Bữa tối của gia tộc họ Trịnh được chuẩn bị rất thịnh soạn mà không mất đi sự ấm cúng. Rất nhiều họ hàng nhà họ Trịnh và người nhà của cậu Trịnh Thanh Xuyên đều đến.
Mới đầu Giang Thu Thu còn hơi căng thẳng. Về sau nhận thấy mọi người đều đối xử với mình thân thiện, thái độ của cô cũng tự nhiên hơn. Điều hiếm thấy là không hề xuất hiện tình huống xúm lại hỏi han, quan sát khi lần đầu tiên đến nhà trai như cô tưởng tượng.
Giang Thu Thu không thể không giơ ngón cái lên khen ngợi với Trịnh Tự, “Họ hàng nhà giàu của anh đúng là có văn hóa. Đến giờ cũng chẳng có ai đến gặp em để buôn chuyện về gia cảnh nhà em.”
Trịnh Tự lườm cô, “… Em nghĩ là do có văn hóa à?”
Giang Thu Thu: “Không phải sao?”
Nét mặt của Trịnh Tự đầy ẩn ý, “Em đoán xem.”
Giang Thu Thu nhanh chóng đoán ra, “… Anh đã đánh tiếng trước?”
Trịnh Tự mỉm cười, “Quả nhiên bạn gái của anh rất thông minh.”
Phải nói rằng Trịnh Tự đã suy nghĩ thấu đáo cho cô. Bằng không nếu có người đến gặp cô để hỏi thăm tình hình, bản thân cô là người bị chấn động não trên danh nghĩa thực sự không biết phải chống đỡ như thế nào.
Sau bữa tối, mọi người tụm năm tụm bảy tản đi.
Giang Thu Thu thấy cũng đã muộn nên định bảo Trịnh Tự mình về khu đô thị đại học trước. Có điều sau khi ăn tối xong, Trịnh Tự và những người khác lại tụ họp nói chuyện công việc, đến giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu. Giang Thu Thu đành phải đi vào nhà tìm anh.
Kết quả là cô mới đi đến trước cửa phòng, đúng lúc nghe thấy giọng nói khá tức giận của Trịnh Thanh Xuyên vang lên trong phòng, “Ông dựa vào đâu mà không cho tôi tham gia dự án Vân Hòa?”
Sau đó là giọng nói của Trịnh Tự, “Dự án đó rất phức tạp, không phải việc mà cậu có thể giải quyết.”
Giang Thu Thu dừng bước, nán lại trước cửa.
Trong phòng, Trịnh Thanh Xuyên thẹn quá hóa giận, “Tôi không thể giải quyết, vậy ông có thể hả?”
Trịnh Tự: “Tôi hiểu rõ dự án này hơn.”
Trịnh Thanh Xuyên như hiểu ra chuyện gì đó, “Có phải ông sợ tôi cướp công của ông không?”
Trịnh Tự khẽ cau mày, “Không liên quan đến việc đó.”
Trịnh Thanh Xuyên cũng đã đi vào ngõ cụt. Thật ra ban đầu cậu không có hứng thú với dự án Vân Hòa cho lắm. Thế nhưng Trịnh Tự đột nhiên chen chân vào, vô duyên vô cớ phản đối cậu tham gia dự án.
Nói đúng ra là không phải vô duyên vô cớ, Trịnh Tự nói tình hình phức tạp, Trịnh Thanh Xuyên không thể giải quyết nổi.
Quả thật điều đó đã kích thích tâm lý nổi loạn của Trịnh Thanh Xuyên. Từ nhỏ, cậu và Trịnh Tự sống chung với nhau, cùng nhau lớn lên, mà Trịnh Tự lại luôn thông minh hơn cậu.
Khi còn bé, cậu rất tôn sùng chú của mình vì chú ấy thông minh, vì chú ấy luôn có thể giúp cậu. Nhưng càng lớn lên, sự thông minh của Trịnh Tự đã trở thành một mối đe dọa. Nhất là sau khi đi học, mọi người xung quanh luôn thích mang cậu và Trịnh Tự ra so sánh, sau đó liên tục nhắc nhở cậu không phải là đối thủ của Trịnh Tự.
Đối với Trịnh Thanh Xuyên, thật ra điều khó chấp nhận nhất không phải là Trịnh Tự có thể sẽ tranh giành tập đoàn họ Trịnh với cậu. Mà là càng lớn lên, khoảng cách chênh lệch giữa cậu và Trịnh Tự ngày càng lớn.
Rồi dần dần, cậu phát hiện mình luôn bị Trịnh Tự vô thức coi là đứa con nít.
Giống như bây giờ.
Rõ ràng bọn họ bằng tuổi, cùng nhau lớn lên, Trịnh Tự còn chơi súng nước và người máy với cậu hồi còn nhỏ. Tại sao sau khi lớn lên, Trịnh Tự lại như trở thành một người “Chú” đích thực?
Đó không phải là người chú mà cậu thích.
Trịnh Thanh Xuyên đứng thẳng người, “Nếu tôi cứ muốn gia nhập dự án này thì sao?”
Trịnh Tự lẳng lặng nhìn cậu một hồi mới đáp: “Tôi sẽ giúp cậu.”
“Tôi không cần ông giúp.” Trịnh Thanh Xuyên hừ mũi, “Ông làm được thì tôi cũng làm được.”
Nói xong, cậu mạnh mẽ xoay người đi ra khỏi phòng để biểu đạt khí thế của mình, sau đó đã va vào Giang Thu Thu.
“Không phải, tôi không có.” Giang Thu Thu lớn tiếng đáp lại: “Tôi vừa mới tới, cậu đừng đổ oan cho tôi.”
Trịnh Thanh Xuyên: “…”
Giang Thu Thu thực sự quá ngay thẳng, khiến cậu không thể tìm được sơ hở.
“Thu Thu.” Trịnh Tự cũng đi ra.
Giang Thu Thu vội vàng chạy đến trước mặt anh, “Đàn anh, em đến để gặp anh, em phải về khu đô thị đại học rồi.”
Trịnh Tự nhìn đồng hồ, “Ừ, anh đưa em về.”
Anh dẫn Giang Thu Thu đi về phía nhà để xe. Trên đường đi, tâm trạng của anh hơi chùng xuống, nói chuyện càng ít hơn thường ngày, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Giang Thu Thu do dự một hồi mới rụt cổ, khẽ nói: “Đàn anh, em tự thú. Thật ra lúc nãy em có nghe thấy anh và trẻ trâu cãi nhau!”
“Hửm?” Trịnh Tự quay đầu nhìn cô, khẽ cười nói: “Không có gì to tát.”
“Nhưng em cảm thấy hình như cậu ấy đang hiểu lầm anh.” Giang Thu Thu nói.
Kể từ khi biết chuyện trước đây của Trịnh Tự và Trịnh Thanh Xuyên, cô luôn cảm thấy rất buồn rầu. Rõ ràng bọn họ đã từng có mối quan hệ tốt đẹp, nhưng do có người cố tình cản trở mới rơi vào tình cảnh như bây giờ.
Trịnh Tự chỉ mỉm cười, “Hoàn cảnh gia đình Thanh Xuyên phức tạp hơn anh.”
Đối với Trịnh Thanh Xuyên, gia đình nhà người cậu cũng là người thân nuôi nấng cậu ấy từ nhỏ, giữ vị trí rất quan trọng trong lòng cậu ấy. Nếu không phải chuyện quan trọng, Trịnh Tự cũng không muốn làm Trịnh Thanh Xuyên khó xử.
Gia đình người cậu của Trịnh Thanh Xuyên… Giang Thu Thu nghĩ đến Hứa Huy Hàng mà trước đó trông thấy, trong lòng cô có dự cảm, cẩn thận hỏi: “Hình như em mới nghe thấy hai người đang nói về dự án gì đó?”
“Dự án Vân Hòa.” Trịnh Tự thuận miệng trả lời: “Là dự án trọng điểm cuối năm của tập đoàn họ Trịnh, tuy nhiên đang xảy ra một số vấn đề. Anh trai của anh vốn muốn giao cho anh giải quyết, nhưng cậu của Thanh Xuyên lại lôi kéo Thanh Xuyên vào, muốn giành lấy dự án.”
Giang Thu Thu rất thông minh, Trịnh Tự chưa từng nghĩ phải giấu cô chuyện gì. Ngược lại, bạn gái của anh luôn hiểu được anh. Vì vậy anh chưa bao giờ giấu giếm, dù là chuyện riêng cũng sẵn lòng chia sẻ với cô.
Trịnh Tự giải thích ngắn gọn về tình hình. Tình hình của dự án này phức tạp, lúc này Hứa Huy Hàng bảo Trịnh Thanh Xuyên tham gia, nhưng thật ra là làm ơn mắc oán. Tuy nhiên, Hứa Huy Hàng cũng đưa ra đầy đủ lý do, đó là vì tình hình phức tạp, Trịnh Thanh Xuyên mới có nhiều cơ hội rèn luyện. Mà bản thân Hứa Huy Hàng sẽ đảm nhận công việc chính để dự án có thể diễn ra suôn sẻ.
Đầy đủ lý do, nhưng lại không hề đủ với Trịnh Tự. Bởi vì chuyện này không hề giống với tính cách trước sau như một của Hứa Huy Hàng. Xưa nay Hứa Huy Hàng chỉ thích cướp các dự án đơn giản và có mánh lới quảng cáo. Còn với dự án khó giải quyết và không tạo ra thành tích tốt như thế này, trước giờ ông ấy tránh còn không kịp.
Hơn nữa, dự án này thực sự rất phức tạp với một người không có nhiều kinh nghiệm thực tiễn như Trịnh Thanh Xuyên.
Đó là lý do khiến Trịnh Tự và Trịnh Thanh Xuyên xảy ra mâu thuẫn. Còn về tình hình cụ thể của dự án, anh không nói rõ với cô là do công việc nội bộ của tập đoàn họ Trịnh.
Tuy Trịnh Tự không nói rõ, Giang Thu Thu lại biết rõ.
Thật ra, lúc nãy cô đã nhận ra khi đứng ngoài phòng nghe được nội dung cuộc nói chuyện giữa Trịnh Tự và Trịnh Thanh Xuyên, chẳng qua vẫn chưa dám chắc. Hiện giờ nghe thấy Trịnh Tự nói ra tên dự án và diễn biến, cuối cùng cô đã xác định được.
Vân Hòa chính là dự án dẫn đến rạn nứt mối quan hệ giữa Trịnh Thanh Xuyên và Hứa Huy Hàng. Đó là một vụ nhận hối lộ, tham nhũng của giám đốc điều hành một doanh nghiệp lớn.
Quá trình diễn ra và chi tiết của vụ việc này cũng nằm trong sự kiện scandal Hứa Huy Hàng tố cáo Trịnh Thanh Xuyên sau này. Tất cả đều bị fan của Trịnh Thanh Xuyên đào ra và đăng lên mạng.
Giang Thu Thu còn xem vụ việc này như một trường hợp kinh điển về sơ suất quản lý doanh nghiệp mà cô từng tìm kiếm kỹ lưỡng.
Ngay khi Trịnh Tự vừa kể, cô đã hiểu ra mọi việc, bao gồm những chỗ Trịnh Tự cảm thấy đáng ngờ nhưng vẫn không rõ, cô cũng đã nghĩ được ngay.
Thật ra, Hứa Huy Hàng kéo Trịnh Thanh Xuyên vào dự án ngay lúc này chỉ là để làm bia đỡ đạn mà thôi. Bởi vì Hứa Huy Hàng chính là đầu sỏ khiến dự án xảy ra vấn đề, vì vậy ông ta không thể để Trịnh Tự tiếp nhận. Thế nhưng Trịnh Thanh Xuyên không biết gì cả, hơn nữa rất tin tưởng ông ta. Nếu có Trịnh Thanh Xuyên trong dự án, ông ta sẽ có nhiều không gian hoạt động hơn.
Trong đầu Giang Thu Thu thoáng qua rất nhiều suy nghĩ.
Lúc này hai người đã đến nhà để xe, Trịnh Tự mở cửa xe, “Đừng suy nghĩ nữa, anh sẽ giải quyết ổn thỏa.”
Cùng lúc đó, cách đó không xa vang lên một tiếng còi nặng nề, rõ ràng kèm theo cơn thịnh nộ.
Giang Thu Thu sợ hết hồn, vừa quay đầu lại thì thấy một chiếc xe thể thao mui trần sang trọng, chói mắt. Trịnh Thanh Xuyên ló đầu ra khỏi cửa kính xe, nói lớn tiếng: “Mấy người có văn hóa không vậy? Có biết đang cản đường không?”
Giang Thu Thu: “…”
Trịnh Tự vẫn phớt lờ lời khiêu khích của trẻ trâu như mọi khi, chỉ tiếp tục nói với Giang Thu Thu: “Lên xe thôi.”
“Đợi đã.” Giang Thu Thu cười nói: “Dù gì cậu ấy là cháu trai đích tôn của em, em đi chào tạm biệt cậu ấy.”
Câu nói “Cháu trai đích tôn” của cô khiến tâm trạng của Trịnh Tự thoáng chốc phấn chấn lên. Anh cười theo, “Được.”
Giang Thu Thu nhìn cậu ta một cách cạn lời, “Tối rồi… Cậu đeo kính râm là muốn hóa thân thành người mù à?”
“…” Trịnh Thanh Xuyên lặng lẽ tháo kính râm xuống, cảm thấy khí thế của mình bỗng chốc tụt đi phân nửa.
Sau đó, Giang Thu Thu mới ghé sát đầu cậu, khẽ nói: “Tôi có vài lời muốn nói với cậu.”
Trịnh Thanh Xuyên nhìn dáng vẻ bí ẩn của cô, cau mày hỏi: “Chuyện gì?”
“Trước hết, cậu phải hứa với tôi, nếu tôi nói cho cậu nghe, cậu không được nói với bất kỳ ai.” Giang Thu Thu vừa nói, vừa chậm rãi duỗi ngón út tay phải của mình ra, tạo thành hình dáng móc câu, “Nhất là cậu của cậu, Trịnh Tự, và những người khác trong nhà cậu. Nếu cậu đồng ý thì lên xe tôi.”
Trong đầu Trịnh Thanh Xuyên hiện lên một dấu hỏi, nhìn trái nhìn phải, “Cậu bớt chém gió cái, xe của cậu ở đâu ra? Cậu lên xe tôi thì đúng hơn.”
Giang Thu Thu: “Ẩn dụ, phép ẩn dụ. Đó là lên thuyền của tôi, móc ngoéo với tôi.”
Trịnh Thanh Xuyên nhìn cô với vẻ như bị thiểu năng, “Cậu xem tôi là con nít ba tuổi hả?”
Giang Thu Thu nghiêm mặt, “Cậu tưởng tôi muốn lắm hả? Nếu không phải thấy bạn trai của tôi đau lòng và buồn bực, tôi chẳng thèm để ý tới cậu.”
Trịnh Thanh Xuyên bỗng chốc chấn động, “Trịnh Tự đau lòng, buồn bực? Ông ấy buồn bực cái gì?”
Giang Thu Thu huơ huơ cái ngoắc tay của mình, “Chỉ có người ký kết thỏa thuận với tôi mới có thể biết bí mật này.”
Trịnh Thanh Xuyên: “…”
Cậu bất đắc dĩ trợn ngược mắt, chậm chạp duỗi ngón út của mình ra, “Tôi nói trước, trước đây tôi chưa từng làm chuyện này…”
“Dạ dạ dạ.” Giang Thu Thu đáp lại qua loa. Sau khi hai người móc ngoéo xong, cô xác nhận lại Trịnh Thanh Xuyên sẽ giữ bí mật mới nói nhỏ: “Dự án Vân Hòa ấy, có một số người mà cậu có thể tập trung kiểm tra thử…”
Cô nói ra một số tên. Thật ra trong danh sách đó còn có rất nhiều người, nhưng có nhiều tên cô đã quên mất. Tuy nhiên, cô vẫn nhớ mục tiêu chung và chuỗi bằng chứng, vì vậy đã chọn ra vài người mấu chốt để nói với Trịnh Thanh Xuyên, cuối cùng nhấn mạnh, “Cậu hãy tập trung theo dõi một số mục tiêu này, nhớ là đừng rút dây động dừng.”
Giang Thu Thu nói rất nhanh, thông tin đưa ra cũng rất đơn giản, thế nhưng Trịnh Thanh Xuyên không phải là thằng ngốc. Mặc dù cậu không nắm rõ cụ thể chuyện công ty, nhưng từ nhỏ cậu đã được nghe những chuyện này. Chỉ cần nghe một số nút thắt đó, cậu đã nhận ra những khả năng đó là gì.
Vẻ mặt của cậu hơi sững sờ, “Cậu nói vậy là sao?”
Giang Thu Thu không nói thẳng ra, chỉ trả lời: “Là sao thì chẳng phải cậu đi điều tra sẽ biết sao?”
“Nhưng cậu tôi, ông ấy không thể nào…” Đây là người khiến Trịnh Thanh Xuyên khiếp sợ nhất trong danh sách mà Giang Thu Thu đưa cậu. Đó là cậu của cậu, người đã nuôi nấng cậu từ nhỏ.
Thế mà nói được một nửa, cậu lại dừng lại.
Cậu nhớ lại một loạt chuyện phát sinh gần đây, thế nhưng không giống với nhận thức trong quá khứ của cậu.
Dù là những bình luận đầy thành kiến của Hứa Huy Hàng về Giang Thu Thu, hay là chuyện Trịnh Tự định rời khỏi tập đoàn họ Trịnh và hợp tác với tập đoàn đầu tư Di Cảnh, hoặc là những chuyện nhỏ nhặt trong khoảng thời gian qua chung đụng với Trịnh Tự.
Có nhiều chuyện trước đây chỉ là không muốn để ý đến. Nếu thật sự ngẫm nghĩ lại sẽ phát hiện, thật ra trong lời nói của Hứa Huy Hàng có rất nhiều sơ hở.
“Có thể hay không thể, chẳng phải cậu điều tra sẽ biết sao?” Giang Thu Thu nói: “Nếu cậu cho rằng không thể, vậy thì điều tra kỹ càng đi, trả lại sự trong sạch cho ông ấy.”
Cô không nói thẳng ra Hứa Huy Hàng chắc chắn có vấn đề, chẳng qua là bảo Trịnh Thanh Xuyên cùng điều tra thử. Quả thật cách nói này dễ tiếp thu hơn nhiều. Như cô nói, nếu Hứa Huy Hàng không làm, Trịnh Thanh Xuyên hoàn toàn có thể trả lại sự trong sạch cho ông ấy.
Giang Thu Thu: “Tôi nghe nói dự án này rất phức tạp. Dù thế nào đi nữa, cậu phải cố gắng lên nhé.”
Hiện tại, Trịnh Thanh Xuyên vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn sau cú sốc, hỏi ngược lại theo bản năng: “Nhưng tại sao cậu lại biết?”
Giang Thu Thu đã nghĩ ra cách giải quyết chuyện này. Cô tỏ vẻ bí ẩn, “Bí mật.”
Thế nhưng Trịnh Thanh Xuyên đã có cách giải thích của riêng mình, “Có phải Trịnh Tự nói cho cậu biết không?”
Đó là cách giải thích duy nhất. Giang Thu Thu không thể nào biết nội tình của tập đoàn họ Trịnh. Mà người duy nhất có thể nói cho cô biết, còn biết cặn kẽ như vậy chỉ có thể là Trịnh Tự.
Giang Thu Thu lắc đầu rất thành thật, “Không phải.”
Khuôn mặt của Trịnh Thanh Xuyên biến sắc, “Trịnh Tự không cho cậu nói?”
Giang Thu Thu không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ nói đầy ẩn ý: “Trước đó chúng ta ngoéo tay rồi. Cậu không được nói cho bất cứ ai biết về những gì tôi nói, bao gồm Trịnh Tự.”
Cô càng nhấn mạnh, Trịnh Thanh Xuyên càng chắc chắn nhất định là do Trịnh Tự nói.
Nếu đã vậy, thái độ trước đây của Trịnh Tự đã có lời giải thích.
Nếu những gì Giang Thu Thu nói là sự thật, chuyện này thật sự có liên quan đến người cậu, vậy thì chẳng trách Trịnh Tự không chịu cho cậu tham gia.
Trịnh Tự không muốn làm cậu khó xử chăng?
Nhất là sau khi cậu khăng khăng muốn tham gia, Trịnh Tự còn nói sẽ giúp cậu. Thế nhưng bản thân cậu có định kiến, cho rằng Trịnh Tự đang cản đường mình, còn kêu gào không muốn ông chú giúp đỡ.
Thế mà Trịnh Tự không so đo những hiềm khích trước đây, vẫn khéo léo truyền đạt tin tức cho cậu thông qua Giang Thu Thu. Vì để bảo vệ thể diện của cậu mới bảo Giang Thu Thu không được nói ra người nói.
Trong phút chốc, Trịnh Thanh Xuyên đã ngầm lý giải rõ ràng những chuyện đã xảy ra.
Cậu vẫn không muốn tin người cậu có liên quan trong chuyện này. Nhưng ngay cả khi không đề cập đến Hứa Huy Hàng, Giang Thu Thu chỉ nhắc đến những nút thắt mấu chốt kia là đã có thể thấy rõ nguyên nhân dự án này xảy ra vấn đề.
Trịnh Thanh Xuyên đã có thể đoán trước vụ việc này sẽ gây ra phong ba bão táp như thế nào. Mà Trịnh Tự đã nói hết với cậu những tin tức này mà không hề giữ lại.
Trịnh Tự đúng là… suy nghĩ thấu đáo.
Đôi mắt của Trịnh Thanh Xuyên sâu lắng, nhìn về phía Trịnh Tự cách đó không xa qua tấm kính thủy tinh ngăn cản phía trước.
Trịnh Tự vẫn bình thường như mọi khi, dáng vẻ vẫn hờ hững.
Nhưng lần này, Trịnh Thanh Xuyên lại thấy được nội tâm rối rắm và chật vật dưới vẻ ngoài bình tĩnh của ông chú.
Ông chú cũng rất khó xử lắm nhỉ?
Trịnh Thanh Xuyên hít một hơi thật sâu, khẽ nói với Giang Thu Thu: “Cậu đi nói với Trịnh Tự là tôi sẽ điều tra kỹ càng, sẽ không để chú ấy thất vọng.”
Giang Thu Thu nghiêm túc nói: “Tôi xin nhấn mạnh lại rằng những lời này không phải do Trịnh Tự nói.”
Trịnh Thanh Xuyên nhìn cô bằng ánh mắt ngầm hiểu, “Tôi biết rồi, tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai biết.”
Cậu tạm dừng rồi cũng nhấn mạnh, “Bao gồm Trịnh Tự.”
“Vậy thì tốt.” Giang Thu Thu hài lòng gật đầu, lúc này mới chạy lon ton về bên cạnh Trịnh Tự, ôm lấy cánh tay của anh, “Đàn anh, chúng ta về trường thôi.”
Trịnh Tự cười cười nhìn cô, “Đi lâu thế? Nói gì với cháu trai đích tôn của em vậy?”
Giang Thu Thu lộ ra vẻ mặt yêu thương, “Dĩ nhiên là mấy câu quan tâm và chúc Tết mà người lớn dành cho con trẻ!”
Vừa nói xong, xe của Trịnh Thanh Xuyên lướt qua bọn họ. Giọng nói của Trịnh Thanh Xuyên vang lên từ trong xe, “Tạm biệt thím út.”
Chiếc xe thể thao nghênh ngang rời đi, để lại một làn khí thải.
Giang Thu Thu xúc động, “Cháu trai đích tôn vẫn có lễ phép.”
Trịnh Tự:??
Bạn gái của anh đã đầu độc trẻ trâu à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT