng lẻ cô lại làm chuyện quái quỷ với Tiểu Vu rồi sao? Không được, không thể ở lại đây thêm một giây phút nào nữa. Tiểu Vu như đoán được Bảo Hân đang rất rối bời, nàng giả vờ ngồi dậy nhìn cô

   "Chị làm gì gấp gáp vậy"

   "Cô....cô đã làm gì với tôi rồi hả"- Bảo Hân không giữ được bình tĩnh nữa

   "Cái này là chị chứ không phải em"
   "Là tôi? Nực cười, cô là người đứng phía sau mọi chuyện đúng không?"

   "Chị thật vô trách nhiệm, đã làm chuyện đó với em còn muốn chối bỏ, chị thấy gì không"

Tiểu Vu đưa tay chỉ xuống ga  giường, máu đó là máu của Tiểu Vu. Bảo Hân trợn mắt nhìn, làm sao cô có thể làm được cái đó chứ, như vậy là cô lấy đi lần đầu của Tiểu Vu rồi sao. Bảo Hân không thể nào làm ra chuyện phản bội Minh Hy được

RẦMM

Cửa mở mạnh đến mức muốn sức ra, Bảo Hân giật mình nhìn ra cửa, cô thấy Minh Hy đang đứng đó nhìn mình bằng ánh mắt giận dữ. Bây giờ Bảo Hân không nói được gì chỉ lặng im nhìn mọi chuyện tồi tệ đến với cô.

Minh Hy thấy tất cả, nàng không thể chối bỏ được sự thật ngay trước mắt, Bảo Hân không quần áo ngồi trên giường, kế bên là Tiểu Vu. Minh Hy như muốn gϊếŧ chết Bảo Hân ngay tại đây, nàng đã làm gì để cô phải đối sử như vậy với mình.
Bảo Hân đứng lên, quần áo xộc xệch do lúc nãy bận không kịp chạy ra cửa, cô quỳ gối xuống nhìn vẻ mặt không biểu hiện của Minh Hy

   "Minh...Minh Hy....mọi chuyện không như em thấy..."

   "Không như tôi thấy?"- Minh Hy cười trong sự vô cảm, nó rành rành như vậy mà có thế nói là không-"Chị...phản bội tôi, chị nói không còn bất cứ mối quan hệ gì với cô ta mà bây giờ chung giường là sao hả"

   "Làm ơn...tin chị đi....chị thật sự không biết...chị không phản bội em..."- Bảo Hân không giữ được nước mắt đang dần rơi xuống, làm sao để Minh Hy tin sự trong sạch của mình đây

   "Tôi yêu chị, cần chị, quan tâm chị, rồi chị đáp lại tôi là những thứ trước mắt sao hả"- Minh Hy hất mạnh tay Bảo Hân ra khỏi người nàng

Minh Hy một mạch quay người bước đi, nàng không muốn thấy những thứ dơ bẩn ở đây. Thật kinh tởm, vậy mà lúc nào nàng cũng tin tưởng vào Bảo Hân, tin rằng cô không còn liên lạc hay quan tâm đến Tiểu Vu.
Bảo Hân lật đật lấy đồ của mình, bận áo khoác vào rồi chạy theo Minh Hy. Trong phòng bây giờ chỉ còn mỗi Tiểu Vu, nàng ta nhếch môi cười cho sự thành công này, cuối cùng cũng làm được.

Về đến nhà, Minh Hy phá tung mọi thứ lên, nàng không thể kìm nén được nữa, mọi thứ ở phòng khách đều tan tành. Người hầu chỉ đứng nhìn chứ không dám ngăn cản, họ đã thấy được sự bất ổn từ lúc Minh Hy ra khỏi nhà.

Bảo Hân chạy nhanh vào trong, mọi thứ cô thấy là sự đỗ vỡ, cô chạy đến ôm lấy Minh Hy lại, nàng đẩy mạnh Bảo Hân ra khiến cô té ngã xuống miễn ly, máu ở tay rỉ ra

   "Minh Hy....em dừng lại đi..nghe chị giải thích có được không?"- Bảo ôm lấy chân Minh Hy

   " Có gì để giải thích hả, chị là một kẻ tồi tệ, tôi thật sự rất kinh tởm con người của chị"- Mắt Minh Hy nổi đóm đỏ lên, bản thân không muốn nghe bất cứ điều gì từ Bảo Hân
   "Không...nó không như em thấy...chị không có làm gì cô ta hết"- Bảo Hân thật sự rất thống khổ, cô biết mình đã gây ra tội rất nặng

   "Ly hôn đi"

Căn phòng bỗng dưng yên lặng, Bảo Hân trơ mắt nhìn Minh Hy, cô vừa nghe gì vậy? Ly hôn sao, đó là điều cô không muốn ngay bây giờ. Làm sao có thể, hay do Minh Hy không nghĩ thông suốt mà nói năn linh tinh

   "Không...chị không muốn....làm ơn đừng ly hôn có được không? Như thế nào chị cũng chịu nhưng ly hôn thì không thể"

    "TÔI NÓI LY HÔN LÀ LY HÔN, VÀ KỂ TỪ NAY VỀ SAU ĐỪNG XUẤT HIỆN TRONG CUỘC ĐỜI TÔI NỮA"

Minh Hy bỏ đi lên phòng, còn Bảo Hân như chết lặng ở đó. Ly hôn, cô từ nay sẽ không được gặp mặt nàng nữa. Bảo Hân lòm còm ngồi dậy chạy nhanh lên phòng tìm Minh Hy, cô hy vọng nàng sẽ bỏ ý định đó ngay.

Người làm đứng nhìn nhau thở dài, họ đã nghe hết cuộc nói chuyện vừa rồi, chẳng lẻ cuộc hôn nhân này kết thúc hơn 1 năm chung sống sau
Bảo Hân đi đến cửa là đã thấy balo đựng đồ của mình ở ngay đó, cô chạy đến gõ cửa nhưng không có hồi đáp

   "Minh Hy mở cửa cho chị được không? Xin em đừng ly hôn, chị thật sự rất cần em...chị thật sự không có làm..."

Đáp lại lời nói đó là sự im lặng, Bảo Hân ngồi tựa lưng vào cửa mà khóc, ba của Minh Hy hiện đang đi công tác, sẽ như thế nào nếu ông biết được mọi chuyện.

Con gái cưng của ông Chu hết lần này đến lần khác đều tại cô mà khổ sở, lần này còn lớn hơn. Ba Minh Hy sẽ cho người gϊếŧ cô mất thôi, lần trước là nhắc nhở rồi, lần này lại tái phạm.

_______________________________

__________________________

Bây giờ biết đi đâu, Bảo Hân không thể về lại ngôi nhà của dì, về đó chỉ có nước đuổi đi thôi. Bà ta đâu có ưa gì cô đâu.

Lang thang trên đường giữa đêm khuya, thật sự không còn nơi nương tựa hay sao? Bảo Hân ngồi xuống trạm xe buýt, cô nhớ ra còn có Mi Mi, chắc chắn cậu ấy sẽ hiểu và thông cảm cho cô.
Bảo Hân gọi cho Mi Mi, cậu ấy liền nghe máy và chạy ra trạm xe buýt tìm cô. Thấy Bảo Hân ngồi đó, Mi Mi chạy nhanh đến ngồi kế bên

   "Cậu tại sao ra nông nỗi này"- Nhìn quần áo tóc tai khiến Mi Mi lo lắng hỏi han

  "Mọi chuyện dài lắm, mình sẽ kể cậu nghe sao. Cậu có thể cho mình ở nhờ vài ngày được không? Mình sẽ nhanh tìm ra chỗ ở khác và không làm phiền cậu"- Bảo Hân rưng rưng nước mắt nhìn Mi Mi, cô hy vọng cô bạn này có thể giúp đỡ mình

   "Tưởng chuyện gì, cậu cứ ở lại nhà mình đi không cần tìm chỗ ở. Với lại mình ở một mình cũng buồn, giờ có thêm cậu sẽ vui hơn"

Mi Mi nở nụ cười tươi nhìn Bảo Hân, cô thấy thật sự rất biết ơn người bạn này lắm, nhất định sẽ trả lại món nợ này

   "Cảm ơn cậu"

   "Về thôi, trời lạnh rồi đó, cậu ăn bận mỏng manh quá"
Trở về căn nhà của Mi Mi, nó là ngôi nhà khá lớn, vì gia đình Mi Mi khá giả mà. Để Bảo Hân ngồi ở ghế, Mi Mi đến tủ lạnh lấy nước ra đưa cô uống

   "Cậu uống đi. À nhà mình có hai phòng ngủ nên cậu yên tâm"

   "Mình không biết phải trả món nợ này cho cậu như thế nào nữa"

   "Có gì đâu, bạn bè nên giúp đỡ nhau. Uống xong, cậu kể lại mọi chuyện cho mình nghe được không?"

Bảo Hân gật đầu, bây giờ chỉ mong Mi Mi tin tưởng lời cô nói, bây giờ chẳng còn ai để nương tựa nữa. Những ngày sắp tới chắc rất khó khăn và khổ sở lắm đây

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play