“Kỹ thuật chống trôi lớp trang điểm mà cậu dạy quá đỉnh.” Đội trưởng đến gần, trên mặt cô ấy đổ mồ hôi, nhưng lớp trang điểm vẫn nguyên vẹn, “Tập luyện cả buổi mà không bị trôi lớp trang điểm.”
“Đúng vậy, nếu không mình sẽ không dám vác cái mặt này tới đây đâu.” Một bạn khác lên tiếng.
Các thành viên khoa Tài chính 08 nhìn Giang Thu Thu được đội cổ vũ vây quanh, sau đó nhìn sang hai thành viên nam yếu đuối, đáng thương kia, thở dài thườn thượt, “Thì ra các cô ấy tới đây là vì nể mặt Thu Thu…”
Quản Kiệt đau lòng rơi lệ, “Gần đây tôi luôn nghi ngờ, có lẽ Giang Thu Thu sẽ tán được một cô gái sớm hơn tôi…”
Đồng đội vỗ vai cậu ta tỏ vẻ đồng cảm, “Đừng nói như vậy. Tôi nghĩ không phải là ‘có lẽ’…”
Quản Kiệt giận dữ, “Xéo!”
Sự xuất hiện của đội cổ vũ đã gây xôn xao, hơn nữa còn cực lực dập tắt sự kiêu căng của khóa 06. Đặng Bân Vinh vốn đang đợi chế giễu đối thủ đã sượng cứng mặt, thấy Giang Thu Thu chạy tới thì liên tục cười khẩy, ăn nói lạ lùng: “Mấy đứa đúng là giỏi nhỉ, còn cố tình mời đội cổ vũ đến nữa cơ.”
“Học theo anh đó.” Giang Thu Thu ló đầu ra từ trong nhóm người, liếc hắn một cái rồi cười nói hì hì: “Không phải anh Hàn Minh đã đăng thông báo lịch trình thi đấu lên nhóm CLB sao? Tụi em chỉ là… học theo kinh nghiệm xịn sò của anh ấy thôi.”
Một câu nói không chỉ chặn lại tất cả lời chế nhạo của Đặng Bân Vinh, mà còn thành công khiến khuôn mặt của Lý Hàn Minh tái xanh lần nữa.
Nửa hiệp sau của trận đấu bắt đầu.
Đội cổ vũ của CLB Hers vẫn chưa rời đi, mà cầm bông cổ vũ ngồi xếp thành hàng ở ngoài sân, tiếp tục cổ vũ cho lớp Tài chính 08. Chỉ cần các bạn học khóa 08 ghi điểm, các cô ấy sẽ giơ cao bông cổ vũ, hô to và rõ ràng khẩu hiệu:
“Tài chính 08, đỉnh nhất toàn trường!”
“Trịnh Tự, Trịnh Tự, quyết tâm chiến thắng!”
Dưới sự phản đối quyết liệt của Quản Kiệt, đội cổ vũ đành phải làm riêng một khẩu hiệu cho cậu ta, “Quản Kiệt, Quản Kiệt, anh hào đương thời!”
Giang Thu Thu phì cười, “Gì mà kém sang thế?”
Hà Chỉ Đinh nhún vai, “Kém sang, nhưng hữu dụng.” Không thấy Quản Kiệt rất sung sức sao!
Giang Thu Thu suy tư rồi tạo ra một khẩu hiệu cho các thành viên khác, lần lượt cổ vũ bọn họ.
Quả thật khẩu hiệu của đội cổ vũ rất có sức truyền cảm. Thậm chí các bạn học trong lớp Giang Thu Thu đều không nhịn được cùng nhau hô hào. Dưới sự dẫn dắt của đội cổ vũ, cả lớp cùng nhau hô lên, khẩu hiệu càng đồng đều và gây chấn động hơn.
Là phe thiểu số mà lại hoàn toàn áp đảo khí thế của lượng lớn khán giả phe đối thủ nhờ vào cảm xúc mãnh liệt.
Tất nhiên một phần cũng là do Lý Hàn Minh liên tục cười cợt đối thủ, thế nhưng lại bị một em gái đè bẹp, những người ủng hộ anh ta đều đã ỉu xìu.
Các thành viên của đội bóng khóa 08 được khích lệ. Ai nấy cũng đều phấn khích, dũng mãnh như hổ, vì vậy liên tục ghi điểm, bỗng chốc bừng bừng khí thế.
Còn về đối thủ của bọn họ, có lẽ vì dẫn trước hơn nửa hiệp đầu khiến bọn họ thả lỏng người, hoặc có lẽ vì liên tục bị vùi dập, cho nên phong độ sa sút hẳn từ khi bắt đầu nửa hiệp sau. Thậm chí Lý Hàn Minh còn liên tục ném hụt bóng.
Trong bầu không khí này, khoảng cách giữa hai đội đã dần được thu hẹp.
Đến khi trọng tài thổi còi kết thúc hiệp ba, tỷ số được ấn định là 66:68. Khóa 06 vẫn tạm thời dẫn trước, thế nhưng hai điểm chênh lệch trong trận đấu bóng rổ không đáng kể chút nào.
Các thành viên năm ba đều lo lắng, sắc mặt của Đặng Bân Vinh rất tệ, “Cứ tiếp tục thế này, không khéo chúng ta sẽ thua mất!”
Sắc mặt của Lý Hàn Minh rất khó coi. Ở đây có nhiều người cố tình đến xem anh chơi, các cô ấy đều đã chứng kiến sự việc trước đó. Nếu cuối cùng anh ta thua… Anh ta không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra trên diễn đàn.
Anh ta nghi ngờ mình có thể bị ép ăn vỏ dưa hấu.
Nét mặt của Lý Hàn Minh thay đổi thất thường, chuyển tầm mắt về phía đối thủ cách đó không xa.
Các thành viên của khóa 08 đang rất hào hứng, đứng vây quanh thảo luận gì đó, khuôn mặt của bọn họ đều thể hiện sự quyết tâm.
Lúc này, nếu có người đến gần xíu sẽ có thể nghe được nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ.
“CLB cực phẩm như vậy mà ông lại lén lút tham gia, không dắt tụi tôi theo!” Một cậu bạn đang kịch liệt lên án Quản Kiệt.
“Đúng vậy. Rõ ràng nói sẽ nghe ngóng đoàn hội có nhiều gái xinh nhất cả trường, mà lại không nói cho chúng tôi biết CLB này!”
Quản Kiệt tỏ vẻ oan ức, “Nhưng mấy ông có muốn đi học trang điểm không?”
“Đừng nói là trang điểm, bảo tôi giả gái tôi cũng làm!”
“Chuẩn. Sau khi kết thúc, tôi sẽ vào hội ngay lập tức!”
“…” Quản Kiệt tự ti, “Tôi tặng danh hiệu nam sinh vô sỉ cho các ông nhé.”
Trịnh Tự cũng bị sốc trước những phát biểu rớt hết liêm sỉ của đồng đội, vỗ tay nói: “Sau khi kết thúc hẵng nói những chuyện này. Bây giờ thảo luận về chiến thuật của hiệp cuối thôi.”
Các thành viên nháo nhào thì nháo nhào, nhưng vẫn có chừng mực. Bọn họ lập tức đứng chụm lại, xì xào thảo luận.
Cùng lúc đó, có một thành viên thúc vào cánh tay của Trịnh Tự, ra hiệu anh nhìn về hướng đối thủ.
Trịnh Tự ngẩng đầu lên, chạm mắt với Lý Hàn Minh. Anh chỉ hờ hững nhìn lướt qua rồi quay đầu về.
Thái độ khinh thường đối thủ khiến Lý Hàn Minh vô cùng khó chịu. Lý Hàn Minh siết chặt tay thành nắm đấm, đôi mắt trũng sâu như hố đen, nói với Đặng Bân Vinh: “Dùng cách trước đây của chúng ta.”
Đặng Bân Vinh còn chưa trả lời, một thành viên khác trong đội đã lên tiếng trước: “Như vậy không tốt lắm đâu.”
Thành viên kia nói: “Đây là trận đấu giao hữu, đối thủ đều là đàn em của chúng ta…”
Đặng Bân Vinh giễu cợt, “Ông nghĩ đây vẫn là trận đấu giao hữu à?”
Cậu bạn đó nghẹn lời, nhất thời không nói nên lời.
Lý Hàn Minh vỗ vai cậu ta, động viên, “Yên tâm, các cậu chỉ cần che chắn tốt cho tôi và Bân Vinh là được, sẽ không bị người khác thấy đâu.”
Anh ta vừa nói, vừa ra hiệu cho Đặng Bân Vinh, “Tập trung phòng thủ cái thằng tên là Trịnh Tự.”
Sự việc đã đến nước này, dù những người khác đều cho rằng không hay, nhưng đành phải làm theo.
Hiệp thứ tư bắt đầu. Hai đội đều thay đổi một thành viên, điều này vốn dĩ rất bình thường.
Nhưng khi bắt đầu trận đấu, Trịnh Tự phát hiện động tác của đối thủ hơi sai. Chẳng mấy chốc, anh đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Với sự phối hợp của đồng đội, anh vừa mới nhận được bóng, đang định xuyên thủng hàng phòng ngự của đối thủ, Đặng Bân Vinh bất ngờ lao tới từ bên cạnh. Cùng lúc đó, Lý Hàn Minh cũng nhảy bật lên.
Trịnh Tự cho rằng bọn họ muốn chơi phối hợp, vì thế giơ tay lên làm tư thế ném bóng, định làm động tác giả rồi xuyên thủng sau. Thế nhưng Lý Hàn Minh hoàn toàn không nhắm vào quả bóng. Trịnh Tự bất ngờ bị thúc mạnh vào lồng ngực, thốt ra tiếng kêu đau, bàn tay mềm nhũn theo, bóng rổ đã rơi ra ngoài.
Đặng Bân Vinh nhân cơ hội này cướp lấy bóng. Vì sự cố bất chợt của Trịnh Tự, tiết tấu của khóa 08 lập tức bị xáo trộn. Các thành viên năm ba chớp lấy cơ hội ném bóng vào rổ.
“Trịnh Tự, ông sao vậy?” Quản Kiệt nhận ra có gì đó không ổn bèn chạy tới hỏi.
Trịnh Tự lạnh lùng nhìn Lý Hàn Minh, “Bị thúc một cái.”
“Thúc?” Quản Kiệt cau mày, “Trọng tài không thổi còi…”
“Ừ.” Trịnh Tự nói: “Bị che khuất.”
Vị trí lúc nãy của Đặng Bân Vinh không chỉ vừa khéo cướp được bóng của anh, mà còn ngăn cản tầm nhìn ngoài sân, chắc chắn không phải là vô tình.
Sau đó, khóa 06 lại sử dụng chiêu trò tương tự để ghi điểm hai lần liên tiếp. Cách biệt tỷ số lại bị kéo dài.
Lần này đồng đội của Trịnh Tự đều đã nhìn ra vấn đề. Một người trong đội tức giận muốn xông lên đánh nhau thì bị Trịnh Tự kéo lại, “Bình tĩnh chút.”
Người đó bảo: “Bình tĩnh thế nào? Bọn họ chơi bẩn thế kia!”
Trịnh Tự nhìn Lý Hàn Minh rồi cụp mắt, “Tôi biết nước cờ của bọn họ rồi.”
Trên khu vực khán đài, Giang Thu Thu chau mày, hỏi bạn học bên cạnh: “Là ảo giác của mình sao? Vừa rồi mình cảm thấy Trịnh Tự làm rớt bóng hình như hơi khác thường…”
“Không phải là ảo giác.” Bạn học đó sa sầm nét mặt, “Lúc nãy mình cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Vì vậy sau khi quan sát kỹ, mình nghi ngờ đám Lý Hàn Minh thúc người khác với dụng ý xấu…”
Giang Thu Thu: “Vậy tại sao trọng tài không thổi còi?”
Bạn học lắc đầu, có chút bất lực, “Đám Lý Hàn Minh hành động rất bí mật.”
Dù sao đây không phải là trận đấu chính quy, không có nhiều người hỗ trợ quan sát, cũng không có ghi hình trực tiếp để phát lại. Cú va chạm đó chỉ là thoáng qua, nếu không bắt chụp kịp thời, sau này rất khó truy cứu.
Giang Thu Thu nheo mắt lại.
Tiếp tục trận đấu, đám Lý Hàn Minh vẫn sử dụng mánh khóe cũ, thế nhưng hai lần tiếp theo đều không thuận lợi. Có vẻ như đối thủ đã đoán được mưu mẹo của bọn họ. Mỗi lần bọn họ ra tay đều bị đối phương né tránh kịp thời.
Đặng Bân Vinh nhíu mày, nói nhỏ với Lý Hàn Minh: “Hình như tụi nó có thể đoán trước động tác của chúng ta.”
Lý Hàn Minh không tin cho lắm, “Không thể nào. Dù bọn nó có thể phát hiện cũng không thể điều chỉnh nhanh như vậy.”
Nói xong, anh ta đang định giả động tác phòng thủ để tấn công Quản Kiệt dưới sự che chắn của đồng đội. Tuy nhiên, anh ta vừa vượt qua nửa người định xông đến, bỗng dưng bị người khác thúc mạnh vào lồng ngực. Mông của anh ta hất về sau, trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
“Đệch má ——” Lý Hàn Minh không nhịn được chửi thề.
Không biết Trịnh Tự xuất hiện ở đường tấn công từ lúc nào, nhìn anh ta bằng thái độ kiêu ngạo, “Trò lén lút đó làm một lần là đủ rồi.”
Trong mắt cậu ta hiện lên sự khinh bỉ, cuối cùng khiến Lý Hàn Minh vô thức run lên. Trịnh Tự lại thật sự đoán được động tác của mình.
Trịnh Tự không để ý đến suy nghĩ của Lý Hàn Minh, chỉ nắm bắt cơ hội kiểm soát bóng và liên tục ghi điểm.
Trận đấu chỉ còn lại ba phút, Trịnh Tự lại thực hiện một cú ném ghi điểm khác, tỷ số giữa hai bên là 79:78. Lần đầu tiên, điểm số của khóa 08 vượt mặt đàn anh khóa 06. Ngoài sân vang lên tiếng reo hò của các sinh viên khóa 08.
Đội cổ vũ của CLB Hers phấn khích khua hoa cổ vũ một vòng, đồng thời hô to: “Tài chính 08! Đỉnh nhất toàn trường!”
“Trịnh Tự, Trịnh Tự! Tụi mình yêu cậu!”
Giang Thu Thu sợ hết hồn, “Sao thay đổi khẩu hiệu rồi?”
Đội trưởng đội cổ vũ ngượng ngùng nói: “Bạn Trịnh Tự đẹp trai quá, kìm lòng không đậu.”
Giang Thu Thu đã hiểu, “Đúng là như vậy.”
Sắc mặt của Lý Hàn Minh u ám kinh khủng, nhìn chằm chằm Trịnh Tự như sắp toét mắt ra. Quản Kiệt cười khẩy, giễu cợt anh ta: “Anh nghĩ cùng một thủ đoạn sẽ luôn có hiệu quả sao?”
Lý Hàn Minh: “Vẫn chưa kết thúc đâu, đừng đắc ý quá sớm.”
Ngay sau đó, anh ta ra hiệu cho Đặng Bân Vinh. Trịnh Tự thấy vậy đã chuyền bóng cho đồng đội của mình, Lý Hàn Minh cũng đổi hướng theo. Tuy nhiên, lúc vượt qua bên cạnh Trịnh Tự, anh ta thúc mạnh khuỷu tay vào bên hông của Trịnh Tự.
Trịnh Tự không ngờ cuối cùng anh ta vẫn muốn đối phó mình mà bất chấp tất cả. Anh nhất thời không kịp chuẩn bị nên không tránh kịp.
Một tiếng “Rầm”, Trịnh Tự ngã nhào và quỳ gối xuống đất, thốt ra tiếng “Shhh ——” đau đớn.
“Trịnh Tự, cậu có sao không?” Đồng đội vội vàng chạy đến đỡ Trịnh Tự dậy thì thấy đầu gối của Trịnh Tự bị trầy xước, hơi rướm máu.
“Không sao.” Trịnh Tự xua tay, vịn bạn học đứng lên, vừa duỗi đầu gối thì sắc mặt lập tức tái nhợt, “Nhưng mà phải thay đổi người.”
“Đệch má!” Quản Kiệt tức lồng lộn, xoay người xông về phía Lý Hàn Minh muốn đánh nhau, “Lý Hàn Minh, cái con mẹ anh!”
“Này này này cậu em, cậu làm gì đấy?” Lý Hàn Minh lùi về sau hai bước, làm tư thế tự vệ. Đồng đội của anh ta vội vàng tiến lên ngăn Quản Kiệt lại.
Trọng tài thổi còi, đồng thời đi tới ngăn cản, “Bạn học, không được gây rối.”
“Bây giờ ai đang gây rối chứ?” Quản Kiệt chỉ vào Lý Hàn Minh và nói: “Anh ta cố tình va vào, còn thúc người ta bị thương ——”
“Cậu đừng ngậm máu phun người.” Lý Hàn Minh sa sầm mặt nhìn cậu ta, “Cậu em này, đồ có thể ăn bậy, nhưng miệng không thể nói lung tung. Nhất là những lời vu khống người khác càng không thể nói ra.”
Quản Kiệt khựng lại sau khi nghe thấy vậy, nhưng không có cách nào khác. Đây không phải là lần đầu tiên đám Lý Hàn Minh giở trò này. Họ chọn điểm mù mà trọng tài không thể thấy, hơn nữa còn có sự che chắn. Ngay cả khán giả ngoài sân cũng chưa chắc thấy rõ và biết bọn họ đang giở trò.
Chẳng hạn như lúc này, rõ ràng biểu hiện của hầu hết mọi người là không đồng ý với Quản Kiệt.
“Có phải khóa 08 muốn đánh nhau không? Sao mà cay cú thế…”
“Lúc nãy anh Hàn Minh cũng ngã xuống, anh ấy đâu có như vậy đâu.”
“Đúng là nhỏ nhen.”
Trọng tài là thành viên của đội bóng rổ, thỉnh thoảng đến đây làm trọng tài khách mời. Đây cũng là lần đầu tiên anh ta gặp phải tình huống này, thấy vậy cũng bắt đầu ba phải, “Thôi bỏ đi, cũng chẳng có chuyện gì to tát. Chơi bóng luôn gặp những va chạm như thế này mà.”
Quản Kiệt suýt nữa xuất huyết não, chỉ vào Lý Hàn Minh và hỏi: “Nếu anh ta không va vào, chẳng lẽ Trịnh Tự tự ngã xuống?”
“Sao anh biết được?” Lý Hàn Minh cười nhạt, “Ai mà không ngã vài lần trên sân bóng? Nếu cậu em vừa ngã mà muốn đổ lỗi cho người khác, anh khuyên mấy đứa nên dừng cuộc chơi trước khi quá muộn. Hơn nữa…”
Anh ta nhìn về phía Trịnh Tự, đôi mắt đầy sự khiêu khích, “Ai biết chú em này có giả vờ ngã hay không?”
“Con mẹ anh ——” Quản Kiệt thành công bị chọc tức, bất chấp tất cả định xông tới.
Lý Hàn Minh nở nụ cười đắc thắng. Chỉ cần Quản Kiệt ra tay trước, đến lúc đó bên phía đối phương sẽ bị xử phạt.
Trịnh Tự nhướng mày, hét lên: “Quản Kiệt, quay về ——”
Cùng lúc đó, ở gần đó vang lên tiếng nói của Giang Thu Thu, “Quản Kiệt, chửi phải cho chính xác, đừng lôi mẹ anh ta vào.”
Một giọng nữ bất ngờ đã làm dịu đi tình hình đang căng thẳng. Bước chân của Quản Kiệt khựng lại theo bản năng. Không biết Giang Thu Thu đi đến sân bóng từ lúc nào, đang lạnh lùng nhìn Lý Hàn Minh, nói rõ từng chữ: “Lý Hàn Minh, tôi biết.”
Lý Hàn Minh híp mắt lại, “Biết cái gì?”
Giang Thu Thu nhìn thẳng vào mắt anh ta, không hề né tránh, “Tôi biết Trịnh Tự không phải giả vờ ngã, tôi biết cậu ấy bị người khác đánh ngã.”
Mới đầu Lý Hàn Minh còn lo lắng Giang Thu Thu lại phát ngôn gây sốc gì đó, sau khi nghe xong đã thở phào nhẹ nhõm, “Xem ra em gái cũng rất cay cú nhỉ.”
Khóe miệng của anh ta hơi nhoẻn lên, “Có phải em cũng muốn nói là do anh va vào không? Em gái, ngậm máu phun người là không đúng. Nếu có bản lĩnh, em lấy bằng chứng ra đi.”
Với những va chạm như thế này, lấy đâu ra bằng chứng ngoại trừ người trong cuộc? Lời nói của Lý Hàn Minh là đang giở trò lưu manh đây mà.
Quản Kiệt tức đến nỗi muốn chửi đổng lần nữa, thế nhưng Giang Thu Thu vẫn thờ ơ, chỉ thản nhiên đáp: “Được.”
Chỉ một chữ đơn giản lại khiến Lý Hàn Minh nhíu mày, tỏ vẻ không tin, nghi ngờ mình nghe nhầm, hỏi lại: “Em nói cái gì?”
“Không phải anh muốn bằng chứng sao? Tôi có.” Giang Thu Thu vừa nói vừa lấy một chiếc điện thoại từ sau lưng ra, “Chúng tôi đã quay được động tác va chạm lúc nãy của anh.”
Vừa nãy sau khi nhận ra đám Lý Hàn Minh giở trò, Giang Thu Thu đã nhanh chóng đưa ra quyết định, âm thầm liên lạc với một số bạn học chia ra hành động, tản ra nhiều góc khác nhau của sân bóng, thản nhiên bật điện thoại lên quay lại.
Đám của Lý Hàn Minh hành động rất bí mật, nhưng không thể chống lại nhóm của Giang Thu Thu quay lại ở nhiều góc độ, cuối cùng vẫn bị quay được một số hình ảnh.
Lý Hàn Minh không ngờ Giang Thu Thu lại giở chiêu này. Có đoạn phim chắc như đinh đóng cột trước mặt, anh ta không thể chối cãi, sắc mặt trắng bệch, sau một hồi mới có phản ứng, chỉ vào Trịnh Tự và hỏi: “Lúc nãy cậu ta đụng anh, mấy đứa tính sao?”
“Vậy anh lấy bằng chứng ra đi.” Giang Thu Thu cười khẩy, trả lại câu nói ban đầu cho anh ta.
Lý Hàn Minh cứng họng, không nói nên lời.
“Sau khi tính xong tiền thuốc men, chi phí dinh dưỡng và tổn thất về tinh thần của Trịnh Tự, chúng tôi sẽ gửi hóa đơn cho anh.” Giang Thu Thu dửng dưng nói: “Còn nữa, đừng quên đến tận nơi chính thức nói xin lỗi.”
Nói xong, cô chẳng buồn để ý tới Lý Hàn Minh, rảo bước đến trước mặt Trịnh Tự và kiểm tra tình hình của anh, “Đàn anh, cậu có sao không?”
“Không sao.” Trịnh Tự chỉ bị thương ngoài da, rất đau nhưng không nghiêm trọng cho lắm. Thậm chí ngay lúc này, dường như cơn đau đã biến mất. Anh nhìn Giang Thu Thu, đôi mắt tươi cười, “Làm phiền cậu rồi.”
“Không phiền, không phiền.” Giang Thu Thu bất chợt phấn khích, “Lần này nhất định phải hốt một khoản tiền từ Lý Hàn Minh.”
Trịnh Tự: “… Ừ.”HẾT CHƯƠNG 33
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT